Cuồng Thám

Chương 1163: Chương 1163TÔI MUỐN PHÁ ĐÊM TÂN HÔN!





Một tuần sau, trong khu biệt thự quốc tế Long Vũ tại khu đô thị Hưng Long ở thủ đô.

“Nào nào nào... Cạn ly, cạn ly!” Thôi Lệ Châu đột nhiên biến thành chủ nhà đang rất hưng phấn, giơ ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.

Lúc này, một đám thành viên trong tổ điều tra đặc biệt bao gồm cả Triệu Ngọc và Miêu Anh đều tụ tập trên sân thượng căn hộ cao cấp, vừa nhấm nháp đồ nướng, vừa nâng ly chúc mừng.

Không giống với các vụ án trước kia, bởi vì có phòng Đặc Cần ở đây nên tổ điều tra đặc biệt không phải làm công việc xử lý công việc còn lại, cơ bản đều giao hết cho phòng Đặc Cần.

Cấp độ của vụ án kho báu vượt xa khỏi các vụ án bình thường, cho nên khi xử lý cần phải có quyền hạn rất cao, để phòng Đặc Cần xử lý thì không gì bằng.

Cùng lúc đó, vụ án lớn của Trình Lăng Phỉ bên huyện Cao Lan cũng đã kết thúc, Tăng Khả và Nhiễm Đào nhanh chóng trở về tụ họp với mọi người.

Lúc này, thành viên tổ điều tra đặc biệt đều tụ tập với nhau, hiếm lắm mới có được buổi đoàn viên như hôm nay.

Ngoài Ngô Tú Mẫn và các tổ viên cũ ra, còn có thêm Hứa Hải, Lưu Chiêm Binh, Lý Bối Ni và Trương Cảnh Phong, mọi người vừa nói vừa cười, hòa thuận vui vẻ.

“Nào nào nào...” Sau khi Triệu Ngọc được vài chén rượu vào bụng thì nói với mọi người: “Nói với mọi người một tin này, mọi người nhất định phải giữ bị mật đó nhá!”

Vừa nghe Triệu Ngọc có tin muốn nói, mọi người vội vàng giữ trật tự, vây quanh yên lặng để lắng nghe.

“Thông qua nguồn tin đáng tin cậy tôi biết được.” Đầu tiên Triệu Ngọc nhìn thoáng qua máy thăm dò trong đầu, đợi sau khi cảm thấy hoàn toàn an toàn rồi mới lên tiếng: “Cái tổ chức quái quỷ gì đó của Seraph, đã bị cảnh sát quốc tế giải tán rồi! Mấy tên đầu lĩnh của bọn chúng tất cả đều bị cảnh sát bắn chết, gia tài bạc triệu cũng đều bị chính phủ địa phương tịch thu vào công quỹ rồi!”

“Uây! Thật là giáng một đòn mạnh...” Hứa Hải than thở: “Mạnh vậy sao? Trước đây chúng ta từng nghe nói thế lực này ở Đông Nam Á rất lớn mạnh, cấu kết với rất nhiều cấp cao của các chính phủ! Sao lần này... lại nhanh như vậy?”

“Ha ha... Nói cho mấy người biết này! Chúng ta vốn không hề ra tay.” Triệu Ngọc cười nói: “Những chuyện này... cũng không phải do chúng ta làm!”

“Hả? Không phải chúng ta làm sao?” Mọi người tò mò.

“Đương nhiên rồi.” Miêu Anh uể oải gác cánh tay lên vai Triệu Ngọc: “Có người vội vàng muốn thanh lý môn hộ hơn chúng ta! Mà chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch thôi!”

“Lợi hại, lợi hại...” Thôi Lệ Châu gật gù tán dương: “Không cần phải nói, đây nhất định là do sếp sử dụng độc kế thành công rồi nhỉ? Chuyện kho báu vừa đưa tin, toàn cầu đều bàn tán sôi nổi, tên boss thật sự đứng sau vụ việc nhất định nôn nóng như con kiến bò trong chảo nóng rồi nhỉ?”

“Cái này gọi là trộm gà không được còn bị mất nắm gạo!” Ngô Tú Mẫn cười nói: “Dù sao chúng ta cũng phải cảm ơn bọn chúng mới phải! Nếu không phải bọn chúng chủ động gây chuyện, chúng ta còn không tìm được nhiều kho báu quý giá như vậy đâu!”

“Tổ trưởng nói đúng.” Lý Bối Ni nói: “Những thứ đó mặc dù không phải vàng bạc hay châu báu, nhưng còn đáng giá hơn vàng bạc và châu báu nhiều!”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Căn cứ vào phân tích sơ bộ, những tư liệu kia đúng là vô cùng quý giá, có rất nhiều lý luận cao siêu, đến giờ vẫn là đi đầu thế giới. Còn có một vài kỹ thuật liên quan đến nông nghiệp, cũng cung cấp cho chúng ta rất nhiều ý tưởng mới, những ý tưởng này một khi thành công, sẽ tạo ra sự phát triển vượt bậc không thể đoán trước với nước ta!”

“Chị Miêu, nghe nói... Bên trong còn tìm được rất nhiều virus nhân tạo phải không?” Tăng Khả hỏi: “Đây đều là thật sao?”

“Đúng vậy, ban đầu quân Nhật phát hiện sức mạnh của chiến tranh virus rất lớn, bên trong quả thật có rất nhiều vũ khí sinh hóa vô cùng lợi hại.” Miêu Anh đáp: “Những thứ này chứng thực sự thật không thể tranh cãi là quân Nhật muốn xâm chiếm Trung Hoa, hơn nữa cũng giúp đỡ chúng ta trong việc nghiên cứu khoa học.”

