Sau khi đặt đĩa CD vào, âm nhạc lập tức vang lên, âm thanh trầm lắng, du dương, rõ ràng là tiếng đàn cello...
Thật sự có thể nghe được nhạc...
Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, chẳng lẽ chiếc CD này... không có vấn đề gì sao?
Không thể nào?
Nếu không có vấn đề gì, tại sao Khương Khoa lại muốn giấu nó trong két sắt an toàn?
Đúng rồi...
Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ ra, trên danh sách bản nhạc CD có một bài tên là “Ý thu nồng” bị đánh dấu, có lẽ... vấn đề nằm ở bản nhạc này.
Vì thế, hắn vội ấn nút menu để chuyển bài.
Kết quả, âm thanh phát ra vẫn là tiếng đàn cello, không có bất cứ tạp âm gì khác. Có điều, bản nhạc này thực sự rất hay, nhất là âm thanh êm dịu của cello, người nghe có thể đắm chìm vào trong tiếng đàn, nảy sinh sự đồng cảm do được tiếng đàn dẫn dắt.
Nghe bản nhạc này, chẳng những khiến cảm xúc nôn nóng của Triệu Ngọc dần dịu lại mà thậm chí còn có thể khiến hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Cái này...
Bởi vì hoài nghi, Triệu Ngọc mở di động ra và tìm kiếm. Thì ra bản nhạc “Ý thu nồng” là bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình rất lâu trước đây. Bộ phim truyền hình này được sản xuất bởi Trung Quốc và Nhật Bản, bài hát này cũng được sáng tác bởi một nhạc sĩ người Nhật.
Triệu Ngọc lại tìm kiếm thêm, mới phát hiện ra những chữ tiếng Nhật được viết trên đĩa CD kia đúng là tên của nhạc sĩ người Nhật này.
À...
Triệu Ngọc chợt hiểu ra chữ viết trên đĩa CD cello này có thể chính là chữ ký của nhạc sĩ người Nhật kia.
Nhưng mà... cho dù được tác giả ký tên... nhưng thực sự quý giá đến vậy sao?
Quý giá tới mức phải cất trong két sắt an toàn?
Lại tìm kiếm thêm, Triệu Ngọc tìm được lời bài hát của ca khúc này.
Ý thu nồng
Lòng người ra đi ngập ý thu
Một chén rượu
Cảm xúc muôn vàn...
Lời bài hát rõ ràng mang theo một nỗi thương cảm sâu sắc, khiến Triệu Ngọc không nhịn được cân nhắc, suy xét, chẳng lẽ... sở dĩ Khương Khoa cất giữ đĩa CD này cẩn mật như thế là vì muốn kỷ niệm điều gì? Có liên quan tới tình cảm?
Như vậy... vì sao phải là cello chứ?
Phải chăng... Khương Khoa là một kẻ say mê âm nhạc, hắn ta thích đàn cello?
Lúc trước, Triệu Ngọc đã quan sát qua căn phòng của Khương Khoa, tìm thấy một tấm thảm tập yoga trong phòng ngủ, chứng minh Khương Khoa đã từng tập yoga, nhưng lại không thấy cello hay bất cứ một loại nhạc cụ nào.
Thật kỳ lạ...
Đĩa CD bị giấu trong tập tài liệu thứ ba này thực sự khiến Triệu Ngọc vô cùng hoài nghi. Nhưng bởi vì không có thiết bị nghe nhạc nào khác nên Triệu Ngọc không thể sử dụng mệnh lệnh hacker để kiểm tra xem trên chiếc đĩa CD này có che giấu thông tin gì hay không?
Đương nhiên là cho dù thế nào, Triệu Ngọc vẫn luôn cảm thấy bên trong đĩa CD này chắc chắn chứa một bí mật nào đó! Vì thế, nếu hắn muốn điều tra rõ ràng thì chỉ có thể nghĩ cách khác mới được.
Sau khi lấy đĩa CD ra, Triệu Ngọc lại bắt đầu thực hiện bước hành động tiếp theo. Hiện tại, hắn đã kiểm tra két an toàn xong, tiếp theo, hắn cần phải nhanh chóng lục soát phòng Khương Khoa để tìm ra tất cả những bí ẩn còn bị cất giấu.
Vì thế, Triệu Ngọc lại bắt đầu lục lọi, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng. Chỉ là phòng của Khương Khoa vô cùng sạch sẽ, đồ đạc cũng ít, trong phòng khách, ngay cả quyển sách đều không có, bên trong tủ quần áo cũng chỉ có vài bộ.
Qua những chi tiết này, Triệu Ngọc có thể nhận ra Khương Khoa không thường ở đây. Rất có thể là hắn ta còn có chỗ ở khác, nghĩ cũng có thể đoán được những chỗ ở này nhất định nằm ở rất nhiều thành phố...
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc đang lục tung, cẩn thận tìm kiếm thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Triệu Ngọc còn chưa kịp hỏi là ai thì tiếng của Tam Long bỗng vang lên ngoài cửa.
