Tấm chắn điện và ống nhòm ban đêm tàng hình, bom thối tàng hình thêm máy hô hấp, sử dụng phối hợp cả hai đạo cụ này từ lâu đã trở thành chiêu ruột của Triệu Ngọc.
Sau khi đèn tắt, hắn liền nhảy mạnh lên, đầu tiên là nhân lúc hỗn loạn mà giật khẩu súng trong tay Ngũ gia, sau đó đá bay lão ta!
Thực ra, mặc dù Ngũ gia nói năng rất độc ác, nhưng thực tế lại không thực sự có ý định nổ súng, lão chỉ muốn để Khương Khoa thành thật kể hết mọi chuyện mà thôi. Vì thế ngay khi đèn vừa tắt, lão lại là người hoảng loạn hơn bất cứ ai, chính vì vậy nên Triệu Ngọc rất dễ dàng giật được khẩu súng của lão.
Cầm súng trong tay, để hiện trường càng thêm hỗn loạn, tất nhiên Triệu Ngọc sẽ không tiếc rẻ mấy viên đạn. Lúc này, hắn nổ súng hạ mấy tên vệ sĩ to con trước!
Có điều, Triệu Ngọc vẫn rất có chừng mực, hắn chỉ nổ súng bắn trúng chân bọn chúng, không có nguy hiểm gì tới tính mạng. Chỉ có điều, hắn bất ngờ vì tuy rằng súng đã lắp ống giảm thanh nhưng có vẻ như không khớp lắm nên lúc viên đạn bay ra vẫn gây tiếng vang rất lớn, hơn nữa còn tóe ánh lửa khiến người ta sợ hãi.
Bóng tối chính là thứ vũ khí tốt nhất. Sau khi bọn chúng không nhìn thấy gì cả, đồng nghĩa với việc mất đi năng lực chiến đấu, giờ lại thêm tiếng súng, càng làm cả đám hoảng loạn, va chạm vào nhau mà tìm cửa trốn chạy.
Đương nhiên để chắc ăn, những quả bom thối của Triệu Ngọc cũng đóng một vai trò rất quan trọng. Diện tích phòng tương đối lớn, vì thế để tăng cường hiệu quả, giải quyết nhanh gọn cả đám, hắn liên tiếp dùng ba quả liền!
Tuy rằng vô hình nhưng uy lực của bom thối rất lớn, trong một phút đồng hồ, kẻ địch bị sặc khói, gần như ngã hết xuống!
Sau đó, khi Triệu Ngọc nhìn thấy có kẻ kéo rèm che cửa sổ ra, hắn vốn định bắn nhưng không ngờ bên trong súng của Ngũ gia chỉ có bốn viên đạn, hắn đã bắn hết rồi. Không còn cách nào khác, hắn phải tự mình ra tay, đánh ngất kẻ đó.
Đương nhiên, tới lúc này, tên vệ sĩ kéo rèm cửa kia cũng đã bị bom thối hun tới mức chân tay bủn rủn. Cho dù Triệu Ngọc không đánh gã thì gã cũng sẽ hôn mê bất tỉnh.
Đèn sáng!
Thấy tất cả kẻ địch đều bị bom thối làm hôn mê bất tỉnh, Triệu Ngọc mới thu lại tấm chắn điện, khôi phục lại ánh sáng. Hắn phải xác định xem mấy gã kim chủ quan trọng kia có trốn thoát không?
Một... hai... ba...
Triệu Ngọc nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu trong đám người hôn mê. Ngũ gia, lão Bào, gã kim chủ mặc comple caro và những kẻ khác đều đã bị hôn mê bất tỉnh, không thiếu một kẻ nào!
Ừm...
Triệu Ngọc vừa lòng vỗ vỗ tay, gật gật đầu. Chỉ một quả bom thối đã đủ làm bọn chúng hôn mê một lúc, hiện tại hắn dùng cả ba quả bom thối, chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn, bọn chúng không thể tỉnh lại được, có lẽ hắn thu lưới được rồi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc xoay người đi tới cửa phòng, muốn lấy lại di động và súng điện.
Ai ngờ, hắn vừa mới đi tới cửa thì một kẻ trên mặt đất bỗng nhiên lết tới, ôm mạnh lấy hai chân hắn.
