Vài đám mây đen xuất hiện giữa trời cao không biết từ khi nào, mây đen quay cuồng, dường như lại sắp có một trận mưa to.
Giờ khắc này, bên trong khu du lịch Cố Cung nhà Thanh ở Phụng Bình, gần điểm du lịch Văn Uyên Các đông nghịt người, khắp nơi đều là người!
Dưới ánh đèn pha thật lớn chiếu rọi xuống, mọi người có thể nhìn thấy trong ngoài căn nhà chứa con đường bí mật dẫn đến kho báu ấy đã được dựng lên một cái lều cách ly màu trắng, những người tiến vào lều đều là nhân viên công tác mặc trang phục sinh hóa rất nặng nề.
Trong tay các nhân viên công tác đó, có người thì cầm dụng cụ phá dỡ hoặc máy cắt, có người thì cầm dụng cụ tiêu độc, tất cả đều nghiêm túc, khẩn trương như lâm phải đại địch vậy.
Lúc này, Triệu Ngọc, Miêu Anh, Thôi Lệ Châu, Tiêu Hàng và Lê Tịnh, tất cả đều ngồi trên một chiếc xe chỉ huy, thông qua màn hình lớn để quan sát tình hình tiến triển của con đường bí mật phía dưới.
“Sắp... sắp khai thông rồi nhỉ?” Thôi Lệ Châu nhìn các nhân viên công tác đang khoan cánh cửa sắt cũ nát phía dưới miệng hố, không nhịn được nói: “Làm vậy sẽ phá hỏng lõi khóa mất! Tôi đã sớm nói rồi mà, nếu để tôi đi xuống, tôi cam đoan cánh cửa kia có thể xong đời ngay...”
“Ngu ngốc.” Triệu Ngọc vò loạn tóc Thôi Lệ Châu, liên tục lải nhải: “Ngay cả cái tên Fiona kia cũng không biết rốt cuộc bên trong có cái gì? Tôi làm sao có thể để cô đi xuống chứ?”
“Căn cứ máy cảm ứng từ xa...” Lê Tịnh ôm máy tính nói: “Không gian phía dưới chưa đến năm mươi mét vuông, hàm lượng kim loại bên trong rất cao. Thật không thể tưởng tượng được, ngôi nhà nhỏ kia được sửa chữa lại mấy lần rồi, thế mà không có ai phát giác ra!”
“Mấu chốt là… đâu ai có thể tưởng tượng được chứ!” Tiêu Hàng lắc đầu nói: “Ánh mắt của chúng tôi cứ nhìn chằm chằm vào kho báu tuyệt thế, cho rằng nó phải được cất ở một nơi siêu cấp rộng, ít nhất cũng phải giống như sân bóng đá ấy! Nhưng nào ngờ, thế mà lại chỉ nhỏ như vậy... Hơn nữa, còn giấu ở một nơi không thể tưởng tượng được như thế này nữa chứ...”
“Triệu Ngọc...” Lúc này, Lê Tịnh bỏ máy tính xuống, lại trịnh trọng hỏi một câu: “Nơi này không có người ngoài, anh vẫn không thể nói cho chúng tôi biết về lai lịch của bọn bắt cóc này sao?”
“Ừm...” Tiêu Hàng nghe vậy, vội vàng nhắc nhở: “Đội trưởng Lê, anh đã báo cáo lên trên rồi, cho nên...”
“Em biết... Nhưng mà...” Lê Tịnh khe khẽ thở dài, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Ngọc: “Anh đã không chịu nói, vậy thì khẳng định không phải Seraph! Nếu là tổ chức nào khác, chúng ta ít nhất phải chuẩn bị mới được!”
“Ha ha...” Lúc này, Triệu Ngọc mỉm cười, mở hai tay ra: “Yên tâm, sự thật chắc chắn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều!”
“Hiểu rồi! Xem ra... Đúng là như thế rồi...” Lê Tịnh nói: “Bọn bắt cóc biết vị trí của căn cứ bí mật Nghĩa Sơn, biết con đường bí mật trong Cố Cung nhà Thanh, trong tay còn có kính vạn hoa, lại biết bí mật của búp bê Nga, không cần phải nói nữa, khẳng định bọn chúng đều do phía Nhật Bản phái tới!”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ như thế!” Tiêu Hàng nhún nhún vai: “Nếu là người khác, ít nhất sẽ không xấu xa đến nỗi muốn làm nổ kho báu nhỉ?”
“Dù thế nào đi nữa, Triệu Ngọc, anh làm tốt lắm!” Lê Tịnh khen ngợi: “Việc này liên quan đến ảnh hưởng quốc tế, quả thực phải xử lý cực kỳ thận trọng mới được!”
“A ha, thì ra là thế! Hì hì...” Thôi Lệ Châu vỗ bả vai Triệu Ngọc, khen ngợi: “Có dũng có mưu, mưu tính sâu xa, sếp à, đúng là anh có tiềm chất để kiêu ngạo nhỉ!”
“Tôi còn đầy kiêu ngạo đấy!” Triệu Ngọc nhếch miệng cười: “Sau khi làm việc xong thì chắc có thể mang ra chợ bán rồi nhỉ? Nói cho mọi người biết, nếu đằng sau chuyện này chỉ đơn giản như vậy thì tôi đã không cần phải câm miệng rồi!”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc: “Chẳng lẽ... Không phải là như thế sao?”
“Có phải mọi người rất hiếu kỳ hay không?” Triệu Ngọc cười: “Được rồi, tôi sẽ nói cho mọi người mấy con số nhé.”
“Cái tên Fiona kia nói cho tôi biết, nếu bọn chúng có thể thuận lợi lấy được kho báu và giao cho kim chủ phía sau màn thì mỗi người trong số họ ít nhất có thể được thưởng… hai trăm triệu Euro!!”
