Cuồng Thám

Chương 1157: Chương 1157NÓI MUỘN KHÔNG BẰNG NÓI SỚM





“À... Đã biết. Được rồi, có phát hiện gì mới thì lập tức báo cáo.” Nói xong, Lê Tịnh nhấn tai nghe, xoay người nói với mọi người trên xe chỉ huy: “Sau khi kiểm tra sơ bộ, nhân viên công tác phát hiện tổng cộng mười chín rương gỗ lớn trong mật thất. Bên trong đều đựng văn kiện và tư liệu...”

“Hừ. Chẳng phải người ta hay nói...” Triệu Ngọc khẽ tặc lưỡi: “Có văn hóa mới là đáng sợ nhất à. Đứng trước giây phút sinh tử tồn vong, quân Nhật Bản buông tay mặc kệ thứ khác, cứ nhất định phải bảo tồn những tài liệu này, có thể thấy rõ thứ này khá quan trọng.”

“Mười chín rương gỗ...” Thôi Lệ Châu nhớ lại, nói: “Trên thủ trát của Lưu Điện Thần cũng có ghi là mười chín rương. Xem ra, bọn họ đều cho rằng bên trong mười chín cái rương là hoàng kim.”

“Chẳng trách, trọng lượng của văn kiện tư liệu không nhẹ, nhấc lên thật sự dễ khiến người ta nhầm lẫn.”

“Triệu Ngọc nói đúng.” Miêu Anh gật đầu nói: “Từ ý nghĩa nào đó mà nói, giá trị của mười chín rương tư liệu này có thể còn lớn hơn cả mười chín rương hoàng kim nữa.”

“Chính xác.” Vì Lê Tịnh vừa mới phẫu thuật phần chân nên sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, cô ta nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, anh nói Phi Âu Nạp biết nhiều tin tức tuyệt mật của quân Nhật như thế, mà hắn ta lại là hậu duệ Nhật Bản, vậy...”

“Chị đại à, đừng đoán nữa.” Triệu Ngọc nói: “Nhật Bản không tránh khỏi liên quan, nhưng... cô nên hiểu rằng, đây cũng không phải chuyện mà bọn họ có thể gánh vác nổi.”

“Hiểu hiểu.” Lê Tịnh nói: “Dù không thể nói rõ nguồn gốc, nhưng chí ít anh vẫn có thể chọn một vài thứ mà chúng ta biết đến để giải thích rõ ra chứ? Ít nhất thì chúng ta cần hiểu đại khái quá trình, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc được chứ.”

“Hiểu.” Triệu Ngọc nói: “Tất cả những gì tôi biết đều nghe được từ miệng Phi Âu Nạp, cho nên chỉ cần thuốc nói thật là hàng thật giá thật thì tôi biết đó chắc chắc là sự thật.”

“Thật ra, nhiều năm qua, người Nhật quả thật từng nhớ đến đống tư liệu kia. Chỉ là sau sự kiện rơi máy bay, chúng chỉ còn lại kính vạn hoa, không còn ai biết vị trí cụ thể của kho báu nữa, vậy nên không thể tìm được.”

“Về sau, ngay cả chuyện búp bê Nga mà chúng cũng không biết, nên mới dần dần từ bỏ suy nghĩ này.”

“Nhưng ai ngờ, vật đổi sao dời, chuyện kế hoạch kho báu bỗng bị một vài người ở khu vực Đông Nam Á xa xôi nhắc đến.”

“Tuy Phi Âu Nạp thực sự cấu kết cùng Seraph kia, nhưng lại không phải một thành viên trong số chúng, thân phận của hắn ta càng thêm đặc biệt, càng thêm trâu bò, về cơ bản... ừm... thuộc loại lớn nhỏ đều ăn.”

“Cho nên, tên này cuối cùng ‘trúng thầu’, ôm mối làm ăn lớn trị giá vài tỷ Euro này. Mà bên Seraph kia chỉ cung cấp của cải sức người cho hắn ta, thuộc loại nhập cổ phần thôi.”

