Đậu xanh rau má, đám trộm cướp này cũng thật là hăng hái...
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ mới qua giờ ngủ trưa, vậy mà bọn chúng đã sắp xếp hoạt động giải trí sớm như vậy rồi! Theo lý thì nên sắp xếp vào buổi tối mới thích hợp chứ... sau khi giải trí thì tiện thể đi ngủ luôn...
Thật là!
Sau khi đóng cửa phòng, xung quanh lại trở nên im lặng như cũ. Triệu Ngọc nhắm mắt lại, vừa ổn định cảm xúc, vừa bắt đầu thể nghiệm cảm giác khi Khương Khoa ở trong phòng một mình.
Trên thảm yoga có vết mòn, vì thế có thể thấy được thường ngày chắc hẳn là Khương Khoa hay tập yoga...
Trong phòng tuy rằng sạch sẽ nhưng nhìn chăn đệm gấp trên giường và một số đồ đạc bài trí trong phòng thì có thể nói rằng Khương Khoa không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay là nghiện sạch sẽ quá mức...
Trên giá không có sách, trong máy tính xách tay trên bàn có cài đặt một số phần mềm tin tức. Điều này chứng tỏ những tin tức và hiểu biết thường ngày mà Khương Khoa có được đều từ trên mạng Internet.
Còn nữa, trên giường không có mùi nước hoa hay tóc của phụ nữ, chứng tỏ Khương Khoa tuy là kẻ háo sắc nhưng sẽ không dẫn phụ nữ vào phòng này... Hơn nữa không riêng gì phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không, bình thường, Khương Khoa hẳn là thích ở một mình...
Thử nghĩ mà xem, Khương Khoa nghe nhạc cello, đọc tin tức trên Internet, trong đầu lại nảy ra hàng loạt kế hoạch cướp bóc tinh vi...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc không nhịn được chậc lưỡi lắc đầu, tâm tình tên vua trộm cướp này đúng là kỳ lạ!
Sau đó, Triệu Ngọc cẩn thận kiểm tra lại máy tính xách tay của Khương Khoa, ngoài những phần mềm tin tức ra, hắn chỉ tìm thấy hai trò chơi Pikachu và Plant vs Zombie. Ngoài những thứ này ra thì không tìm được thứ đặc biệt gì khác, không có ảnh, văn bản, bài nhạc hay video nào cả...
Hừ!
Sau khi kiểm tra xong, Triệu Ngọc nặng nề thở ra, hắn cảm thấy tâm tình lúc này của mình hơi phức tạp, thậm chí không thể nói rõ là phấn chấn hay chán nản.
Theo lý mà nói, lấy được bảo vật và chứng cứ phạm tội của Khương Khoa thì có nghĩa là hắn đã kiếm được rất nhiều lời. Nhưng nhìn theo góc độ khác thì có vẻ như hắn vẫn chưa thu hoạch được gì cả!
Triệu Ngọc tìm kiếm tất cả mọi thứ, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối nào liên quan đến người thần bí kia. Hơn nữa, không chỉ người thần bí mà ngay cả những thứ liên quan đến vụ giết người trong hợp tác xã nông nghiệp hay Ô Phương Phương cũng không có!
Xem ra, Khương Khoa thực sự không biết người thần bí... Hơn nữa, theo như lời hắn ta nói thì vụ giết người trong hợp tác xã nông nghiệp và cái chết của Ô Phương Phương đều không liên quan gì đến hắn ta cả!
Nói vậy là...
Triệu Ngọc càng cảm thấy tình cảnh của hắn lúc này hình như càng lâm vào thế bí rồi!
Bất tri bất giác, một vấn đề lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn: Tiếp theo, rốt cuộc hắn nên đi nơi nào đây?
Lúc này có phải hắn nên thu lưới rồi hay không? Chỉ cần nói ra vị trí của ổ trộm cướp này cho Miêu Anh là có thể bắt được đám tay chân còn lại của Khương Khoa, hoàn toàn tiêu diệt hết đế chế trộm cướp của hắn ta?
