Cuồng Thám

Chương 985: Chương 985





CỬA Ở ĐÂU?

“Đại ca... đại ca...” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, Tam Long vội vàng cầu cứu nhưng một gã đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, đánh Tam Long phải hộc máu miệng, đau đớn rên rỉ...

Chuyện này...

Triệu Ngọc vẫn đang nhìn về phía đám người Tam Long nhưng trên màn hình thăm dò trong đầu bất ngờ xuất hiện một vật thể nguy hiểm được đánh dấu màu đỏ. Khi hắn quay đầu lại thì thấy một người mang một cây súng lục đưa tới tay Ngũ gia.

Sau khi nhìn thấy súng, vẻ mặt những kẻ còn lại trở nên kiêu căng, ngạo mạn như trước. Bọn chúng lạnh lùng nhìn Khương Khoa, giống như đang chờ mong nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, run rẩy của Khương Khoa vậy.

“Khương Khoa! Quỳ xuống!” Ngũ gia vừa vặn ống giảm thanh của súng lục vừa nói với Triệu Ngọc. “Vốn dĩ... bọn tao động lòng trắc ẩn muốn giữ mày lại! Nhưng... những hành động vừa rồi của mày thực sự làm tao quá thất vọng!”

“Ông?” Triệu Ngọc giả vờ tức giận, hối hận, kích động quát. “Đáng lẽ tôi phải biết cả đám các người đều là một lũ lòng muông dạ thú, tiểu nhân bỉ ổi chỉ biết đến lợi ích mới đúng!”

“Khương Khoa!” Ngũ gia nhướng mày quát. “Đây là do mày tự chuốc lấy! Mày tự nhìn lại bản thân mày xem, trông còn thể thống gì nữa? Làm gì còn là vua trộm cướp lạnh lùng, bình tĩnh, trời sụp cũng không sợ như trước kia nữa? Hiện tại mày đã biến thành trò hề rồi!”

“Mày còn chưa hiểu sao? Ở nơi này của bọn tao, mày chẳng là cái thá gì hết!” Ngũ gia khinh miệt nói. “Không có mày, bọn tao vẫn có thể tìm được kẻ khác thích hợp hơn!”

“Vốn dĩ, bọn tao còn có chút thương hại dành cho mày, nhưng hiện tại... mày đã khiến bọn tao mất hết kiên nhẫn rồi...” Lúc nói chuyện, lão nâng tay lên chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc, miệng quát to. “Khương Khoa, đừng nói Lý gia tao thủ đoạn ác độc! Hiện tại tao cho mày một cơ hội cuối cùng! Tất cả mọi chuyện xảy ra ở Diệu Danh, tất cả từng chuyện một, mày phải nói ra hết, tại sao mày lại ngồi tù, sau đó đã vượt ngục như thế nào, còn cả chuyện của Tào Tứ Phần mà mày vừa nói nữa...”

“Mày nên biết nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn tao sẽ không dễ dàng nảy sát ý...” Sắc mặt Ngũ gia trở nên âm trầm. “Vì thế, nếu mày thành thật nói ra tất cả, nói không chừng, bọn tao còn có thể cho mày đường sống đấy! Còn nếu mày không nói... chậc chậc chậc.. hẳn là mày đã quá rõ hậu quả rồi đúng không?”

Nói xong, lão chĩa súng về đoàn người Tam Long, ý là chỉ cần mày không nói, tao sẽ lần lượt giết hết đám anh em của mày!

“Được rồi, được rồi!”

Triệu Ngọc còn nghiêm túc cân nhắc một chút, qua một lúc giở trò “chó điên” vừa rồi, hiện tại hắn đã có thể xác định rõ ràng, kẻ thần bí giúp Khương Khoa vượt ngục không nằm trong đám người này! Bọn chúng và Khương Khoa chỉ là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi, chưa đạt tới mức bí quá hóa liều, trợ giúp Khương Khoa vượt ngục.

Vì thế... về nhóm kim chủ này, hắn đã có thể thu lưới được rồi! Còn về người thần bí kia thì vẫn phải áp dụng biện pháp khác mới được!

Đương nhiên... Triệu Ngọc chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nếu hắn đã hạ quyết tâm thì có nghĩa là hắn đã có kế sách mới trong đầu.

Vì thế, hắn vội giơ hai tay lên, nói với Ngũ gia. “Ngũ gia à, ông cần tôi nói cái gì thì tôi sẽ nói hết! Nhưng mà... hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu, dù thế nào đi nữa thì ông cũng phải đồng ý tôi!”

“Hả?” Ngũ gia tò mò hỏi. “Yêu cầu gì?”

“Yêu cầu của tôi là... ừm...” Triệu Ngọc chỉ tay vào cửa mà nói. “Phiền ông phái người khóa cửa lại!”

“Hả?”

Lúc này, những kẻ tò mò không chỉ có Ngũ gia mà gã đàn ông mặc comple caro cũng không nhịn được hỏi. “Khóa cửa để làm gì?”

“Đương nhiên phải khóa cửa rồi!” Triệu Ngọc cười nói. “Tôi sợ lát nữa, tôi đánh ngã tất cả các người, sẽ có kẻ chuồn mất!”

Chết tiệt...

Ngay lập tức, tất cả lặng như tờ...