“Nhưng đừng thấy Phi Âu Nạp là tổ chức tư nhân, trên thực tế, tình báo mà hắn ta thu thập được còn nhiều hơn cả ba bên Trung Nhật Nga cộng lại.”

“Từ lúc mới bắt đầu, hắn ta đã biết hai chuyện chính xác, thứ nhất là tổ hợp kính vạn hoa và búp bê Nga chính là bản đồ kho báu, thứ hai, hắn ta đã biết, hai món đồ này đều nằm trong tay ai.”

“Kính vạn hoa đương nhiên ở Nhật Bản, bước đầu tiên của Phi Âu Nạp vô cùng thuận lợi, chẳng giết một ai mà đã lấy được kính vạn hoa mà thần không biết quỷ không hay.”

“Kế tiếp, hắn ta chỉ cần tìm được búp bê Nga là vạn sự đại cát.”

“Chậc chậc, nhưng không ngờ...” Thôi Lệ Châu không nhịn được tiếp lời: “Búp bê lại chơi trốn tìm với bọn chúng. Hoàn toàn không để chúng bắt được.”

Thôi Lệ Châu cười xong mới phát hiện không khí hiện trường không thích hợp để đùa cợt, lúc này mới vội vàng ngậm miệng.

“Cho nên, vẫn là thần thám vĩ đại nhất thế kỷ này có dự kiến trước.” Triệu Ngọc khoác lác: “Tôi đã sớm đoán được toàn bộ quá trình, không sai chút nào.”

Phụt…

Tiêu Hàng vừa uống một hớp nước, liền bị sặc bởi sự tự luyến của Triệu Ngọc mà phun hết cả ra.

“Triệu Ngọc, anh đứng đắn một chút có được không?” Miêu Anh nhắc nhở: “Ý của anh là bọn tội phạm tìm được Điền Chinh? Sau đó xảy ra một chuỗi sự việc như chúng ta đã biết?”

“Chính xác.” Triệu Ngọc bật tay: “Nhưng liên quan đến căn cứ bí mật thì tôi đoán sơ bộ hơi lệch lạc.”

“Bọn Phi Âu Nạp chỉ biết búp bê rơi vào tay Bảo Điền Thái, nhưng không biết người đứng sau Bảo Điền Thái là ai? Cho nên, lần tìm kiếm này trải qua mấy năm ròng...”

“Nhưng trong quá trình này lại không tìm được người đứng sau Bảo Điền Thái mà tìm ra một đầu mối khác, đó chính là...”

“A...” Thôi Lệ Châu thông minh vội vàng gật đầu: “Hóa ra, căn cứ bí mật đã lọt vào tầm mắt như thế đấy.”

“Giỏi lắm.” Triệu Ngọc giơ ngón cái với Thôi Lệ Châu: “Thật ra, căn cứ kia đã bị chúng mở ra từ một năm trước rồi. Bọn chúng đều là vì tiền mà đến, vốn tưởng rằng bên trong căn cứ sẽ có kho báu gì đáng giá, nhưng không ngờ, bọn chúng lật tung mỗi một ngóc ngách lại phát hiện chỉ là vật tư chiến lược mà thôi.”

“Mấy thứ này cầm thì không cầm được, bán cũng bán không xong, đối với chúng mà nói chỉ có thể coi là công dã tràng.” Triệu Ngọc tiếp tục: “Đương nhiên, mặc kệ chúng nghĩ thế nào, nhưng lúc đó dù có cho chúng mượn mười lá gan cũng không dám trắng trợn nổ banh căn cứ, cho nên chỉ có thể tạm thời gác lại...”

“Sau đó à... Tất cả biến cố xuất hiện trong chuyện này là vì...”

“Vì bọn chúng tìm được con cháu của Bảo Điền Thái, tìm đến Điền Chinh.” Lê Tịnh nhanh chóng ngắt lời Triệu Ngọc.