“Nếu không thể lấy được mà bị bọn chúng hủy bằng bom thì mỗi người vẫn được thưởng năm mươi triệu Euro!” Triệu Ngọc búng ngón tay một cái: “Ngoài ra, bọn chúng còn có một phần thưởng an ủi, bản hợp đồng này có hiệu lực với tất cả những người tham dự, nói cách khác, cho dù có người bởi vậy mà chết thì người nhà của họ vẫn có thể được thưởng tiền!”
“Oa! Nhân tính hóa như vậy cơ à?” Thôi Lệ Châu kinh ngạc: “Trong giới đạo tặc chúng tôi còn không có bản hợp đồng công bằng như vậy đâu! Chết là xong hết mọi chuyện!”
“Nhưng mà có một điều kiện tiên quyết!” Triệu Ngọc nói: “Phải tìm được cái mà bọn chúng gọi là kho báu mới được...”
“À... Kho báu thì như thế, vậy còn căn cứ bí mật thì sao?” Lê Tịnh nhíu mày: “Cho nổ căn cứ bí mật cũng nằm trong kế hoạch của bọn chúng đúng không?”
Triệu Ngọc gật đầu thừa nhận: “Đúng, tôi đã hỏi hắn ta rồi, tiền thưởng cho mục tiêu ấy là từ mười triệu Euro trở lên!”
“À... Tôi hiểu rồi!” Lê Tịnh gật đầu nói: “Anh liên tục lặp lại đồng Euro, xem ra... âm mưu nhằm vào kho báu này đúng là đủ phức tạp! Thảo nào... Ừm...”
Ai ngờ, Lê Tịnh vừa mới nói đến đây thì tình huống mới đã xuất hiện trên màn hình theo dõi, nhân viên công tác đã mở ra cánh cửa sắt rỉ loang lổ kia rồi!!
Thấy tình hình này, không ai nói gì nữa, tất cả đều hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt cũng không nháy...
Khi ngọn đèn sáng lên, một không gian bừa bộn mà lại nhỏ hẹp xuất hiện rõ ràng đằng sau cánh cửa sắt.
Mặt đất được lát bằng xi măng, hai bên đầy ắp các kệ được xếp chồng lên nhau, trên các kệ ấy đựng đầy chai lọ khác nhau và rất nhiều cuốn sách …
Khi đi vào sâu bên trong, rất nhiều chiếc thùng lớn xuất hiện trên mặt đất, đa số các thùng đều là gỗ kiểu cũ, nhân viên công tác mở thùng ra, phát hiện bên trong chồng chất đủ loại tư liệu...
Lại đi sâu thêm, không gian được rộng mở hơn một chút, rất nhiều thứ linh tinh xuất hiện giữa màn ảnh như tủ đựng đồ cùng loại hoặc những chiếc tủ lạnh nhỏ, sau khi mở ra, bên trong xuất hiện một vài bình nuôi cấy nhỏ đủ mọi màu sắc chứa đầy chất lỏng không xác định trong đó...
Căn phòng không lớn nên các nhân viên đi đến cuối đường rất nhanh, trên tủ đựng đồ phía cuối lại chứa một vài súng ống kỳ quái, chúng giống như súng bắn nước vậy, còn có thùng plastic rất lớn nữa...
Mà ở góc sâu nhất trong phòng thì lại phát hiện ra một vài đạn pháo rơi rụng...
“Cái gì thế này...” Chăm chú nhìn thấy mọi thứ, Thôi Lệ Châu cuối cùng cũng không nhịn được lải nhải: “Tiêu mấy tỷ Euro chỉ vì mấy thứ này sao? May mà bọn bắt cóc không đi vào, nếu nhìn thấy nhiều thứ rách nát như vậy, chắc sẽ buồn bực đến mức hộc máu một trận đấy nhỉ?”
“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại vỗ vỗ bả vai Thôi Lệ Châu, nói rất nghiêm túc: “Cô sai lầm rồi, mấy thứ này… chính là kho báu đấy!!!”
Nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn.
“Thật sự là tạo hóa trêu người! Thật ra, bắt đầu từ đại Hán gian Lưu Điện Thần thời xa xôi, người đời đã sinh ra một hiểu lầm!” Triệu Ngọc lạnh nhạt giải thích: “Mà hiểu lầm này không ngờ vẫn kéo dài hơn tám mươi năm! Còn khiến phòng Đặc Cần đặc biệt thành lập hẳn một ngành...”
“Chuyện này...” Mọi người nhíu mày, không rõ ý của Triệu Ngọc.
“Thật ra... những gì mà Lưu Điện Thần nghe lén được rất đúng!” Triệu Ngọc lại nói: “Lúc kháng chiến sắp chấm dứt, đích thật là quân Nhật đã khẩn cấp giấu kín một thứ gì đó rất quan trọng. Chẳng qua, thứ ấy không phải vàng bạc, cũng không phải trân bảo, mà là... những thứ mà chúng ta vừa mới nhìn thấy!”
“Hả?” Thôi Lệ Châu dường như hiểu ra được điều gì: “Những thứ đó... Những thứ đó chính là kho báu sao?”
“Đại khái là như thế!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lúc ấy, Lưu Điện Thần chỉ nghe được hai chữ, thật ra phía trước cụm từ ‘Kho báu’ còn có hai chữ ‘Kế hoạch’ nữa!”
“Kế hoạch kho báu?” Mọi người lặp lại.
“Đúng!” Triệu Ngọc buồn bã nói: “Kế hoạch kho báu chỉ là một cách gọi cho hành động khẩn cấp lúc ấy mà thôi! Mà trên thực tế, chúng không phải là kho báu thật sự...”