Có thể là do tất cả mọi người đều tập trung tại một chỗ, Triệu Ngọc cũng không biết nguyên lý của loại súng điện này như thế nào? Sau khi hắn bắn trúng tên bảo vệ cầm dùi cui điện kia, ngoài tên bảo vệ đó bị điện giật ra thì gần như tất cả những tên tay đấm kia đều run lẩy bẩy cả lên, sau đó ngã nhào hết xuống đất!
Nhưng mà do dòng điện bị phân tán nên những tên này tuy đã ngã xuống đất nhưng không bị hôn mê, chỉ là không thể cử động trong thời gian ngắn.
Chít chít…
Ai ngờ, bởi vì trước đó Triệu Ngọc cũng từng bị ngã vào bồn tắm, cơ thể vẫn còn ướt nhem cộng thêm việc bản thân hắn cũng bị dòng điện đi qua, cho nên Triệu Ngọc cảm giác tóc của mình đang dựng hết cả lên, cả người tê dại.
Cũng may dòng điện này tương đối yếu không có ảnh hưởng quá lớn với Triệu Ngọc. Sau khi hắn run cầm cập vài lần thì liền chạy vọt vào trong phòng bếp.
Lúc này, đã qua giờ cao điểm để dùng bữa, nhân viên ở phòng bếp cũng không nhiều nên hắn không bị một ai cản lại. Triệu Ngọc chạy thẳng một mạch vào trong, nhanh chóng tìm được đường hầm giao thực phẩm, suôn sẻ chạy ra khỏi tòa nhà.
Khu vực nhà ăn nằm ở phía sau của tòa nhà, vị trí đường hầm giao thực phẩm cũng khá bí mật nên Triệu Ngọc nghĩ rằng tạm thời cảnh sát sẽ không phong tỏa nơi này.
Sự thật đúng là như thế. Khi Triệu Ngọc chạy ra khỏi đường hầm và chạy qua vườn hoa nhỏ, hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng mai phục của cảnh sát. Lúc này, tất cả lực lượng của cảnh sát chắc là đều đang tập trung ở câu lạc bộ hộp đêm.
Chẳng qua là Triệu Ngọc có máy dò bên mình, nên hắn biết rõ đoạn đường từ phòng bếp đến khu vườn nhỏ đều có camera giám sát. Hiện giờ hắn đang sử dụng gương mặt của Khương Khoa, do đó rất nhanh cảnh sát sẽ đuổi kịp đến đây.
Đương nhiên là Triệu Ngọc đang cố ý làm như vậy, mục đích là để hoàn thành kế hoạch chạy thoát của mình.
Bây giờ, sau khi hắn đã dò thám được hang ổ của tổ chức trộm cướp cũng như gặp mặt đám kim chủ, Triệu Ngọc hoàn toàn có thể khẳng định được một điều, chính là Khương Khoa thật sự không biết người thần bí đó là ai!
Vì thế, nếu hắn tiếp tục đóng vai vua trộm cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Việc cấp bách lúc này, ngoài việc tóm gọn băng đảng còn sót lại của nhóm Khương Khoa thì hắn còn phải hoàn toàn rút lui.
Vì thế, khi còn đang nghỉ ngơi trong hang ổ của đám trộm cướp, hắn đã gọi điện thoại cho Mã Lão Đán để gã đi cả ngày lẫn đêm nhanh chóng đưa Khương Khoa đang hôn mê trở lại đây.
Lúc ấy, Mã Lão Đán đã cho người kiểm tra cho Khương Khoa. Tuy Khương Khoa đang bị thương ở đầu tạm thời chưa thế tỉnh lại nhưng vốn không có nguy hiểm gì tới tính mạng, chỉ cần tới nằm viện quan sát ở bệnh viện lớn là được.
Đương nhiên, Mã Lão Đán là người thông minh lanh lợi, lúc khám bệnh cho Khương Khoa gã đã quấn băng vải lên mặt hắn ta, nên cho dù là bác sĩ cũng không thể nhận ra gương mặt của Khương Khoa, không biết người này là ai.