“Đúng.” Triệu Ngọc tiếp tục câu chuyện: “Tôi còn chưa kịp hỏi chúng dùng cách gì và làm sao tìm được Điền Chinh.”

“Tôi chỉ biết tình tiết phía sau đều trong dự kiến của tôi.”

“Điền Chinh đã chết, bọn chúng không tìm được búp bê, liền nhốt hai đứa con trai của Điền Chinh lại.” Triệu Ngọc khoát tay tiếp tục: “Thế nhưng thời gian đã qua quá lâu rồi, anh em họ Điền chỉ nhớ rõ Điền Chinh bán búp bê cho một chuyên gia cao tuổi, nhưng không biết là vị chuyên gia nào.”

“Sau đó, hình như bọn chúng trao đổi với tổ chức tình báo chỗ Mạnh Hữu Bân và chiếm được danh sách, do đó nhắm ngay năm chuyên gia.”

“Nhưng bọn chúng lật tìm nhà của năm người này cũng không phát hiện ra bóng dáng búp bê đâu. Mà vừa hay năm người này đều có sở thích sưu tầm đồ cổ, tất cả đều từng đến nhà Điền Chinh, cho nên bọn chúng cũng không đoán được rốt cuộc là ai mua búp bê.”

“Vì vậy mới có vụ án năm chuyên gia bị hại.” Triệu Ngọc thở dài nói: “Chính miệng tên kia đã thừa nhận, cho nên vụ các chuyên gia bị hại đã được phá giải.”

“Vậy...” Lê Tịnh lại hỏi: “Antimony porphyrite thì bọn chúng lấy được bằng cách nào?”

“Cái này thì tôi chưa hỏi đến.” Triệu Ngọc nói: “Thời gian cấp bách, dù sao tôi cũng phải chiếu theo mức độ mà hỏi chứ.”

Lê Tịnh nghe vậy, đành phải ra hiệu tiếp tục.

“Nhắc tới chuyện này mới biết mình thật xui xẻo.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Bọn chúng giết tới người cuối cùng là Viên Tuấn Thành mới hỏi ra được manh mối. Song hỏi thì hỏi rồi, nhưng một nan đề mới cũng theo đó xuất hiện. Búp bê... bị trộm.”

“Đúng rồi...” Nói đến đây, Thôi Lệ Châu bỗng nhíu mày: “Bằng bản lĩnh của cha tôi, Viên Tuấn Thành không có khả năng biết ai trộm búp bê. Vậy những người này... làm thế nào điều tra đến cha tôi được?”

“Việc này thì phải lần ngược trở lại mới nói được.” Triệu Ngọc cười nói: “Khi bị cản trở, bọn chúng đành phải quay về trả giá cao để xin sự giúp đỡ của đám người Mạnh Hữu Bân.”

“Lúc này, Mạnh Hữu Bân mới nói ra chuyện Đào Hương có danh sách và đang điều tra về kho báu.”

“Trời ạ…” Thôi Lệ Châu líu lưỡi: “Hắn ta... thật là độc mà. Sao hắn ta không nói sớm chứ? Nói sớm chẳng phải là không cần giết hại mấy vị lão chuyên gia kia rồi sao?”

“Nói sớm thì không kiếm được tiền đâu.” Miêu Anh bĩu môi.

“Ha ha.” Triệu Ngọc mỉm cười: “Thật ra, nói sớm thì vẫn có thể tăng giá lên. Nhưng nói muộn, chẳng những không kiếm được tiền mà ngược lại còn nộp mạng vào nữa.”

“Ồ... Ý anh là...” Lê Tịnh hỏi.

“Phi Âu Nạp nói cho tôi biết...” Triệu Ngọc gật đầu: “Lúc thẹn quá hóa giận, bọn chúng đã diệt luôn tổ chức tình báo của Mạnh Hữu Bân, một người sống cũng không để sót.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.