Sáng sớm hôm sau, cơn mưa nhỏ kéo dài cuối cùng cũng kết thúc, mặt trời mới mọc lên từ đằng Đông, Cố Cung nhà Thanh chìm trong nắng mai ấm áp. Tường đỏ đẹp tươi, ngói biếc óng ánh.
Ầm...
Tiếng đóng cửa bất chợt vang lên từ đằng xa đánh thức Miêu Anh đang ngủ say.
“Oáp...”
Miêu Anh mở mắt, nhẹ nhàng ngáp một cái, ánh mặt trời trên tường đúng lúc rọi vào chiếu lên gương mặt tuyệt đẹp của cô.
Phù...
Cô thở sâu một hơi, lúc này mới nhận ra trời đã sáng rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy xe chỉ huy đằng xa cuối cùng cũng có động tĩnh. Tuy có thể thấy rất nhiều bóng người trên mặt đất, nhưng cửa xe chỉ huy không mở ở hướng chính diện, Miêu Anh không thấy rõ trong đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Cô có thể thấy chiếc Rolls-Royce Motor yên lặng chạy tới, sau khi đón vài người ở trước cửa xe chỉ huy, lại tiếp tục yên lặng lái đi.
“Ơ?” Miêu Anh nhíu mày, sợ mình đã bỏ lỡ chuyện gì, vội vàng mở cửa xe chuẩn bị đi xuống.
Nhưng Thôi Lệ Châu vẫn cứ nằm trong lòng cô ngủ say sưa...
“Tiểu Thôi... Lệ Châu... Này...” Miêu Anh vỗ vào khuôn mặt Thôi Lệ Châu, đánh thức cô ta.
“Sao vậy?” Thôi Lệ Châu mở to mắt, bỗng tỏ vẻ bất ngờ than thở: “Ủa! Trời đã sáng rồi!”
“Nhanh... Mau đứng lên...” Miêu Anh đẩy Thôi Lệ Châu sang một bên, vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi tới xe chỉ huy bên kia.
Vào lúc đó, cùng với tiếng mở cửa xe, từ một hướng khác cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Lê Tịnh và Tiêu Hàng cùng một đám đặc công cũng nhanh chóng đi về hướng xe chỉ huy.
Lúc này, chiếc Rolls-Royce Motor không chào hỏi với bất cứ ai, chạy thẳng về phía cổng chính khu du lịch, chẳng ai thấy rõ người ngồi trên xe rốt cuộc là ai?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Rõ ràng Lê Tịnh còn bất ngờ hơn Miêu Anh, cô ta không ngờ rằng lãnh đạo lại tới lui bất thình lình, thậm chí đến cả cô ta cũng không được báo trước.
“Trời đệch...” Tiêu Hàng không nhịn được nhíu mày, nhỏ tiếng lầm bầm: “Bọn họ không phải… thật sự dẫn Triệu Ngọc đi chứ? Thực sự nghiêm trọng vậy sao?”
“Ha ha ha...”
Ai dè trong lúc mọi người đang suy đoán, từ đằng sau xe chỉ huy bỗng nhiên vang lên tiếng cười.
Nhưng tiếng cười này sang sảng trầm thấp, ấm áp, vừa nghe đã thấy không giống kiểu cười kiêu ngạo của Triệu Ngọc.
Một giây sau, mọi người bất chợt nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mày sáng sủa ôm lấy vai Triệu Ngọc cùng đi ra từ phía sau xe chỉ huy.
Triệu Ngọc tuy cũng có vẻ mặt tươi cười, nhưng trong nụ cười cứng nhắc lộ ra sự mệt mỏi khó che đậy.
“Cha!?” Miêu Anh vừa nhìn là nhận ra, người đang ôm lấy vai Triệu Ngọc chính là cha ruột của mình - Miêu Khôn!
“Miêu... Ừm...” Lúc này, Lê Tịnh vốn định gọi tên ai đó, nhưng cô ta bất chợt nhận ra điều gì, vội vàng dừng lại.
“Sếp! Sếp!” Thôi Lệ Châu vừa thấy Triệu Ngọc bình an vô sự, lập tức mừng rỡ chạy đến nghênh đón, kéo cánh tay Triệu Ngọc, quan tâm hỏi han: “Thế nào? Thế nào rồi? Anh không sao chứ? Sao lại nói chuyện lâu như vậy?”
“Ha ha ha...” Miêu Khôn chợt cười ha hả nói: “Nói đùa sao cô nhóc! Tổ trưởng của các cô có thể có chuyện gì được chứ? Lần này cậu ta lập được công lao rất lớn! Biểu dương cậu ta còn không kịp mà...”
“Cha... Ừm...” Miêu Anh nhíu mày: “Sao cha cũng tới đây? Không phải cha đang ở nước ngoài sao? Cha về nhanh thế?”
“Ha ha ha...” Miêu Khôn ngẩn ra rồi cười to, vỗ vai Triệu Ngọc: “Lần này con dâu cha... à không! Con rể cha nở mặt nở mày như vậy, sao cha có thể không tới khoe khoang được chứ? Anh Anh à...” Ông giơ ngón cái với Miêu Anh: “Con thật có mắt nhìn người! Loại cổ phiếu tiềm năng trí dũng song toàn như Triệu Ngọc, làm thế nào con có thể tìm được vậy!?
