Cuồng Thám

Chương 1164: Chương 1164TÌNH NỒNG Ý MẬT





Mới sáng sớm, trên đường nhỏ rợp bóng cây trong khu biệt thự Long Vũ, Triệu Ngọc và Miêu Anh đan mười ngón vào nhau, vui vẻ tản bộ.

Ánh nắng xuyên qua bóng cây rải lên mặt đất thành những điểm sáng loang lổ, trông rực rỡ lung linh, cực kỳ đẹp mắt.

“Biết rõ tương tư là khổ, lại da diết nhớ nhung người...” Miêu Anh vừa đi vừa cất lên giai điệu quen thuộc: “Đã suy đi nghĩ lại, nguyện chịu đựng nỗi đau ấy...”

“Ừ...” Nghe Miêu Anh hát xong, Triệu Ngọc mới say sưa gật đầu, bình luận: “Lần này không tệ, tất cả đều đúng nhạc, dễ nghe hơn bản thu âm mà lúc đầu em để lại cho anh nhiều.”

“Nói thừa...” Miêu Anh bật cười: “Hồi ấy, khi để lại bản ghi âm cho anh, em đang có cảm thụ thế nào? Ruột gan đứt từng khúc, lòng như dao cắt, sao có thể hát dễ nghe được?”

“Đúng vậy.” Triệu Ngọc nắm chặt tay Miêu Anh, nói: “Nếu vậy thì chúng ta lấy bài hát này làm nhạc nền cho lễ đính hôn đi.”

“Việc này... có thể cân nhắc... ha ha...” Miêu Anh khẽ mím môi, vui vẻ vung vẩy đôi tay đang nắm của hai người.

“Thật là… hiếm khi...” Triệu Ngọc hít sâu một ngụm không khí mát mẻ, thở dài nói: “Đã lâu như vậy rồi, hiếm có cơ hội hưởng thụ cảm giác yên lặng thế này.”

“Đúng vậy.” Miêu Anh đồng cảm: “Từ sau Tết, anh vẫn luôn va chạm với thời khắc sinh tử, đã lâu không được thả lòng như vậy rồi.”

“Bây giờ nghĩ lại những vụ án kinh thiên động địa kia, cảm giác thật khó mà tưởng tượng.” Triệu Ngọc mỉm cười nói: “Những vụ án lớn bí ẩn ấy thật sự đều là do chúng ta giải quyết sao?”

“Không, không phải chúng ta đâu.” Miêu Anh cười xinh đẹp: “Là anh đó. Người quét sạch vụ án chưa giải quyết, thần thám Triệu đại nhân, tất cả những vụ án này, không có anh thì không phá được, ha ha.”

“Không không không, em có một nửa công lao, anh cũng có một nửa.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Anh là người chính trực lắm đấy, không thể tham công!”

“Phì.” Miêu Anh phì cười khen: “Dáng vẻ vô sỉ của anh vẫn cứ khiến người ta thích như vậy.”

“Trên đời này, chỉ có Miêu Miêu là hiểu anh nhất.” Triệu Ngọc than thở, nâng bàn tay của Miêu Anh lên môi, nhẹ nhàng chạm một cái.

“Ha ha...”

Miêu Anh lật tay nắm lấy cánh tay Triệu Ngọc, hai người tựa vào nhau mà đi. Khu rừng yên tĩnh, trong tầm mắt cũng không thấy những người không phận sự, trên cây thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót véo von, cảnh sắc cực kỳ vui mắt.

“Đúng rồi.” Hai người đi được một lát thì Miêu Anh chợt nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Triệu Ngọc, cha em... có phải có ý mời anh gia nhập vào phòng Đặc Cần không?”

“Lúc ở Phụng Bình, cha em trong lời ngoài lời đều là ý này. Quá rõ ràng rồi...”

“Đúng thế, nhưng...” Triệu Ngọc mỉm cười: “Em hiểu anh mà, Triệu Ngọc anh làm đến nơi đến chốn, trên quyển sổ bìa da màu vàng, ừ...”

“Em biết, còn một vụ án cuối cùng phải không.” Miêu Anh hỏi: “Nhưng nếu phá được vụ án này rồi thì sao? Anh có dự định gì? Sẽ đồng ý lời chiêu mộ của cha em chứ?”

“Anh vẫn chưa nghĩ xong.” Triệu Ngọc nói: “Đêm ở Cố Cung nhà Thanh, các lãnh đạo của phòng Đặc Cần đúng là vô cùng thưởng thức anh, nói rằng nhân tài như anh, ở phòng Đặc Cần cũng rất hiếm thấy, nếu như không làm đặc công thì thật sự là uổng phí.”

“Đây cũng là lời nói thật.” Ánh mắt Miêu Anh lóe lên nỗi lo âu, nhưng cô vẫn nói một cách khách quan: “Em có thể hiểu được tâm tư của cha em, lâu nay, ông ấy đặc biệt hy vọng có thể tìm được một người thích hợp kế thừa vị trí của ông ấy. Mà khi ông ấy thấy con rể của mình ưu tú như vậy, ông ấy dĩ nhiên sẽ cố hết sức tiến cử với lãnh đạo.”