Chỉ là... nếu làm như vậy, đối với việc truy tìm dấu vết của người thần bí kia sẽ càng trở nên bất lợi! Người thần bí kia có thể không lộ diện hoặc là lại đi uy hiếp, đe dọa những người bên cạnh hắn như trước!
Nhưng mà... nếu hắn tạm thời không thu lưới thì... cũng đâu có cách nào khác để tìm ra được người thần bí? Nếu... hắn tiếp tục sắm vai Khương Khoa, vậy có phải người thần bí kia sẽ tìm cách nào đó liên hệ với hắn không?
Ừm...
Hay là...
Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc, một hồi lâu sau mới đưa ra quyết định. Hắn quyết định nhân lúc quẻ “Khôn Càn” còn chưa kết thúc, máy cải trang của hắn còn chưa hết hiệu lực, hắn kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút, xem xem tình hình có thêm diễn biến gì mới hay không...
Sau khi đưa ra quyết định, Triệu Ngọc cảm thấy mình thả lỏng hơn một chút. Nhưng tâm tình vừa mới được thảnh thơi thì sự mệt mỏi và đau nhức lại bừng lên.
Vào thời điểm hiện tại, tình huống gì cũng có thể xảy ra, đương nhiên là Triệu Ngọc không dám ngủ say, nhưng mà... tắm một cái cũng có thể chứ?
Hiện tại, hắn vẫn còn mặc bộ quần áo ẩm ướt, đến lúc nên thay một bộ khác rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lấy đại một bộ quần áo của Khương Khoa, sau đó đi vào phòng vệ sinh để tắm gội.
Phòng tắm của Khương Khoa có diện tích không nhỏ, thậm chí còn có một bồn tắm lớn xa hoa. Đương nhiên, dưới bồn tắm lớn còn xây dựng một lối thoát hiểm khẩn cấp.
Mấy ngày nay, Triệu Ngọc bụi bặm mệt mỏi, trốn chạy khắp nơi, trên người thực sự bẩn thỉu nhớp nháp không thể chịu nổi, giờ phút này có thể tắm một cái thì tất nhiên sẽ cực kỳ dễ chịu. Nói thật, cứ nghĩ đến đám Tam Long đang ở khu nhà tắm trung tâm chơi bời, hưởng thụ, trong lòng Triệu Ngọc lại cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà dù sao thì Triệu Ngọc cũng là trinh sát chuyên nghiệp, trong lúc tắm rửa, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một thứ khiến hắn hứng thú. Vì vậy, hắn nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh kia đi.
Hắn nhìn bức tường bên cạnh bồn tắm, đó là một bức tường trắng được xây bằng gạch men sứ. Bức tường có diện tích không nhỏ, hơn nữa còn rất bằng phẳng... Thế này... Triệu Ngọc càng nhìn càng thấy giống như một mặt bảng trắng!
Đúng rồi!
Triệu Ngọc vui mừng nghĩ, tại sao hắn không lợi dụng mặt tường trắng này để tiến hành phân tích vụ án chứ?
Triệu Ngọc vốn dĩ muốn tìm một quyển vở để phân tích vụ án lên giấy. Nhưng mà từ trước tới giờ, hắn đã quen viết trên bảng trắng mới có cảm giác.
Vì thế, hắn tới phòng khách của Khương Khoa để lấy bút nhớ, sau đó quay lại phòng tắm, đứng trong bồn tắm lớn mà bắt đầu viết lên bức tường trắng.
Vụ án này ngay từ đầu đã rắc rối phức tạp, có rất nhiều người liên quan, có Ô Phương Phương bị giết hại, còn có cả vụ giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, các thông tin liên quan rối loạn phiền phức làm người ta hoa cả mắt.
Đặc biệt là từ lúc điều tra đến giờ, Triệu Ngọc đã có được rất nhiều tư liệu, vì thế khi bắt đầu phân tích các tình tiết vụ án, mặt tường trắng trước mặt thậm chí còn không đủ cho hắn viết.