“Các cậu biết không?” Tuy đã nói chuyện cả một đêm, nhưng Miêu Khôn lại có vẻ rất hăng hái hưng phấn nói với mọi người: “Triệu Ngọc lần này lập công lớn, bất luận nói về tầm quan trọng, tính then chốt, hay độ ảnh hưởng, cũng đều đứng nhất đứng nhì!”
“Ừm, nói thật với các cậu, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đuổi kịp tôi của hồi xưa! Thực sự là kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh, tiến đồ rộng mở! Ha ha ha...”
Phụt...
Lúc này, dù Tiêu Hàng không uống nước, nhưng vẫn phun ra...
Lê Tịnh cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ: Hai người này đúng là mặt dày, thực sự ứng với câu thành ngữ: Không phải người một nhà không vào cùng một cửa.
“Cha vợ quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc vội khiêm nhường nói: “Con còn kém xa cha lắm! Thế này đi, chúng ta tìm một quán lẩu gà, ăn chút gì trước đã được không?”
“Ực...” Vừa nghe đến quán lẩu gà, Miêu Khôn liền nuốt nước miếng, nụ cười trở nên cứng đơ: “Cậu không biết rồi, ở Phụng Bình không có quán lẩu gà đâu! Ha ha...”
Nghe đến đây, cả Miêu Anh và Thôi Lệ Châu đều bật cười, nhưng Lê Tịnh và Tiêu Hàng không biết quán lẩu gà là có ý gì, vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc.
“Tiểu Thôi này!” Sau khi Triệu Ngọc cười xấu xa xong mới nghiêm túc nói với Thôi Lệ Châu: “Cô phải mời bữa cơm này đó!”
“Ủa?” Thôi Lệ Châu không hiểu: “Tại sao?'
“Bởi vì...” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Nhà của cô giữ lại được rồi! Lãnh đạo thấy trong vụ án bảo tàng này cô có nhiều cống hiến, quyết định không truy cứu chuyện căn nhà nữa!”
“Oa!”
Nghe được tin này, Thôi Lệ Châu đương nhiên cảm thấy vui như lên trời, hưng phấn nhảy cẫng lên! Kết quả trong lúc kích động, cô ta đột nhiên ôm và hôn vào má Triệu Ngọc.
Ừm...
Ừm...
Lúc này, không khí tại hiện trường có vẻ hơi ngại ngùng.
Miêu Anh không thấy có vấn đề gì, nhưng Miêu Khôn lại thấy không ổn, lập tức nháy mắt với Miêu Anh, ý đang hỏi: Con gái à, cô gái khác hôn vị hôn phu của con ngay trước mặt con, có phải không ổn cho lắm không?
“Ừm...” Nói đến thời khắc quan trọng, vẫn là Triệu Ngọc phản ứng nhanh nhất, hắn vội chỉ vào Miêu Khôn, nói lớn với Thôi Lệ Châu: “Đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn chú Miêu của cô mới đúng, nếu không có ông ấy nói giúp cô trước mặt lãnh đạo, căn nhà đó vốn dĩ không thể trả lại cho cô…”
“Oa!” Thôi Lệ Châu cũng nhận ra hành vi vừa rồi của mình không ổn lắm, Triệu Ngọc nói vậy, cô ta lập tức ngộ ra, vội vàng chạy đến trước mặt Miêu Khôn, ôm lấy mặt của Miêu Khôn hôn hai cái, vô cùng thân thiết nói: “Cảm ơn chú Miêu...”
“Ừ... Ừ...” Lúc này Miêu Khôn mới hài lòng gật đầu nói: “Thế này mới đúng... thế này mới đúng...”
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho Tiêu Hàng vô cùng ngại ngùng, anh ta vội vàng quay đầu có vẻ rất khó chịu.
Nhưng mà Lê Tịnh vẫn luôn duy trì trạng thái tỉnh táo, đợi sau khi Thôi Lệ Châu hưng phấn xong, lúc này cô ta mới bước lên hỏi Miêu Khôn với vẻ trịnh trọng khác thường: “Ông, ông Miêu... Về công việc sau vụ án kho báu, còn cả chuyện của Triệu Ngọc, rốt cuộc bên trên có chỉ thị gì? Tại sao bọn họ lại đi vội như vậy? Chuyện trọng đại chúng ta phải áp dụng đối sách khẩn cấp mới được…”
Ai ngờ, nghe xong câu hỏi của Lê Tịnh, Miêu Khôn và Triệu Ngọc bèn nhìn nhau cười.
“Đội trưởng Lê à...” Miêu Khôn nhìn vào đôi mắt của Lê Tịnh, ý vị sâu xa nói: “Yên tâm chớ nóng vội! Ầy, bây giờ trời cũng đã sáng rồi, chúng ta hiếm khi gặp mặt thế này! Vậy đi, ta mời, chúng ta đi ăn sáng trước đã!”
“Nhưng mà...” Lê Tịnh chỉ vào căn phòng nhỏ ở phía xa, ý nói là đang trong thời điểm bận rộn, sao có thể bỏ đi được chứ?
“Không sao!” Miêu Khôn hiểu được lo lắng của cô ta nói: “Chúng tôi đã nói chuyện mất cả đêm, cho dù ta có muốn nói về quyết định cũng lãnh đạo cho các cô biết, cũng không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng được!”
“Đi thôi...” Vừa nói, ông một tay lôi Triệu Ngọc, một tay kéo Miêu Anh nói: “Cha biết ở Phụng Bình có một quán mì ăn rất ngon! Đi thôi, cha đưa các con đi ăn thử….”