“À không!” Triệu Ngọc vội bổ sung. “Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi, nói sai rồi! Không phải là chạy ra cửa chuồn mất mà là chạy trốn như chó cúp đuôi ấy! Xem kĩ miệng tôi khi phát âm nhé...” Triệu Ngọc khoa trương chỉ vào miệng của mình mà nói. “Chạy trốn như chó cúp đuôi...”

Phịch...

Ai ngờ, người khác còn chưa nói gì thì Đại Hùng Trương đã quỳ xuống mặt đất, vang lên “phịch” một tiếng, nằm bất tỉnh dưới mặt đất. Rõ ràng là không phải gã bị kẻ khác đánh bất tỉnh mà là bị Triệu Ngọc làm cho tức ngất!

“Tôi... tôi đang thắc mắc vừa rồi sao lại loạn như vậy mà!” Lão Bào đập gậy ba toong xuống đất mà nói. “Náo loạn cả nửa ngày... thì ra tên Khương Khoa này đúng là điên rồi!”

“Nếu đã vậy...” Gã đàn ông mặc comple caro lộ vẻ mặt khó xử mà ra hiệu với Ngũ gia. “Ngũ gia! Nếu đã vậy thì ngại còn muốn hỏi gì nữa không? Còn có ý nghĩ gì chứ?”

“Chuyện này...” Ai ngờ, tuy rằng Ngũ gia do dự nhưng rõ ràng lão cẩn thận hơn những người khác rất nhiều. Nghe Triệu Ngọc nói năng ngông cuồng như thế, lão vội vàng bảo một tên vệ sĩ tới đối diện để tùy cơ hành động. Nhìn ánh mắt mờ ám của lão, có vẻ như đang lo lắng Triệu Ngọc còn có con át chủ bài nào khác...

Đợi sau khi sắp xếp xong, lão lại chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc mà quát. “Khương Khoa, biết mày thích chơi bằng đầu óc, nhưng lần này thì mày chắc chắn đã chọn sai người rồi! Tao đếm đến ba, nếu mày không nói thì không còn cơ hội gì để nói nữa đâu! Một...”

Ai ngờ, Ngũ gia vừa đếm đến “một” thì tất cả đèn ở phòng khách đều bị tắt phụt luôn!!!

Bởi vì căn phòng được đóng lại bằng một bức màn rất dày, sau khi đèn tắt, cả phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.

“Á!!!”

Trong phòng khách rõ ràng đã rất hỗn loạn, nhưng trong lúc đó, mấy gã kim chủ và vệ sĩ vẫn còn hoảng loạn, không hiểu chuyện gì thì hai việc kinh khủng hơn đã xảy ra. Đầu tiên, bọn chúng bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thối vô cùng! Mùi thối này xộc thẳng lên não, vừa ngửi là bị chóng mặt, còn lại chính là tiếng súng!

Phịch!

Phịch!

Bụp bụp...

Súng bắn ra không hề có tiết tấu, viên đạn vừa rời khỏi họng súng là lập tức có ánh lửa lóe lên, mà sau khi mỗi viên đạn được bắn ra thì kèm theo đó là một tiếng kêu rên...

Á!!!



Lần này thì căn phòng lại càng hỗn loạn, cả đám người hoảng loạn, nhốn nháo chạy trốn rồi va vào nhau, tiếng kêu rên khóc lóc nổi lên khắp nơi...

“Mã Đức, sao di động cũng không mở được...”

“Ối… đầu của tao!!!”

“Cứu... cứu mạng... cứu tao, hình như tao bị trúng đạn rồi...”

“Hả? Đây là mùi gì? Mẹ kiếp... Độc... Khí độc... Đây là... Khụ khụ...”

Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng cũng có người nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng cao giọng hỏi.

“Cửa... cửa ở chỗ nào?”

Nhưng mà, cùng với khí độc càng lúc càng dày là tiếng xin tha càng lúc càng nhiều, dần dần lại trở nên yếu đuối vô lực, cho đến khi im ắng hẳn...

Rầm!

Hơn mười giây sau, một gã vệ sĩ cũng tạm coi là thông minh cuối cùng cũng sờ được cửa sổ, vội vã kéo rèm che ra.

Tuy rằng lúc này đã là nửa đêm, nhưng ánh đèn neon của hộp đêm ít nhiều vẫn chiếu sáng được không gian bên trong căn phòng.

Kết quả, sau khi tên vệ sĩ này nhìn thấy tình hình trong phòng thì ngây ngốc tại chỗ! Trong căn phòng to như vậy mà chỉ còn lại một người vẫn còn đứng thẳng, những người khác đã bị mùi thối khủng khiếp kia hun ngã la liệt khắp phòng!

Mà càng kinh khủng hơn chính là người duy nhất còn đứng trong phòng không phải là người của bọn chúng mà lại là - Khương Khoa!

Sau đó, một cảnh tượng càng khủng khiếp hơn đã xảy ra, súng trong tay Ngũ gia đang nằm trong tay Khương Khoa, hơn nữa còn đang chĩa về phía gã.

“A... a a...” Tên này bị dọa tới mức hai chân run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống đất.

Giây tiếp theo, Khương Khoa đột nhiên chạy đến gần, vung tay đấm một cái khiến gã ngã lăn ra đất...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.