Cuồng Thám

Chương 1160: Chương 1160TÔI MUỐN LÀM PHÙ DÂU





Đêm đã khuya.

Mưa nhỏ vẫn còn rơi tí tách trên mặt đất, trên con đường gạch xanh ngoài Văn Uyên Các của Cố Cung nhà Thanh đang đậu một chiếc xe cảnh sát SUV, trên xe chỉ có hai cô gái đang ngồi, một là Miêu Anh, một là Thôi Lệ Châu.

Nước mưa bên ngoài cửa sổ xe tạo thành những vệt dài, nhìn qua tựa như những con sông nhỏ ngoằn ngoèo.

Lúc này, Miêu Anh đang ngồi thẳng người, không chớp mắt nhìn chằm chằm xe chỉ huy đang đậu ở phía xa. Bởi vì sau khi lãnh đạo của phòng Đặc Cần đến đã gặp mặt Triệu Ngọc trên chiếc xe này.

“Khò khò... khò khò…”

Lúc này, Thôi Lệ Châu đang cuộn mình trên ghế phụ, bỗng nhiên vang lên tiếng ngủ say khò khò.

Miêu Anh quay đầu nhìn cô ta, chỉ thấy Thôi Lệ Châu cuộn tròn người, có vẻ rất lạnh. Do đó, cô bèn thò tay lấy bộ đồng phục ở ghế sau, tiện tay đắp lên người cô ta.

“Hừ...”

Ai dè, Thôi Lệ Châu ngủ rất cảnh giác, khi đồng phục mới vừa đắp lên, cô ta liền mở mắt. Sau khi thấy là Miêu Anh đắp áo cho mình, lúc này cô ta mới tiếp tục nhắm mắt, lim dim hỏi: “Cũng mấy tiếng rồi... Sếp sao còn chưa ra nhỉ...”

Miêu Anh không trả lời, tiếp tục nhìn chằm chằm vào xe chỉ huy, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.

Suy đoán theo lẽ thường, nếu lãnh đạo phòng Đặc Cần chỉ tìm Triệu Ngọc để hỏi thăm tình hình, vốn không cần lâu như vậy. Cô không khỏi lo lắng, sự việc sẽ không xuất hiện biến cố gì chứ?

“Đừng lo...” Lúc này, Thôi Lệ Châu như ngủ rồi nhưng đột nhiên lại mở miệng nói: “Rõ ràng là sếp đã lập công lớn, lãnh đạo của phòng Đặc Cần khen anh ấy còn chẳng hết, sao có thể làm gì anh ấy chứ? Yên tâm đi, sếp rất biết ăn nói, chắc bây giờ còn đang khoa trương ca ngợi bản thân đó!”

“Ầy.” Miêu Anh không khỏi thở dài: “Cái tôi lo lắng vốn không phải chuyện này...”

“Hả?” Thôi Lệ Châu bất ngờ, nhưng vẫn không mở mắt: “Vậy chị lo chuyện gì?'

“Tôi lo gì sao?” Miêu Anh lắc đầu, chua chát nói: “Lẽ nào... các cô đã quên vì sao ban đầu tôi lại lựa chọn rời khỏi sao?”

“A?” Bấy giờ, Thôi Lệ Châu rốt cuộc mở mắt ra, tựa như chợt hiểu: “Ý của chị là..”

“Các cô suy nghĩ đơn giản quá!” Miêu Anh nói: “Cô có từng nghĩ tại sao Triệu Ngọc không chịu nói ra người đứng sau chỉ huy vụ án kho báu không? Tại sao anh ấy phải đợi lãnh đạo phòng Đặc Cần đến mới có thể nói không? Thậm chí còn không nói cho Tiêu Hàng và Lê Tịnh biết?”

“Ừm... Cái này thì...” Thôi Lệ Châu lau mặt, trừng mắt hỏi: “Tại sao? Tôi... tôi thật sự không nghĩ tới...”

“Vậy còn không đoán ra à?” Miêu Anh lắc đầu: “Âm mưu lớn như vậy, không thể là một cá nhân, cũng không thể là một tổ chức nào đó, tuy nhìn vào bề ngoài, dường như phía Nhật là kẻ giật dây sau màn.”

“Nhưng lời nói của Triệu Ngọc cả trong lẫn ngoài đều cho thấy, chỉ bằng thế lực của mình họ, cũng không dám làm vụ mua bán lớn như vậy!”

“Cho nên... Ôi...” Thôi Lệ Châu căng thẳng nói: “Vậy thì lớn chuyện rồi, còn lớn hơn thực lực của một quốc gia, mấy phải tính mấy quốc gia nữa... Đây... quả thực là một cuộc chiến tranh rồi!?”

“Cho nên...” Miêu Anh than thở: “Giống với tình cảnh trước kia của tôi! Hơn nữa, xem ra còn gay go hơn tình cảnh mà tôi gặp!”

“Ối?” Thôi Lệ Châu che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Lẽ nào... Vì để tránh kẻ địch trả thù, sếp cũng phải biến mất sao? Vậy... vậy coi như...”

“Trước kia cô có thấy chiếc xe Rolls-Royce Motor chưa?” Ai ngờ vào lúc này Miêu Anh lại hỏi một câu có vẻ chẳng liên quan gì với nhau.

“Có!” Thôi Lệ Châu nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng chiếc xe kia: “Vừa rồi hình như là chiếc xe đó đưa các lãnh đạo đến, chiếc xe đó... chắc cũng phải hơn chục triệu nhân dân tệ nhỉ?”