Nhận được tin báo khẩn cấp của Triệu Ngọc, Mã Lão Đán cũng vô cùng bất ngờ. Hắn ta lo lắng nếu liều mạng gấp rút lên đường, Khương Khoa sẽ chống chịu không nổi, chết yểu giữa đường!
Nhưng mà Triệu Ngọc vốn không quan tâm đến sự sống chết của Khương Khoa. Hắn kêu Mã Lão Đán chỉ cần đưa Khương Khoa đến Tấn Biên thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc trước, Triệu Ngọc ngồi xe tải chở cừu từ tỉnh Nam Giang vòng qua đây, mất hơn hai mươi tiếng đi từ Diệu Danh đến Tấn Biên. Nếu đi xe ô tô và không cần đi vòng thì không cần mất nhiều thời gian như vậy.
Nhưng mà cho dù là vậy thì đoạn đường từ đó đến đây cũng dài khoảng hơn một nghìn cây số. Hai giờ chiều Triệu Ngọc mới thông báo cho Mã Lão Đán, cho dù hắn tính như thế nào thì Mã Lão Đán cũng không thể đến nơi đúng giờ.
Vì thế, kế hoạch ban đầu của Triệu Ngọc là sau khi thoát ra khỏi tòa nhà, hắn sẽ cướp một chiếc xe ô tô, sau đó chạy thẳng về hướng Nam hội hợp với Mã Lão Đán ở giữa đường.
Tuy nhiên, điều làm hắn không ngờ tới chính là hắn đã xem nhẹ năng lực của Mã Lão Đán. Mã Lão Đán đã lái chiếc SUV Haval của gã chạy tới tỉnh Tấn An vào lúc tám giờ tối, hoàn toàn có thể đưa Khương Khoa đến nơi hẹn trước 9 giờ.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên Triệu Ngọc mới cố ý kéo dài thời gian, đến muộn trong buổi gặp với nhóm kim chủ.
Lúc này, Mã Láo Đán đang đợi Triệu Ngọc ở trong công viên không có thiết bị giám sát đối diện với tòa nhà. Theo như căn dặn của Triệu Ngọc, trước tiên gã đặt Khương Khoa nằm trên ghế đá trong công viên.
Sau khi Triệu Ngọc đến thì có thể biến lại thành gương mặt của mình, sau đó rời khỏi cùng Mã Lão Đán. Và nhóm cảnh sát đuổi theo phía sau chắc chắn sẽ phát hiện ra Khương Khoa đang nằm trên ghế đá và bắt hắn ta về quy án!
Tuy rằng Khương Khoa đã rơi vào tình trạng hôn mê nhưng phía cảnh sát cũng sẽ căn cứ theo kết quả camera giám sát ghi lại, nhận định người gây sự ở trong tòa nhà chính là tên vua trộm này. Như vậy, Triệu Ngọc có thể thoát thân một cách an toàn.
Hơn nữa, Triệu Ngọc đã nghĩ xong bước tiếp theo của kế hoạch. Sau khi Khương Khoa bị bắt, hắn sẽ liên hệ với đội trưởng Lý Lạc Vân, âm thầm hướng dẫn anh ta làm việc. Một bên vừa điều trị cho Khương Khoa, giúp hắn ta tỉnh lại, một bên vừa nghĩ cách lợi dụng Khương Khoa để dụ người thần bí kia xuất hiện!
Còn về phía Khương Khoa sau khi hắn ta tỉnh dậy sẽ nói gì với cảnh sát, Triệu Ngọc không quan tâm được nhiều như vậy! Dù sao cũng đã có camera ghi lại, lại còn có khẩu cung của nhóm kim chủ, cho dù Khương Khoa có chết cũng không chịu thừa nhận thì cảnh sát cũng sẽ cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do hắn ta làm! Nếu không được nữa thì cảnh sát có thể sẽ nghĩ rằng do đầu Khương Khoa bị thương nên đã mất trí nhớ hoặc là tinh thần bị rối loạn, v.v…
Nói tóm lại, chuyện này có điều tra như thế nào cũng không điều tra đến Triệu Ngọc! Hiện giờ Triệu Ngọc chỉ băn khoăn một điều đó chính là phải mau chóng điều tra ra thân phận của người thần bí, nếu không hắn phải tiếp tục giả chết vô thời hạn, không thể lộ diện.
