Cuồng Thám

Chương 1158: Chương 1158TÂM LÝ ĂN MAY HẠI CHẾT NGƯỜI





“Nói chung là trước khi ra tay đã không xem phong thủy.” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Lần qua lại này trễ nải ròng rã hơn nửa năm, chờ bọn chúng chuyển lực chú ý sang Đào Hương thì Đào Hương đã qua đời rồi.”

Nghe đến đây, ánh mắt Thôi Lệ Châu không khỏi ảm đạm.

“Càng khiến bọn chúng buồn bực chính là Thôi Lệ Châu - người duy nhất có thể giúp bọn chúng tìm búp bê...” Triệu Ngọc vỗ vai Thôi Lệ Châu: “Lại bị điều đến tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự, quan trọng nhất là, bởi vì đủ loại trời xui đất khiến, còn dẫn ra phòng Đặc Cần mà bọn chúng không muốn chọc vào nhất.”

“Lần này, bọn chúng không chỉ thừa nhận mình xui xẻo mà còn đánh trống lui quân rồi.” Triệu Ngọc nói: “Phi Âu Nạp nói, bọn chúng rất rõ ràng rằng nếu phòng Đặc Cần tham gia thì nghĩa là gì, nếu còn tiếp tục, chắc chắn bọn chúng không thể toàn thân trở ra.”

“Nhưng, đại ca phía sau Phi Âu Nạp lại không cho là thế, bọn chúng không ngừng gây áp lực cho đội của Phi Âu Nạp, không chỉ giúp bọn chúng vẽ ra kế hoạch đánh bom quy mô lớn, thậm chí còn giúp bọn chúng lấy được bom.”

“À...” Miêu Anh gật đầu: “Nói vậy, ý định đánh bom căn cứ bí mật không phải tự bọn chúng nghĩ ra được.”

“Tất nhiên là vậy rồi.” Triệu Ngọc gật đầu: “Không chỉ bản thân Phi Âu Nạp không muốn mà bên Seraph càng không dám. Nhưng Phi Âu Nạp đã bị bức đến đường cùng, không còn đường lui nữa.”

“Cuối cùng, hắn ta đành lựa chọn thỏa hiệp...” Triệu Ngọc nói: “Đương nhiên, mục đích của việc đánh bom căn cứ ngoại trừ muốn đả kích quốc gia của chúng ta ra, đương nhiên cũng là để dẫn chúng ta mắc câu, nhân cơ hội đó bắt Thôi Lệ Châu đi, đồng thời lấy tin tức về búp bê.”

“Lúc đó... Phi Âu Nạp vốn muốn cướp Thôi Lệ Châu đi trước rồi tính sau, nhưng ai biết, kế hoạch tấn công tỉ mỉ của bọn chúng không đánh sụp được chúng ta, ngược lại còn đẩy chúng ta đến tuyệt địa phản công, tình cảnh càng không khống chế được.”

“Rơi vào đường cùng, hắn ta đành sử dụng thuốc nói thật ngay tại chỗ với Thôi Lệ Châu, thế mới dẫn ra đầu mối về búp bê.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Lúc đó, tuy bọn chúng thiệt hại phân nửa số người, nhưng tên kia vẫn còn vênh váo tự đắc.”

“Bởi vì chỉ cần căn cứ bí mật nổ một cái thì tất cả bí mật sẽ theo một tiếng vang mà tan thành tro bụi. Chúng ta sẽ không trở thành vật cản của hắn ta nữa.”

“Ồ...” Thôi Lệ Châu vỗ ngực: “Thật đáng sợ. May mà tất cả số bom của bọn chúng không hiểu sao đều mất hiệu lực, bằng không thì chúng ta không còn một mảnh vụn nào nữa. Đây... đây chẳng lẽ là ý trời? Thật sự là ông trời phù hộ.”

“Cái này gọi là cát nhân tự có thiên tướng.” Triệu Ngọc nói: “Lúc đó, bọn chúng dám can đảm sử dụng kỹ thuật mới để tấn công mạng internet của cảnh sát, thật ra đều dựa trên cơ sở căn cứ nổ tung.”

“Mọi người nghĩ xem, bỗng nhiên xuất hiện chuyện vô cùng lớn như căn cứ bị đánh bom, ai còn rảnh rỗi đi kiểm tra internet nữa. Cho nên, bọn chúng rất thuận lợi lấy được hình ảnh búp bê, mà chúng ta lại không hề phát giác...”

“Về sau, bọn chúng sử dụng kỹ thuật 3D, dựa theo tỷ lệ tái tạo lại búp bê, lúc ấy mới là thời điểm đầu tiên phát hiện ra vị trí cụ thể cất giấu kho báu. Ừ...” Triệu Ngọc nhớ lại, nói: “Phi Âu Nạp nói với tôi, manh mối là chữ Nhật, biểu thị tên của căn phòng ấy rất chuẩn xác.”

“Nói cách khác, căn phòng đó trước kia cũng có tên, nhưng giờ đã không còn nữa. Dù chúng ta có được chữ Nhật thì cũng không dễ tìm thấy.”

“Kỳ lạ vậy sao...” Thôi Lệ Châu vò đầu: “Nói vậy, tôi chỉ ra tường hồng ngói biếc hoa văn mây... chỉ là ăn may thôi à?”