“Tôi nghe một vị giáo sư của viện y học thủ đô nói, người Nhật nghiên cứu một số virus, mặc dù lấy chiến tranh làm mục đích, nhưng nếu áp dụng vào phương diện y học cũng sẽ tạo phúc cho nhân loại!”

“Ồ, thật là một con dao hai lưỡi...” Trương Cảnh Phong thở dài, nâng ly nói: “Vậy chúng ta vì tạo phúc cho nhân loại, vì hòa bình thế giới mà cạn một ly nào!?”

“Đệch! Đề nghị này lớn đó!” Mọi người cười, nhưng vẫn cùng cạn ly, một hơi uống hết.

“Thật ra thì liên quan đến chuyện này, chúng ta vẫn còn thu hoạch không thể không đề cập tới!” Triệu Ngọc lại nói: “Chính là liên quan tới lời đồn đại về truyền thuyết kho báu hơn tám mươi năm, cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm hết rồi!”

“Ầy!” Lưu Chiêm Bình thở dài: “Mất hơn tám mươi năm, nhưng phát hiện kho báu hoàng kim chẳng qua là hư ảo, nếu sớm biết như vậy thì chúng ta cần gì phải hao phí nhiều sức người sức của như vậy chứ?”

“Đúng vậy! Vừa nghĩ tới quân Nhật dùng hoàng kim vào chiến tranh, trong lòng liền thấy không thoải mái! Hơn một trăm tấn hoàng kim đó!” Thôi Lệ Châu thở dài nói: “Bọn chúng dùng hoàng kim mua máy bay đại pháo, đánh giết đều là người Trung Quốc chúng ta!”

“Đêm hôm đó, các lãnh đạo của phòng Đặc Cần đã nói chuyện này rồi!” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Họ nói, mặc dù hoàng kim và kho báu đều không có, nhưng chúng ta càng phải nhớ nỗi nhục này, quyết chí tự cường, dùng chính nỗ lực của chúng ta vượt qua bọn chúng!”

“Ừ! Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu vung tay hô to: “Vì quyết chí tự cường, không ngừng vươn lên, cạn ly!!”

Mọi người tràn đầy nhiệt huyết, tất cả đều sảng khoái cạn ly, sau đó lại hăng hái nhắc đến chuyện khác.

“À…” Lưu Chiêm Binh nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, trận ác chiến ở Cố Cung nhà Thanh chắc chắn vẫn còn cá lọt lưới! Tôi cảm thấy bọn chúng rất có thể đã nắm được hồ sơ cá nhân và tình báo về cậu, vậy... sau này có phải cẩn thận hơn không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Thôi Lệ Châu vội vàng phụ họa: “Nếu vụ án kho báu không có sự ngăn cản của sếp, kết quả sẽ khó nói lắm! Cho nên, sếp à, hay là anh tạm lánh đi vài ngày, đi chơi với chị Miêu đi!”

“Hừ!” Triệu Ngọc mỉm cười, nhéo mũi Thôi Lệ Châu: “Đi chơi? Mọi người không xem lịch à? Phong bao lì xì đã chuẩn bị xong chưa?”

Nghe đến đây, Miêu Anh bỗng đỏ mặt.

“À... à...” Nghe thấy nhắc nhở, có người đã nghĩ ra là chuyện gì.

“Đã nói rồi...” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Triệu Ngọc tôi là người rất sĩ diện, dù chỉ là đính hôn, nhưng nếu tiền mừng ít hơn hai nghìn đừng trách Triệu đại thần thám tôi nổi giận đó! Ha ha ha…”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần mọi người vui vẻ là được!” Thôi Lệ Châu hưng phấn nhảy cẫng lên: “Quá tốt rồi, sếp và chị Miêu rốt cuộc cũng tu thành chính quả, mấy anh em có phải nên chúc mừng một chén không?”

“Đúng vậy!”

Mọi người lại sôi nổi, cạn ly uống thỏa thích.

“Nhưng mà… có chuyện này tôi còn chưa rõ lắm! Nhà giàu có như mấy anh là thế này sao?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Tại sao làm long trọng như vậy, nhưng chỉ đính hôn chứ không kết hôn? Dứt khoát nhân ngày tốt làm luôn việc chính đi được không?”

“Đúng vậy...” Nhiễm Đào rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, xoa tay với vẻ mặt như muốn thử nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể phá đêm tân hôn rồi! Hê hê hê...”

Hắn ta cười xấu xa, nhưng chợt thấy ánh mắt Triệu Ngọc và Miêu Anh không đúng lắm, mới nhớ ra hai người này đều là nhân vật lợi hại, ai ăn phải gan hùm mật gấu dám phá đêm tân hôn của hai người đó chứ.

Nên hắn ta vội nói lại: “Chủ yếu là phá phù dâu! Phá phù dâu hề hề hề... Chị Miêu, phù dâu phải tìm người xinh đẹp chút, Nhiễm Đào tôi còn độc thân đó! Ha ha ha...”

“Này... Chị Miêu nói rồi, bản tiểu thư chính là phù dâu của chị ấy!” Lúc này, Thôi Lệ Châu nhảy ra, túm lấy lỗ tai Nhiễm Đào, nghịch ngợm hỏi: “Không thì... Giờ anh cứ phá đi? Được không anh Đào?”



“Hả? Cô sao? Đệch...” Nhiễm Đào hết hồn, vội mếu mặt ngồi thụp xuống, chuẩn bị tinh thần hứng đòn...

Trên sân thượng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nhiễm Đào, cùng với tiếng cười của mọi người.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.