Thật ra, ngoài chuyện quần bị xé rách, còn có hai chuyện nữa cũng không nằm trong dự tính của Triệu Ngọc.
Chuyện thứ nhất cứ xem như một sai lầm thấp kém, bởi vì Triệu Ngọc rõ ràng biết, nếu tính cả nội gián thì trong điện Quan Khánh tổng cộng có bốn tên bắt cóc, nhưng hắn vẫn chỉ để một khẩu súng bắn điện ở phía sau bình phong.
Triệu Ngọc cũng không biết lúc ấy mình đã nghĩ như thế nào? Trong khẩu súng bắn điện chỉ có hai viên đạn, làm sao có thể đối phó với bốn tên bắt cóc đây? Ít nhất thì hắn nên để thêm một khẩu súng mới đúng!
Nguyên nhân chính là vì như thế, nên khi tên bắt cóc cường tráng kia cầm dao găm tấn công Triệu Ngọc, hắn mới có vẻ bối rối.
Nhưng mà... Cũng may có mấy anh con tin thấy việc nghĩa hăng hái làm, cuối cùng dùng cái xẻng to kia gỡ lại tình thế!
Còn về chuyện thứ hai thì Triệu Ngọc lại thật sự không ngờ tới, người đàn ông đeo mặt nạ đó lại luôn mang theo thuốc nói thật bên người, hắn ta muốn dùng thuốc nói thật để moi tin tức từ miệng mình sao?
Vì thế, sau khi nhìn thấy thuốc nói thật, hắn lập tức tương kế tựu kế, cố ý khiến đối phương tiêm cho mình một mũi.
Mục đích mà hắn muốn bị tiêm, ngoài việc muốn đánh bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay ra, hắn cũng định xem thuốc này hoạt động như thế nào?
Làm thế nào để cho thuốc vào ống tiêm, tiêm vào như thế nào, cùng với sau khi tiêm, nên làm thế nào để hỏi ra tin tức trong miệng đối phương...
Bởi vì bắt đầu từ lúc ấy, trong lòng Triệu Ngọc đã sinh ra ý định gậy ông đập lưng ông trong đầu, hắn muốn lợi dụng thuốc nói thật để dò hỏi bí mật của đối phương.
Cuối cùng, sự tình phát triển quả nhiên giống như những gì Triệu Ngọc đã dự đoán, sau khi hắn giải quyết được bốn tên bắt cóc, đầu tiên hắn kéo người đàn ông đeo mặt nạ tới góc tường, dùng phương pháp tương tự để tiêm cho hắn ta một mũi!
Không ngờ, không biết thuốc nói thật này được dùng nguyên liệu gì để điều chế mà ngay cả người có ý chí kiên định như người đàn ông đeo mặt nạ cũng không thể chống cự nổi công hiệu của thuốc. Không lâu sau khi bị tiêm, hắn ta bắt đầu nói thật...
Sau đó, sự tình phát triển đúng với câu châm ngôn kia, đó là: Không hỏi thì không biết, vừa hỏi thì bị dọa giật mình!
Khi người đàn ông đeo mặt nạ khai rõ chân tướng của bọn chúng và các loại kế hoạch rõ ràng, Triệu Ngọc bỗng dưng cảm thấy choáng váng!
Tuy rằng trước đó, hắn đã hiểu biết cơ bản về chân tướng vụ án kho báu rồi, mà khi người đàn ông đeo mặt nạ cuối cùng nói ra đáp án, Triệu Ngọc mới phát hiện ra sự thật còn phức tạp hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều! Mình chẳng những đã suy nghĩ đơn giản, nhưng lại còn hiểu sai nữa!
Tại sao... Tại sao lại như thế chứ?
Trong điện Quan Khánh, khi đối mặt với vách tường, Triệu Ngọc đã hỏi rõ hầu hết tất cả những chuyện mà mình muốn biết, hắn thở dài một tiếng vì sức cùng lực kiệt, thậm chí là mất mát buồn bã.
Ài...
Kế tiếp, hắn lại nghĩ tới mấy vấn đề nhỏ. Thế nhưng, không biết hiệu quả của thuốc nói thật sắp hết hay là thế nào, người đàn ông đeo mặt nạ kia không còn nói gì nữa.