“Đại ca! Em đây, anh mở cửa đi!”
Chậc chậc...
Đương nhiên là Triệu Ngọc không muốn người khác thấy đống bừa bộn trong phòng, nhưng không ra mở cửa cũng không được. Vì thế, Triệu Ngọc chỉ có thể vừa mở cửa vừa bước ra ngoài.
“Làm sao thế? Tôi vẫn còn chưa tắm gội đâu!” Triệu Ngọc hơi bực mình hỏi một câu.
.
“Ha ha...” Tam Long cười xấu xa hai tiếng, giơ ba chiếc mặt nạ trong tay ra và hỏi. “Đại ca? Anh thích cái nào?”
“Cậu... đây là...” Lúc nhận mặt nạ, Triệu Ngọc vẫn đứng chắn ở cửa, không cho Tam Long nhìn vào trong phòng.
Có điều, có vẻ như Tam Long cũng không định vào, sau khi thấy Triệu Ngọc nhận mặt nạ thì tươi cười hớn hở hỏi han. “Đại ca, anh thực sự xác định không cần bác sĩ à? Đầu bị thương đâu phải là chuyện nhỏ! Để đảm bảo thì anh vẫn nên tìm bác sĩ đi!”
“Tôi nói không cần, để tôi ngủ một giấc, không chừng sẽ nhớ ra mọi chuyện thôi!” Triệu Ngọc xua tay, sau đó nghi hoặc chỉ vào mặt nạ, hỏi. “Thế này là sao? Bảo tôi đeo mặt nạ gặp bác sĩ à?''
“Không phải, không phải...” Tam Long vội vàng giải thích. “Đại ca, theo quy tắc cũ, bọn em đã chuẩn bị xong người cho anh rồi! Lần này, anh cần mấy người?”
“Hả?” Tam Long lại bị bất ngờ. “Đại ca đừng đùa chứ, đây chính là phân đoạn mà anh thích nhất mà! Trước kia mỗi lần làm xong việc là anh đều tận hưởng tới bến! Chẳng lẽ... phản ứng sinh lý của anh không nhắc nhở anh chút nào sao?”
“À... ý cậu là... phụ nữ à?” Nhìn ánh mắt nhấp nháy của Tam Long, cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng hiểu ra.
“Đúng vậy, đúng vậy, trước kia, lần nào đại ca cũng cần tận ba người!” Tam Long gật đầu. “Có điều... đại ca ở trại tạm giam nghẹn lâu như vậy, em thấy chi bằng đại ca hưởng thụ giống như hoàng đế, nhận hết luôn đi? Lưu Văn Tuấn gọi tận hơn mười người đấy! Anh yên tâm, nguồn hàng tin cậy lắm, đều là do Lưu Văn Tuấn chọn lựa kỹ càng, người nào cũng có tuyệt kỹ, đảm bảo đại ca vừa lòng... ha ha ha...”
Con bà nó...
Triệu Ngọc thầm mắng một tiếng, chỉ vào mặt nạ và hỏi. “Ý của cậu là bảo tôi đeo mặt nạ này vào? Sau dó... sau đó...”
“Đúng vậy! Không ở trong phòng anh đâu, đều là ở nhà tắm trung tâm bên kia!” Tam Long giải thích.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc giả vờ bất đắc dĩ, lắc đầu nói. “Được rồi, các cậu chơi một mình đi! Hôm nay không giống, trước kia là thắng lợi trở về, bây giờ lại là trốn ngục mà ra! Thời kỳ nhạy cảm, vẫn nên thận trọng chút thì tốt hơn! Hơn nữa...”
Triệu Ngọc nhìn chiếc mặt nạ và nói. “Cái mặt nạ rách nát này, nếu ông đây muốn chơi tới bến thì nó làm sao che nổi? Thôi đi, thôi đi!”
“Chuyện này...” Tam Long vội vàng vỗ tay hỏi. “Đại ca... hay là em đổi cho anh cái mũ bảo hiểm nhé?”
“Cút ngay cho tôi!” Triệu Ngọc đạp Tam Long một phát khiến gã văng ra thật xa, sau đó đóng cửa lại “rầm” một tiếng.
Hừ!
Sau khi đóng cửa lại, Triệu Ngọc tức giận mắng, gì mà có tuyệt kỹ? Gì mà nhận hết luôn? Gì mà hưởng thụ như hoàng đế? Đây không phải là dụ dỗ một cách trắng trợn sao?
Đúng là tức chết người ta mà!
Đám cướp bóc này biết ăn chơi thật!
Triệu Ngọc này là người chính trực, cho dù biến thành Khương Khoa thì cũng là tên trộm chính trực! Sao có thể dùng mấy thứ này tới cám dỗ hắn được chứ?
Thật quá nực cười!
Ài!
Triệu Ngọc càng nghĩ càng bực mình: Ý chí của ông đây vì sao lại kiên định như vậy chứ? Nếu không chịu được hấp dẫn... thì thật tốt biết bao?