Chuyện xảy ra đột ngột, trước đó vốn không hề có một chút dấu hiệu, ai cũng không biết luồng ánh sáng điện thần bí kia từ đâu toát ra?
Đến khi mọi người nhìn qua thì người đàn ông đeo mặt nạ đã bị điện giật hôn mê.
Nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu, người đàn ông đeo mặt nạ chưa té ngã xuống đất thì Triệu Ngọc đã ngay lập tức vùng dậy khỏi đống đổ nát, nhào lộn một vòng trên mặt đất, tay phải dùng một thứ gì đó màu trắng mà nhắm vào tên bắt cóc nhỏ gầy đằng xa, phút chốc lại bắn ra một viên đạn điện!
Khi đó, tuy rằng tên bắt cóc nhỏ gầy có phòng bị, đã lấy khẩu súng trong tay chĩa về phía Triệu Ngọc, nhưng tốc độ của Triệu Ngọc vừa mạnh vừa nhanh, đạn súng bắn điện chỉ trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt gã ta ta.
Rẹt rẹt...
Đạn súng bắn điện không hề bị nghiêng lệch, vừa lúc đánh trúng súng lục trong tay kẻ bắt cóc, viên đạn lập tức nổ tung, ánh sáng điện đột ngột lóe lên, tên bắt cóc nhỏ gầy lập tức phát ra nhiều tia lửa điện xẹt xẹt, ngay cả tóc cũng dựng thẳng lên!
Rẹt rẹt... Rẹt rẹt...
Vài ánh sáng điện lập tức lóe ra, tên bắt cóc nhỏ gầy ngã “bịch” một cái xuống mặt đất, tuy rằng không trực tiếp chết ngất giống như người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng hiển nhiên đã mất đi khả năng hành động rồi!
Sau khi bắn hai viên đạn bằng súng bắn điện, Triệu Ngọc đã không thể tiếp tục được nữa, để hoàn toàn giải quyết vấn đề, hắn nhanh chóng nhắm về phía súng lục trong tay tên bắt cóc nhỏ gầy, đang muốn phóng tới mà cướp lấy súng!
Nhưng mà, tên bắt cóc cường tráng nhất không phải là kẻ đầu đường xó chợ, mắt thấy hai tên đồng bọn đột nhiên ngã xuống, ngoài kinh ngạc và khó hiểu ra, gã ta gần như xuất phát từ bản năng mà điên cuồng vọt lên trước, cầm dao găm trong tay đâm về phía Triệu Ngọc.
Hả?
Triệu Ngọc mặc dù có áo chống đạn tàng hình, nhưng tình hình mọi khi đã chứng minh thực tế rằng áo chống đạn tàng hình không đề phòng được dao găm, cho nên hắn không dám chậm chạp, nhanh chóng nâng hai tay lên bắt được cổ tay của tên bắt cóc cường tráng, chặn dao găm giữa không trung!
“Ôi ôi!” Cánh tay của tên bắt cóc cường tráng như được đúc bằng sắt vậy, gã ta hét lớn một tiếng, lập tức đè dao găm xuống khoảng nửa tấc, mắt thấy sẽ đâm trúng Triệu Ngọc.
Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn còn thuốc bổ sung năng lượng trong người, lập tức không chịu yếu thế, điên cuồng la hét vài tiếng, lập tức đẩy nửa tấc này trở về!
“Hả!?”
Tên bắt cóc cường tráng luôn coi sức lực là điểm mạnh, gã ta hoàn toàn không ngờ tới Triệu Ngọc vốn trông nhỏ gầy này lại còn có thể đấu dao găm hòa với gã ta, lập tức nổi gân xanh bần bật, dồn sức vào tay, lại khiến dao găm bị đè xuống.
Ồ ồ ồ...
Ùm bò...
Triệu Ngọc sắp phát ra tiếng trâu kêu rồi, chỉ trong chớp mắt, không ngờ hai bên lại đấu với nhau mấy hiệp, không ngờ vẫn không phân ra được cao thấp!
Nhưng mà... Bởi vì chiều cao và năng lực chịu đựng có chút chênh lệch, thời gian lâu dần, Triệu Ngọc vẫn bị rơi xuống hạ phong, mắt thấy sẽ bị dao găm đâm trúng.
Những lúc như thế, Triệu Ngọc biết mình không thể liều mình chém giết với gã ta nữa, không bằng dứt khoát cường hóa thuốc bổ sung năng lượng thêm một bậc, xem thằng cháu này liệu có thể làm khó dễ được hắn nữa không?
Nhưng mà, dù cho Triệu Ngọc mở ra được giao diện hệ thống đạo cụ, đang chuẩn bị cường hóa thì tình hình bỗng nhiên lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Giữa không trung, một trận gió rất mạnh đảo qua, chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, một chiếc xẻng to hung hăng đập thẳng vào đầu tên bắt cóc cường tráng kia!
Sau khi đập gã ta, không khí lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một con tin là nam giới, ôm cái xẻng to đứng sững sờ ở đó, cả người run rẩy!
Nhát xẻng vừa rồi đúng là anh ta làm.
Đúng vậy, kẻ bắt cóc chỉ còn lại một tên này, trong tay mình lại có công cụ, không choảng gã ta thì choảng ai?
Anh con tin vốn tưởng rằng một nhát xẻng này mà giáng xuống thì tên bắt cóc cường tráng sẽ hự một tiếng mà ngã xuống đất, nhưng không ngờ tới, tên cường tráng kia cứ như người máy ma quỷ vậy, bị ăn một nhát xẻng mà chỉ quay đầu lại hung hăng trừng anh ta một cái, hoàn toàn không sao cả!
hả!?