“Cho nên... Tôi mới lo đó!” Miêu Anh nói: “Chuyện Triệu Ngọc mai danh ẩn tích, chắc chắn là chuyện ván đã đóng thuyền rồi!”

“Hả? Vì sao?” Thôi Lệ Châu không hiểu: “Lẽ nào... vì muốn thuyết phục sếp, bọn họ sẽ tặng chiếc Rolls-Royce Motor cho sếp sao? Ầy, với cái tính tham tiền của sếp, nói không chừng... anh ấy sẽ đồng ý thật đó!”

“Cái gì vậy!” Miêu Anh bĩu môi: “Chiếc Rolls-Royce Motor đó là của nhà tôi!”

“Đệch...” Thôi Lệ Châu suýt nữa cắn lưỡi: “Nhà chị? Là... ý gì?”

“Ý nghĩa đã quá rõ ràng rồi.” Miêu Anh nói: “Cha tôi chắc chắn đã tới! Phòng Đặc Cần gọi cả cha tôi đến, vậy chắc chắn là bàn bạc chuyện bảo vệ Triệu Ngọc rồi, cho nên...”

“Ồ... Hiểu rồi!” Lúc này Thôi Lệ Châu mới thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng mà... như vậy xem ra, đây không phải chuyện tốt à?” Phòng Đặc Cần để chú Miêu đến bảo vệ Triệu Ngọc, mọi người cũng có dịp cả nhà đoàn tụ, nghỉ phép, thả lỏng một chút cũng là chuyện tốt mà?”

“Chuyện tốt sao?” Miêu Anh cười khổ lắc đầu: “Bản tính của Triệu Ngọc, cô còn không rõ sao?”

“Cái này... “ Thôi Lệ Châu nhíu mày.

“Trên cuốn sổ của Triệu Ngọc chỉ còn sót lại một vụ án cuối cùng! Năm vụ án lớn chưa được giải quyết chỉ còn thiếu một vụ này... Cô nói xem...” Miêu Anh hỏi: “Anh ấy có thể cam tâm từ bỏ sao?”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, thảm án diệt môn núi ở Hoa Vân đúng không!” Thôi Lệ Châu nói: “Cô nói đúng, sếp điều tra án giống như bị điên vậy, với tính xấu của anh ấy, đúng là rất khó nói...”

Vừa nói, Thôi Lệ Châu cũng duỗi thẳng lưng, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía chiếc xe chỉ huy ở xa xa.

Mưa nhỏ tí tách rơi trên mặt đất, trong xe cảnh sát đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Hai cô gái cứ nhìn chằm chằm hơn mười phút, nhưng xe chỉ huy bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì.

“Ầy!” Không biết là nhìn mệt rồi, hay là nguyên nhân gì, Thôi Lệ Châu thấp người xuống, sau đó bỗng nhiên xoay người, nằm úp trên đùi Miêu Anh khóc nức nở nói: “Chị Miêu... xin lỗi... xin lỗi...”

“Hả? Sao thế?” Miêu Anh sửng sốt, không rõ Thôi Lệ Châu đang làm gì? Vội vàng hỏi: “Tiểu Thôi, cô đang nói gì vậy?”

“Hu hu..” Thôi Lệ Châu thật sự khóc thành tiếng, ăn năn nói: “Tôi xé rách cả quần của sếp, nhưng vẫn không ngăn cản được anh ấy! Hu hu… lúc đó, nếu sếp không đi vào điện Quan Khánh thì tốt rồi! Trong tay bọn bắt cóc có súng, tôi... tôi thật sự không biết, nếu sếp thật sự xảy ra chuyện, tôi nên làm sao nữa! Hu hu…”

“Việc này...” Miêu Anh nhất thời không biết làm sao, vội vàng vỗ vào lưng Thôi Lệ Châu an ủi nói: “Việc này cũng không thể trách cô mà? Dù tôi có ở đó cũng không thể ngăn cản nổi cái tên hồ đồ kia!”

“Hu hu...” Thôi Lệ Châu khóc thảm thiết, nhân cơ hội ôm lấy Miêu Anh, khóc lóc kể: “Chị Miêu... Tôi thừa nhận, tôi thích sếp! Rất thích! Nhưng chị đừng bao giờ hiểu lầm, sau khi cha tôi mất, tôi vẫn coi sếp là người thân nhất của tôi, nếu không có anh ấy, tôi cũng không biết tương lai tôi sẽ ra sao nữa... Cho nên tôi với anh ấy không phải loại quan hệ như chị nghĩ đâu... Chị hiểu không? Hu hu...”

“Ừ...” Miêu Anh hơi bất ngờ, nhưng nghe thấy sự thẳng thắn chân thành của Thôi Lệ Châu, trong lòng cô cười thấu hiểu, an ủi nói: “Được rồi Tiểu Thôi... Tôi hiểu mà, tôi hiểu! Yên tâm đi, tôi sẽ không hiểu lầm gì đâu, nếu tôi không tin tưởng Triệu Ngọc, chúng tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay!”

“Hu… hu hu...”

Ai ngờ không biết đã khơi gợi lên chuyện gì đau lòng mà Thôi Lệ Châu cứ thế ôm Miêu Anh khóc một trận, khóc rất lâu rồi mới rung người năn nỉ nói: “Chị Miêu à... Lúc hai người kết hôn, tôi có thể làm phù dâu không?”

“Chuyện này không thành vấn đề!” Miêu Anh đồng ý ngay.

“Ôi… vậy thì tốt quá….” Nói xong, cô nhóc hài lòng mỉm cười, sau đó cứ thế nằm vào lòng Miêu Anh ngủ thiếp đi...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.