“Hả?”
Triệu Ngọc giật mình, giơ nắm đấm định đánh.
“Đại ca! Đại ca! Là em…”
Triệu Ngọc nhìn kĩ mới buông tay ra, kẻ ôm chân hắn chính là Đại Hùng Trương! Trước lúc thả bom thối, gã đã bị hôn mê nên mùi thối không thể nào hun được gã, giờ này, gã đã tỉnh lại!
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc liếc nhìn Đại Hùng Trương, giơ tay lên định đánh gã ngất luôn cho xong việc.
Ai ngờ, Đồng Khởi và tên buộc tóc đuôi ngựa cũng phát ra tiếng “a a”, có vẻ như cũng đã tỉnh lại rồi!
Hừ...
Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra diện tích phòng thực sự quá rộng. Tuy rằng hắn đã dùng hết ba quả bom thối nhưng chỗ gần cửa thì lại không có mấy hiệu quả.
“Đại ca... Anh thực sự quá lợi hại...” Đại Hùng Trương ôm hai chân Triệu Ngọc mà nói. “Vừa rồi, em còn nghĩ là anh điên rồi cơ!”
“Không... không hổ danh là đại ca thích chơi đùa đầu óc...” Tên buộc tóc đuôi ngựa mặt còn chưa nâng, cả người đã run run phụ họa một câu.
Mẹ nó...
Triệu Ngọc lắc đầu, nếu đánh mỗi tên một trận thì sẽ lãng phí bao nhiều sức lực của hắn?
Ai ngờ, hắn vừa định làm vậy thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân và tiếng quát tháo. “Nhanh... nhanh... Ngũ gia đã xảy ra chuyện... nhanh...”
Hả?
Đại Hùng Trương hoảng sợ, nhìn về phía Triệu Ngọc với ánh mắt sợ hãi, tên buộc tóc đuôi ngựa sợ tới mức quỳ rạp xuống mặt đất mà giả chết. Đồng Khởi muốn há miệng nói gì đó nhưng lại không nói nên nổi một chữ nào.
“Các anh em! Hãy yên tâm!” Vào thời điểm quan trọng, Triệu Ngọc lại giả vờ nặng tình nặng nghĩa, vỗ ngực cam đoan. “Có đại ca ở đây, nhất định các cậu sẽ an toàn, tìm được nơi chốn thật tốt!”
Nói xong, Triệu Ngọc còn cố tình quay mông về phía bọn họ, bắn ra một quả bom thối tàng hình...
Khụ khụ... khụ khụ khụ...
Mấy người hít phải đầu tiên bị ho dữ dội, sau đó tất cả đều lăn ra, bất tỉnh nhân sự...
Triệu Ngọc tính toán, thấy căn phòng này thực sự quá lớn. Dù sao bom thối của hắn cũng có rất nhiều, vậy thì cứ dùng thêm một quả nữa đi!
Vì thế để tăng thêm hiệu quả, hắn lại thả ra một quả bom thối, sau đó mới vội chạy tới chỗ vách ngăn, lấy lại di động và súng điện của hắn. Còn cái mặt nạ kia thì hắn không có hứng thú đeo! Hiện tại, kế hoạch lớn sắp thành rồi, hắn cũng cần phải nhìn thấy ánh sáng!
Đương nhiên, sau khi lấy đồ của mình xong, nhìn thấy khay kim loại bên cạnh có mấy chiếc điện thoại di động đắt tiền và đồng hồ hàng hiệu, Triệu Ngọc cũng cầm luôn, không có lý do gì mà để chúng lại cả!
Đùa à!
Ông đây lấy những thứ này không phải bởi vì chúng đáng giá mà là do những thứ này vốn của mấy gã kim chủ kia, biết đâu trong đó còn cất giấu những bí mật quan trọng thì sao... đúng... đúng không?
Triệu Ngọc vừa lấy mấy thứ này thì quân cứu viện ở bên ngoài cũng vừa chạy tới.