Anh ta lập tức sợ tới mức giật mình một cái, nhưng vì mũi tên đã ở trên dây nên không thể không bắn, nên anh ta lại giơ xẻng lên, lại hung hăng mà đánh một nhát!
Choang!!!
Đánh mạnh ra tiếng, nghe mà cũng thấy đau!
Sau khi choảng xong, xẻng đã dần méo mó rồi, nhưng tên bắt cóc cường tráng kia vẫn không hề ngã xuống, mà chỉ nhe răng nhếch miệng, hét to một tiếng, hai tay vẫn còn đè dao găm xuống...
“Trời ạ...”
Anh con tin chưa từng gặp qua kẻ nào trâu bò như vậy, lúc này sợ tới mức cả người run rẩy, gần như sắp điên lên rồi.
Nhưng mà, chỉ một giây đồng hồ sau, anh ta lại lập tức nhìn thấy trên đầu tên bắt cóc cường tráng kia chảy ra máu tươi như nước suối vậy...
“À...” Anh con tin thấy vậy nên mới hiểu được: “Thì ra anh cmn cũng là người nhỉ!”
Vì thế, anh ta nhổ hai ngụm nước miếng vào trong lòng bàn tay, một lần nữa lấy lại tinh thần, lại giơ lên cái xẻng to đến mức đáng sợ!
Lúc này, tên bắt cóc cường tráng mặt mũi trắng bệch, cuối cùng, gã ta cũng không kiên trì nổi nữa, không thể không rút một cánh tay về, hung hăng mà giật lấy cái xẻng, không để cái xẻng nện xuống nữa!
Choang!
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, gã ta vừa mới giật lấy xẻng thì sau gáy lại bị hung hăng đánh một cái.
Thì ra là một anh con tin khác, cầm một cái xẻng khác lẻn ra phía sau gã ta, hung hăng cho gã ta một nhát!
Á!!!
Tên bắt cóc cường tráng sắp điên rồi, hét lớn một tiếng, muốn tấn công mạnh mẽ nhưng Triệu Ngọc vốn không phải kẻ bất tài, hắn nhắm chuẩn cơ hội mà vươn hai tay hung hăng bóp một cái, lập tức lật cánh tay của tên bắt cóc cường tráng đang đè dao, sau đó mạnh tay đâm lại, lưỡi dao lập tức găm vào bả vai của tên bắt cóc cường tráng!
Á!!!
Tên bắt cóc cường tráng lập tức phát ra một tiếng gào thảm thiết!
Triệu Ngọc thì lập tức cướp lấy dao găm và rút ra. Kế tiếp, hai cái xẻng hai bên nhanh chóng “choang choang” mà đánh ngã tên bắt cóc cường tráng xuống đất, cuối cùng không gượng dậy nổi nữa...
Nhưng mà, sau khi liên tiếp giải quyết ba kẻ bắt cóc, Triệu Ngọc vẫn không hề thả lỏng, mà đẩy anh con tin thấy việc nghĩa hăng hái làm kia ra, sau đó vung vung cánh tay, ném dao găm trong tay vào người khác!
Thì ra, ngay lúc mọi người cùng nhau chiến đấu với bọn bắt cóc, một du khách nước ngoài vốn là con tin thế mà lại lén lút đi tới bên cạnh tên bắt cóc nhỏ gầy, muốn giơ tay lấy đi khẩu súng!
Nhưng mà, từng cử động nhỏ nhất của người này đã sớm bị Triệu Ngọc nhìn rõ trong mắt, Triệu Ngọc chẳng những biết bên trong số con tin có nội gián, hơn nữa còn biết tên nội gián chính là kẻ này!
Vì thế, Triệu Ngọc đã sớm đề phòng gã ta, thấy gã ta muốn trộm súng thì trực tiếp vung dao găm về phía đó!
Chẳng qua, thuật bắn súng của Triệu Ngọc đã kém, kỹ thuật phi dao lại càng bình thường, sau khi hắn ném về phía đó thì một tiếng “đinh” vang lên, cắm ngay mặt đất bên cạnh súng lục, chứ không trúng người.
Nhưng mà lần này vẫn khiến người nọ hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại.
“Á!!!”
Người nọ thấy thân phận bại lộ, lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, sau đó lập tức xốc quần áo mình lên, lộ ra thứ ở bên trong - bom!!!
Á!!!
Nhóm con tin kinh hãi hét to, tất cả đều sợ tới mức ngã bịch xuống đất.
“%¥¥...” Kẻ bắt cóc dùng ngoại ngữ lạ nào đó ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, hình như là đang định lấy quyết tâm nào đó.
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại khinh miệt đảo cặp mắt trắng dã, sau đó đưa tay giật lấy cái xẻng trong tay anh con tin, hung ác mà đi về phía người nọ!
“¥%%...” Người nọ lại điên cuồng gào to một trận, sau đó mang vẻ mặt kiên quyết mà ấn nút trên quả bom một cái!
Á!!!
Nhóm con tin đều cho rằng mình chết chắc rồi, lập tức sợ tới mức co ro thành một đoàn dưới mặt đất, tiếng khóc nổi lên bốn phía.
Nhưng mà, vụ nổ mạnh trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, sau khi bấm nút, bom chẳng hề có một chút phản ứng nào, đại điện vẫn hoàn toàn yên lặng...
“...”
Biểu cảm ngơ ngẩn của kẻ bắt cóc, hoàn mỹ mà chứng minh cụm từ “xấu hổ” này...
Nhưng mà chỉ giây tiếp theo, vẻ mặt của gã ta không thể tránh được mà biến thành hoảng sợ và tuyệt vọng, bởi vì gã ta nhìn thấy ác ma Triệu Ngọc đã cầm cái xẻng to dài nửa mét kia và đi tới trước mặt mình...