Băng qua con đường quốc lộ, Triệu Ngọc đã đến cổng công viên. Hắn cố ý dừng lại dưới camera giám sát để cho cảnh sát có thể đuổi kịp tới đây.
Tiếp đó, sau khi hắn đi vào trong công viên đến khu vực không có camera giám sát, hắn lấy điện thoại ra định gọi cho Mã Lão Đán để xem gã đã đến đến nơi chưa?
Tuy điện thoại của hắn đã bị mấy tên côn đồ đạp vỡ, nhưng trong lối vào phòng khách hắn đã lấy không ít điện thoại di động của người khác. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là do hắn đã từng lặn trong bồn tắm, không biết mấy chiếc đi động này còn dùng được nữa hay không?
Lúc đang kiểm tra điện thoại thì Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra, hắn không thể để Mã Lão Đán nhìn thấy diện mạo Khương Khoa của hắn được. Vì vậy, hắn liền thay đổi suy nghĩ định tắt thiết bị cải trang tàng hình để trở về bộ mặt thật của chính mình!
Ai ngờ, trong lúc hắn còn chưa kịp biến hình thì đột nhiên ở góc quẹo cua có một chiếc ô tô màu xanh lam phóng tới.
Chiếc ô tô đó lao đến từ con đường nhỏ trong công viên, sau khi bóp phanh một cái két chặn trước người Triệu Ngọc thì cửa xe đột nhiên mở ra, một người đàn ông để bộ râu dê xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc, trong tay của người đàn ông này còn cầm khẩu súng màu đen.
“Xin chào, anh Khương.” Tên râu dê chĩa súng vào Triệu Ngọc, vẻ mặt nham hiểm nịnh bợ nói: “Biết danh đã lâu, hôm nay rốt cuộc được gặp mặt rồi!”
Khốn kiếp!
Triệu Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới lại xảy ra chuyện bất ngờ như thế này! Dưới tình thế cấp bách ấy, hắn đã mở áo chống đạn tàng hình trong vô thức.
Nhưng mà, có vẻ như tên râu dê này không có ý định nổ súng bắn chết hắn, chỉ xua tay nói với Triệu Ngọc: “Lại đây, lên xe đi!”
Cái này...
Triệu Ngọc lại nhìn kĩ tên râu dê, xác định bản thân trước giờ chưa từng gặp qua người này.
Gã là ai vậy?
Rốt... rốt cuộc gã muốn làm gì?
Vào lúc này Triệu Ngọc đã có áo chống đạn trên người nên hoàn toàn có thể xông lên liều mạng với gã. Nhưng mà trong thời khắc quan trọng, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tên này đột nhiên xuất hiện không gọi Khương Khoa là “đại ca”, vì thế chắc chắn gã không phải là người của Khương Khoa. Vậy... gã là ai chứ?
Khốn kiếp!
Trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên run lên, có khi nào…. Người này… chính là người thần bí mà hắn đang mong chờ bấy lâu hay không?
Lúc trước, hắn và Khương Khoa đều nghi ngờ rằng người thần bí giúp Khương Khoa vượt ngục là có mục đích gì? Chẳng lẽ... đây thực sự là người thần bí tìm tới tận đây sao?
“Anh Khương, anh còn do dự gì nữa?” Tên râu dê chỉ về hướng tòa nhà, nói. “Cảnh sát sẽ lập tức đuổi theo tới đây, anh cho rằng anh có thể trốn thoát được sao?”
Nói xong gã nạp đạn, một lần nữa chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc. Rõ ràng, đây là hành động uy hiếp!
Ừm...
Trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên suy nghĩ ra một cách tương kế tựu kế!
Được!
Nếu đã như thế, vậy tôi sẽ đi theo anh, để xem rốt cuộc anh là thần thánh phương nào!?