Có điều, một khi Triệu Ngọc đã bắt đầu thì khó có thể dừng nổi. Hắn nhanh chóng bước vào cảnh giới quên đi thực tại, dường như bản thân hắn hiện tại đang đứng trong văn phòng Cục Cảnh sát mà không phải ở trong hang ổ đám trộm cướp vậy.
Hắn vừa viết vừa phân tích, hơn nữa còn nhập tâm vào nhân vật trong từng vụ án, phỏng đoán suy nghĩ, cảm nhận của mỗi người... Người thần bí, Ô Phương Phương, Khương Khoa, Tào Tứ Phần, còn cả bản thân hắn nữa...
Ảnh chụp của Khương Khoa và Ô Phương Phương...
Khương Khoa và Tào Tứ Phần có mối thù không đội trời chung...
Khương Khoa và hắn cũng có mối thù tương tự bởi vì Triệu Ngọc đã giết Thôi Tiểu Long và anh em của Khương Khoa...
Người thần bí muốn giết hắn vì lo vụ giết người trong hợp tác xã nông nghiệp bị vạch trần, thế nên người thần bí có liên quan đến vụ giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, cũng có liên quan tới cái chết của Ô Phương Phương.
Như vậy, người thần bí giết Ô Phương Phương, ngoài lý do để dẫn dụ mình ra thì liệu còn có mục đích nào khác không? Liệu có phải gã và Ô Phương Phương cũng có thù oán gì đó không?
Còn nữa... Rốt cuộc người thần bí có liên quan tới Khương Khoa hay không? Là địch, là bạn hay chỉ thuần túy là lợi dụng nhau?
Ủa?
Đúng rồi... Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới Tào Tứ Phần, Tào Tứ Phần và hắn không liên quan gì nhưng gã lại có thù oán với Khương Khoa, như vậy... gã và người thần bí thì sao? Liệu bọn họ có mối quan hệ gì hay không?
Úi...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại nhớ đến vấn đề mà trước đây hắn đã luôn hoài nghi: đúng thế, Tào Tứ Phần muốn giết Khương Khoa, vậy làm sao mà hắn ta lại tìm được siêu thị hải sản sớm đến thế?
Tào Tứ Phần hoạt động ở vùng Cáp Long Giang xa xôi. Nếu bọn chúng có thể xuất hiện nhanh như vậy, chứng tỏ bọn chúng đã nhận được tin tức trước đó! Vậy... tin tức này rất có thể là người thần bí gửi cho hắn ta?
Chuyện này... Triệu ngọc bỗng dưng mở to hai mắt, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, trên đời này, chỉ có người thần bí biết Khương Khoa sắp vượt ngục, cho nên... Tin tức này chắc chắn là người thần bí đưa cho gã?
Nhưng mà...
Nhưng mà...
Triệu Ngọc lại tiếp tục suy xét, không đúng lắm... Lúc ở trên cầu qua sông Hồng Minh, người thần bí khăng khăng muốn Khương Khoa xuống xe rồi mới kích hoạt kíp nổ, điều này chứng minh người thần bí không muốn Khương Khoa chết!
Vậy nếu gã không muốn để Khương Khoa chết thì tại sao lại tiết lộ tin tức của Khương Khoa cho Tào Tứ Phần biết? Gã biết rõ Tào Tứ Phần nhất định sẽ tới trả thù, chẳng lẽ không sợ Tào Tứ Phần giết Khương Khoa sao?
Đây rõ ràng là mâu thuẫn... mâu... thuẫn...
Ừm?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc dùng bút đỏ nhanh chóng nối người thần bí, Khương Khoa, Tào Tứ Phần và mình lại với nhau, vẽ thành một vòng tròn lớn.
Cuối cùng, hắn nghĩ ra một đáp án hợp lý, chẳng lẽ... chẳng lẽ mục đích của người thần bí... là như vậy?