Triệu Ngọc ranh mãnh ngồi xuống, nhìn thấy cứu binh đến nhưng không hề có chút luống cuống nào, vội chỉ vào phòng mà hét lên với bọn chúng. “Mau! Mau! Mau tới cứu người, đánh nhau rồi! Nhanh... nhanh lên...”
Đám người chạy tới cứu viện vốn không biết tình hình ra sao, vừa thấy Triệu Ngọc hô như thế thì chỉ biết vọt hết vào phòng họp!
Triệu Ngọc đứng dậy, đeo khẩu súng điện vào tay, sau đó mới bước ra ngoài... Đợi cho toàn bộ sáu, bảy tên cứu viện đều chạy vào trong phòng, hắn mới đóng cửa lại.
Những kẻ bên trong thấy cửa đóng mới ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng quay lại đẩy cửa ra!
Rầm rầm rầm!
Bịch bịch bịch…
Mẹ kiếp! Khốn kiếp!
Triệu Ngọc mắng to, hắn không ngờ khóa cửa vẫn nằm trong phòng. Hắn không có chìa khóa nên không thể khóa cửa được. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dùng cả người để chặn cửa.
Nhưng mà...
Bên trong nhiều người như vậy, hắn lại chỉ có một mình thì làm sao đứng vững được chứ?
Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra, lại có vài tên cứu viện chạy tới. Những kẻ này mặc quần áo của nhân viên an ninh, rõ ràng đều là thủ hạ của đám kim chủ trong phòng.
Triệu Ngọc cũng vốn là một kẻ điên cuồng, khi nhìn những kẻ địch kia chạy tại đây, hắn chẳng những không có chút kích động nào mà còn liên tục vẫy vẫy tay, miệng hùng hổ gào to. “Đến rồi à? Còn không lại đây đi? Mau lên! Mau đến đây... chặn cửa lại với tao, sắp chặn không nổi nữa rồi!”
“Hả?” Những tên chạy tới cứu viện đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Triệu Ngọc đang làm gì?
“Muốn chết hả!? Nhanh! Chặn đi!” Triệu Ngọc sắp chặn không nổi nữa, vội vã mắng.
Mọi người đều có một loại tâm lý mù quáng. Tuy rằng những người này không rõ nguyên nhân là gì nhưng khi bị Triệu Ngọc mắng như vậy, bọn chúng lại cứ như mấy tên ngốc, vội vàng chạy tới, giúp Triệu Ngọc chặn cửa lại!
Lúc này, bom thối trong phòng đang phát tác, âm thanh phá cửa càng lúc càng nhỏ...
Triệu Ngọc thấy có người tới hỗ trợ mới lén lút lùi ra sau, sau đó liền nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, sau đó chạy về phía thang máy.
Hiện tại, một chiếc thang máy khác đang đi thẳng lên tầng tám. Cửa sắp bị đẩy ra.
Ai ngờ, đúng lúc này, những kẻ đứng chặn cửa phát hiện bên trong không có động tĩnh gì nữa nên mở cửa phòng ra xem. Vừa nhìn vào bên trong thì ngay lập tức đã hiểu rõ mọi chuyện! Những kẻ bị hun ở bên trong đều là người phe mình?
Hả?
À..
Hừ...
Đám cứu viện lúc này mới định thần lại, cái tên khốn nạn thực sự chính là kẻ vừa yêu cầu bọn họ giúp chặn cửa kia!
Thế này... thì ác quá!
Tinh tinh...
Cửa thang máy mở ra, Triệu Ngọc vốn định bước vào, coi như đã hoàn thành xong mọi việc!
Ai ngờ, sau khi cửa thang máy mở ra, bên trong lại có hơn mười tên tay cầm gậy, hung ác chạy ra! Rõ ràng là những kẻ này cũng là thủ hạ của đám kim chủ kia!
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc vẫn còn muốn giả vờ, vội nói vào di động. “A Lâm, hạng mục năm triệu kia của tôi có thể khởi động được rồi! Bảo kế toán chuẩn bị ít phong bì đi...”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc còn đẩy người, cố gắng chen vào thang máy!
Cuối cùng, đám người vừa tới cứu viện không nhịn được nữa, vội vàng quát lớn: “Chính... chính là nó!!! Mau! Giết chết nó đi! Đừng để nó chạy thoát!!!”