“Cái này cũng rất khó nói.” Triệu Ngọc an ủi: “Có lẽ người vẽ búp bê lúc đó thật sự có ý nghĩ như vậy. Khiến tôi cảm thấy ma nữ áo đỏ người Nga dường như cũng có căn cứ. Phía sau căn phòng kia thật sự có cái giếng... ủa...”

Nghĩ đến cái giếng đó, Triệu Ngọc liền cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

“Triệu Ngọc...” Lúc này, Lê Tịnh ra hiệu bảo Triệu Ngọc tiếp tục.

“Được...” Triệu Ngọc liền tiếp tục nói: “Vốn dĩ, đoàn người Phi Âu Nạp lòng đầy niềm tin, nếu đánh bom căn cứ, chờ toàn bộ lực lượng cảnh sát đều bị hấp dẫn qua đó rồi, bọn chúng lại có mật đạo để thoát thân, tất nhiên có thể yên tâm từ từ khai quật kho báu.”

“Đợi kho báu được đào lên rồi, bọn chúng sẽ có đầy đủ thời gian để chuyển từng phần đi. Ngược lại, những thứ gọi là kho báu toàn tư liệu này, qua kiểm tra an ninh tất nhiên sẽ thuận lợi, không làm ai hoài nghi hết.”

“Ha ha.” Thôi lệ Châu cười khan: “Rất rõ ràng là tính toán của bọn chúng không hề thành công.”

“Triệu Ngọc... vậy... mật đạo...” Lê Tịnh không nhịn được hỏi.

“Phi Âu Nạp nói, về bản đồ dưới lòng đất Cố Cung, cấp trên của hắn ta đã chi tiền mua nó.” Triệu Ngọc hiểu ý của Lê Tịnh, trả lời luôn: “Nhưng trong lòng hắn ta hiểu rõ, chắc là bên nào đó tạo điều kiện thuận lợi cho bọn chúng. Về phần bên nào thì cũng không cần tôi nói nữa rồi đúng không?”

“Rõ rồi.” Lê Tịnh than thở: “Chả trách, bọn chúng không chỉ biết mật đạo mà ngay cả cống thoát nước bỏ hoang phía dưới cung điện cũng biết.”

“Không ngờ...” Tiêu Hàng ôm cánh tay nói: “Bên trong hoàng cung lại có nhiều thứ mà chúng ta không biết đến vậy.”

“Sau đó, tuy chúng ta đã thả ra tin tức giả...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhưng vẫn không thể lừa được bọn chúng. Có lẽ bọn chúng đã thông qua con đường nào đó biết được tin tức rằng bom trong căn cứ bí mật không phát nổ.”

“Ha ha... Phát vả mặt này hả hê quá.” Thôi Lệ Châu cười nói: “Tôi còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bối rối của chúng lúc đó nữa. Mọi người nói xem, có phải bọn chúng sẽ hoài nghi đống bom đó đều là thứ mà cấp trên dùng để hãm hại chúng hay không?”

“Bom không nổ, cũng có nghĩa là chúng ta còn chưa chết.” Triệu Ngọc tiếp tục: “Phi Âu Nạp vô cùng rõ ràng, bọn chúng phải nhanh chóng rút lui.”

“Nhưng một mặt là lòng tự trọng bị sỉ nhục nặng nề, một mặt là bị tiền bạc mờ mắt, mà còn có một mặt khác, là loại ôm tâm lý may mắn khiến người ta xoắn xuýt, khiến hắn ta kiên trì đến cuối.”

“Hắn ta hy vọng... cho dù chúng ta còn sống, cũng chưa chắc có thể đoán ra mục đích thật sự của bọn chúng, càng không chắc chắn có thể giải ra mật mã trên búp bê, tìm được Cố Cung nhà Thanh.”

“Thế nhưng tâm lý may mắn thật sự không dùng được.” Miêu Anh nặng nề thở ra: “Chúng ta cuối cùng... vẫn tới.”

“Song...” Triệu Ngọc nói: “Tuy ôm tâm lý may mắn, nhưng Phi Âu Nạp vẫn chuẩn bị xong biện pháp cho tình huống xấu nhất. Khi đó, hắn ta đã cảm giác được, dù mình tìm được kho báu thì cũng không thể đem kho báu đi được. Cho nên đã sớm chuẩn bị kế hoạch đặt bom, chỉ cần tìm được kho báu là sẽ cho nổ tại chỗ.”

“Thế là không lấy được trăm triệu Euro, nhưng thù lao lớn vẫn khiến bọn chúng vô cùng thỏa mãn.” Triệu Ngọc nói: “Trừ cái đó ra, hắn ta cũng đã lập sẵn một kế hoạch dùng đạn khói thu hút mục tiêu cùng với kế hoạch bắt cóc con tin ở điện Quan Khánh, chính vì để tranh thủ thời gian đến lúc có thể cho nổ tung kho báu.”



“Phù...” Nghe Triệu Ngọc nói đến đây, mọi người ngoài hô hấp nặng nề ra, trong lòng bàn tay đều rịn ra mồ hôi lạnh.

Lúc đó còn không cảm thấy gì, nhưng giờ nhìn lại, tình huống lúc đó thật sự là vạn phần nguy ngập, như chỉ mành treo chuông. Nếu họ trễ thêm chút nữa, cho dù chỉ có mấy phút thôi, hậu quả cũng sẽ khó lòng tưởng tượng nổi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.