Lại trôi qua vài giây, hắn ta thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Triệu Ngọc biết, người đàn ông đeo mặt nạ không phải kẻ dễ bắt nạt, nên hắn mới nhanh chóng quay đầu lại bảo Tiêu Hàng mau gọi nhân viên chuyên nghiệp đến để xử lý.
“Cẩn thận một chút...” Nhìn đặc công tiến lên bắt người, Triệu Ngọc dặn dò: “Tên này và các phần tử khủng bố khác không giống nhau, trong răng của hắn ta không giấu thuốc độc chết người đâu, nhưng mà người này lại hiểu biết hơn một trăm phương pháp tự sát đấy.”
“Cho nên, các anh phải trói hắn ta như bó bánh chưng ấy, tận lực đừng để cho hắn ta nhúc nhích!” Triệu Ngọc dặn dò rất nghiêm túc: “Bản thân tên này chính là một kẻ dở hơi, hắn ta biết rất nhiều tin tức hữu dụng đối với chúng ta, cho nên, dù thế nào đi nữa, đều phải giữ hắn ta sống!”
“Yên tâm đi!” Tiêu Hàng nói cam đoan: “Đây đều là kiến thức cơ bản của phòng Đặc Cần...”
Thấy Tiêu Hàng ra hiệu, các đặc công được trang bị hạng nặng cùng nhau ra tay, nhanh chóng dùng công cụ chuyên nghiệp để khống chế người đàn ông đeo mặt nạ, không ngờ còn trói hắn ta như trói bánh chưng vậy...
“Sếp ơi! Sếp ơi!” Lúc này, Thôi Lệ Châu cuối cùng cũng không nhịn nổi tâm tình kích động, tiến lên ôm cổ Triệu Ngọc: “Anh trâu bò quá, kích thích quá, rất... Ừm...” Cô ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng hỏi: “Rốt cuộc anh đã sống sót như thế nào? Sao có thể thế được?”
“Ha ha ha... Sao lại không có khả năng?” Triệu Ngọc dào dạt đắc ý: “Tôi đã sớm nói rồi mà, sếp cô đã tính toán hết trong lòng rồi! Chỉ bằng mấy trò vặt vãnh này mà cũng đòi giết tôi à? Hừ... Không biết tự lượng sức mình!”
“Ừm... Khụ khụ...” Tiêu Hàng đứng ở trước mặt Triệu Ngọc, tuy rằng trong lòng vội vàng, nhưng lại vẫn nhẫn nại mà khách sáo hỏi han: “Tổ trưởng Triệu, vừa rồi có phải anh cho tên kia sử dụng thuốc nói thật hay không? Thế nào? Anh có hỏi ra điều gì không?”
“Fiona...” Ai ngờ, Triệu Ngọc bỗng nhiên nói một câu như vậy: “Pháp Nhĩ Lậu...”
“Hả? Anh nói gì cơ?” Tiêu Hàng còn tưởng rằng Triệu Ngọc đang chửi đổng! Sắc mặt anh ta lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“F-i-o-n-a!” Triệu Ngọc nhấn mạnh từng chữ cái tiếng Anh, rồi nói: “Fiona, đây là tên của người kia! Cha hắn ta là người đảo Guam, mẹ là người Nhật Bản, hắn ta là con lai!”
“Ồ!?” Hai mắt Tiêu Hàng sáng lên: “Nói như vậy tức là... Nói như vậy tức là... Hắn ta thật sự đã nói ra hết sự thật rồi? Triệu Ngọc! Ừm... Tổ trưởng Triệu... thần thám Triệu!” Tiêu Hàng sắp quỳ xuống chân Triệu Ngọc rồi: “Anh hãy nhanh chóng nói cho tôi biết di, rốt cuộc đám người này đã bị ai sai sử thế? Có phải Seraph hay không? Có phải Daniel hay không?”
“Ừm...” Triệu Ngọc thoáng nhíu mày lại, nói: “Đội trưởng Tiêu, không phải tôi làm khó anh đâu! Nhưng mà... Ừm... Về chuyện bọn họ đã bị ai sai sử thì bây giờ tôi thật sự không thể nói! Nếu tôi nói, chuyện này sẽ bị làm ầm lên đấy! Cho nên... Anh kiếm thời gian rảnh đi, tôi phải gặp sếp lớn của phòng Đặc Cần các anh mới được...”