“Mấy ngày nay, anh cũng đang thận trọng cân nhắc chuyện này.” Triệu Ngọc thu lại nụ cười: nghiêm túc nói: “Anh đang suy nghĩ, nếu tương lai mà anh qua chỗ cha em, sống cuộc sống như cá gặp nước, tài đại khí thô*, lúc ấy sẽ như thế nào nhỉ?”

* “Tài đại khí thô” là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.

“Thế nào?” Miêu Anh tò mò.

“Anh... thật ra... còn thiếu một chút nữa.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Dù sao cũng là xuất thân lưu manh, nếu bảo anh đi hoàn thành nhiệm vụ lớn lao của cha em, anh cũng chỉ có thể đóng vai một tay nhà giàu mới nổi hoặc con cọp đất thôi, chứ vĩnh viễn không lên được nơi cao nhã đâu.”

“Ồ. Anh còn rất biết mình đấy.” Miêu Anh rất bất ngờ.

“Đương nhiên rồi.” Triệu Ngọc mỉm cười: “Biết mình có phân lượng bao nhiêu thì mới có vốn liếng để kiêu ngạo chứ. Nếu ngược lại thì chính là kẻ ngu rồi.”

“Có lý.” Miêu Anh thở dài nói: “Lưu manh nhỏ cũng có trí tuệ riêng. Vậy giờ anh định thế nào?”

“Anh đã nói rõ với cha em rồi.” Triệu Ngọc nói: “Nếu muốn leo lên vũ đài cao hơn, anh vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm lắm. Cho nên tạm thời, anh vẫn làm thần thám của anh đã.”

“Có lẽ...” Triệu Ngọc đưa mắt nhìn xa xa: “Tương lai có một ngày, khi anh tự nhận thấy năng lực và khí chất đã đạt tiêu chuẩn, lúc ấy lại đi cũng không muộn mà.”

“Anh yêu à...” Miêu Anh bỗng dừng chân, níu lấy cánh tay Triệu Ngọc, nói: “Em thật thích anh quá. Em đã sớm nhìn ra, anh không những không phải tên cuồng ngạo mà còn là một người có chí khí nữa, có thể làm nên việc lớn!!!”

Nói xong, Miêu Anh không kìm lòng được, liền ôm lấy Triệu Ngọc.

Cảm nhận được sự ôm ấp vỗ về của mỹ nhân trong lòng, Triệu Ngọc thỏa mãn nói: “Miêu Miêu, sau này anh sẽ làm tốt hơn. Em còn nhớ lời thề ban đầu của chúng ta không. Sau này, bất kể gặp phải khó khăn nguy hiểm gì đi nữa, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, mãi mãi là thư hùng song sát không thể tách rời!”

“Thư hùng song sát cũng được...” Trong mắt Miêu Anh đã ngấn lệ: “Nhưng nếu lại đùa giỡn với tính mạng như vậy thì tuyệt đối không được. Nếu anh lại gặp phải tình huống như nhảy máy bay hay lúc ở điện Quan Khánh, xin anh có thể nghĩ đến cảm nhận của em một chút được không?”

“Anh hiểu anh hiểu!” Triệu Ngọc ôm chặt lấy giai nhân, bảo đảm nói: “Yên tâm đi! Sau này, anh sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc thế nữa... ha ha.”



Nói xong, hai người ôm nhau, cảnh sắc mê người (lời tác giả: chỗ này lướt qua 42 chữ)...

Ôm mãi, đến khi nghe được sâu trong rừng truyền đến động tĩnh của những du khách khác, hai người mới lưu luyến không rời mà tách ra.

“Miêu Miêu này...” Triệu Ngọc vừa kéo Miêu Anh tiếp tục tản bộ, vừa hỏi: “Sau khi lễ đính hôn được cử hành xong xuôi, chúng ta… có dự định gì không?”

“Hừ hừ...” Miêu Anh hừ lạnh, hỏi ngược lại: “Anh nói xem.”

“Anh nói á? Ừm...” Triệu Ngọc nhăn mày nghiêm túc suy tính rồi nói: “Chi bằng... hai ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

“Thôi đi, đính hôn chứ đâu phải kết hôn, người ta còn chưa có gả cho anh, đi trăng mật cái gì chứ?” Miêu Anh bĩu môi mắng.

“Vậy... cùng nhau đi du lịch cũng được mà? Sau đó thuê một gian phòng...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ.

“Vậy có khác gì đi trăng mật đâu?” Miêu Anh khoanh tay, mày liễu nhướng lên: “Anh cảm thấy chúng ta đi du lịch ở đâu thì hợp?”

“À... à à...” Triệu Ngọc cười xấu xa: “Anh nghe nói, tỉnh Phúc Lai có địa điểm du lịch khá đẹp đấy.”

“Khụ khụ khụ…” Miêu Anh ho khan, làm như thật mà bảo: “Anh nói em mới nhớ, em còn chưa đi Phúc Lai bao giờ đâu. Nghe nói cảnh sắc của núi Hoa Vân ở đó không tệ đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Triệu Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Anh cũng chưa đi bao giờ cả...”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.