“Chuyện này...” Sắc mặt của Tiêu Hàng càng thêm khó coi, anh ta hỏi: “Lê Tịnh, đội trưởng Lê cũng không được sao?”
“Tôi nói kiểu này cho anh hiểu nhé! Ngay cả cha vợ của tôi cũng không được!” Triệu Ngọc cực kỳ trịnh trọng nói: “Anh là người thông minh, về chuyện này, anh mau chóng sắp xếp đi!”
“Ừm...” Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Ngọc nghiêm túc như thế, sắc mặt của Tiêu Hàng đã dịu đi rất nhiều. Hiện tại, anh ta đã coi Triệu Ngọc như thần rồi, làm sao còn dám có nửa phần bất kính?
“Nào...” Nói xong, Triệu Ngọc ôm Thôi Lệ Châu, đi về phía long ỷ của điện Quan Khánh: “Lại đây đi nào, tôi sẽ cho các anh xem vài thứ, các anh mau đẩy vật kia ra một chút!”
Nhìn thấy Triệu Ngọc chỉ về phía long ỷ, Tiêu Hàng vội vàng phất tay ra hiệu cho thủ hạ.
Kết quả, sau khi long ỷ bị đẩy sang một bên, phía dưới rõ ràng xuất hiện một con đường hầm bí mật...
“Hả?” Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu đồng thời nhíu mày: “Tại sao lại có một con đường bí mật ở đây thế?”
“Con đường hầm bí mật này nối liền với rất nhiều vị trí của hoàng cung, đã được người thời xưa tạo ra từ lúc xây dựng cung điện rồi!” Triệu Ngọc giải thích nói: “Sau đó, khi Nhật Bản chiếm lĩnh nơi này, bọn chúng đã tiến hành khơi thông và sửa chữa, đầu bên kia của nó là miếu Thiên Vương bên ngoài hoàng cung! Đoàn người Fiona đã từ nơi đó chui vào đây đấy!”
“À... Giảo hoạt thật đấy...” Thôi Lệ Châu dần dần hiểu ra, vội vàng chỉ vào cái hố to mới đào ở đằng xa và nói: “Cái hố đằng kia chỉ là một trong những mánh khóe mà bọn chúng dùng để lừa gạt chúng ta à?”
“Phía dưới là cống thoát nước thời cổ đại, đã sớm bị bỏ hoang rồi, nhưng có thể dẫn ra rất xa...” Triệu Ngọc nói: “Ý định của bọn Fiona là mở cống thoát nước ra, bắt các con tin nhảy xuống, thu hút sự chú ý của cảnh sát. Còn bọn chúng thì dựa theo con đường bí mật thực sự để chạy trốn!”
“À...” Tiêu Hàng gật đầu: “Thì ra là thế... Mà nhóm con tin bị bắt cóc trong điện Quan Khánh cũng chỉ là một kế hoạch, mục đích thực sự của bọn chúng vẫn là kho báu!”
“Ôi trời, chết thật! Suýt nữa đã quên chuyện chính rồi!” Triệu Ngọc bỗng dưng mở to hai mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra, hỏi: “Miêu Anh! Miêu Anh đã gửi tin tức gì chưa? Bên phía kho báu thế nào rồi?”
“À, anh yên tâm đi!” Thôi Lệ Châu vội vàng trả lời: “Chị Miêu nói rằng bọn họ đã khống chế được kẻ bắt cóc và bom ở đó rồi, hơn nữa, bọn họ cũng thấy cánh cửa dẫn đến kho báu rồi, đang chuẩn bị mở ra đấy!”
“Không được! Không được! Tuyệt đối không được!!!” Ai ngờ, vừa nghe thấy vậy, Triệu Ngọc suýt nữa đã nhảy dựng lên tận trần nhà, vội vàng la lớn: “Nhanh chóng nói cho bọn họ ngay, không ai được phép mở cánh cửa kia ra! Những thứ ở trong đó cmn căn bản không phải… kho báu đâu!!!”