Cuồng Thám

Chương 991: Chương 991





CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC ÔNG!

Đó là một chiếc xe Buick GL8 màu xanh lam, trên xe ngoại trừ tên râu dê đang cầm súng ra, thì còn một anh tài xế trẻ tuổi để đầu đinh.

Nhưng mà, người tài xế này đã cho Triệu Ngọc một cảm giác rất kỳ lạ, từ sau khi Triệu Ngọc lên xe, cậu ta chẳng những không mở miệng nói tiếng nào, thậm chí còn không quay đầu liếc nhìn Triệu Ngọc, chỉ tập trung chăm chăm lái xe.

Xe ô tô chạy men theo lối trống của rừng cây trong công viên, rất nhanh đã vòng đến một con đường nhỏ không có ánh đèn đường. Theo lý mà nói, trong công viên thường sẽ cấm xe gắn máy đi lại, ở lối vào cũng có dựng sẵn trụ đá cực kỳ lớn. Nhưng mà trụ đá đó không biết đã bị ai di chuyển đi vừa vặn có thể cho một chiếc xe ô tô đi qua.

Không lâu sau, xe ô tô đã chạy đến cuối con đường nhỏ, băng qua cổng làng làm bằng gỗ, rồi sau đó chạy ra đường lớn.

“Anh Khương...” Lúc này, tên râu dê đưa ra chiếc tay còng cho Triệu Ngọc, cười nói: “Xin lỗi, làm phiền anh tự đeo còng vào nha! Anh hiểu quy tắc trong nghề mà, đây chỉ là biện pháp đề phòng mà thôi. Xin hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không có ý xấu! Nếu không thì tôi cũng sẽ không mời anh lên xe đúng không?”

Triệu Ngọc đương nhiên hiểu rõ ý của đối phương, nếu như tên râu dê này thật sự muốn giết mình thì lúc nãy đã nổ súng rồi!

Nhưng mà, Triệu Ngọc cũng là người cáo già, liền ném tay còng qua một bên, nói: “Vừa mới gặp mặt đã tặng tôi chiếc tay còng, đây không phải là đạo lý tiếp đãi khách đâu! Nếu như các anh không có ý xấu thì không ngại cho tôi biết, rốt cuộc các anh là ai?”

“Ha ha ha…” Tên râu dê mỉm cười nói: “Anh Khương, chúng tôi thật sự không có ý xấu! Nhưng mà… anh cũng biết đó, anh Khương Khoa là người thông minh, không phải là người bình thường, anh phải để chúng tôi yên tâm mới được chứ! Vả lại…” Đang nói, gã giơ súng lên, đe dọa nói: “Để đảm bảo an toàn, chúng tôi chỉ có thể tiên binh hậu lễ! Tôi kính trọng anh là truyền kỳ trong nghề, cho nên… anh nể mặt tôi một chút cũng được chứ…”

“Hừ!”

Thật ra, Triệu Ngọc có áo chống đạn trong người, muốn bắt được hai người này là chuyện rất dễ dàng. Nhưng mà, đến bây giờ hắn vẫn chưa làm rõ nội tình của đối phương, khi không ra tay thì không hợp lý lắm.

Nghĩ đến đây, hắn đành phải hừ lạnh một tiếng rồi đeo còng vào cổ tay mình.

“Tốt! Anh Khương quả nhiên là người hiểu rõ thời thế! Vậy thì… tiếp theo…” Đang nói, gã lấy ra cái máy quét, ngại ngùng nói: “Làm theo quy tắc, mong anh tha lỗi!”

Đệch!

Triệu Ngọc âm thầm mắng một tiếng, chỉ vỏn vẹn trong một ngày mà hắn đã bị máy quét quét qua đến ba lần.

Tít tít tít…

Kết quả, chỉ vừa mới để gần thì máy quét đã kêu lên tít tít.

Triệu Ngọc bất đắc dĩ đành phối hợp với gã móc ra chiếc điện thoại đưa cho tên râu dê.

“Chà!” Tên râu dê liền lập tức sáng mắt lên, cầm điện thoại trên tay khen ngợi nói: “Cái này… cái này không phải là Cố Cung M3 phiên bản giới hạn sao? Mấy chục nghìn đó! Thật xa xỉ! Thật không nỡ ném đi… nhưng mà… Ôi…”

Không còn cách nào khác, tên râu dê này đành ném chiếc điện thoại đắt tiền này ra ngoài cửa sổ.

Chậc chậc… Triệu Ngọc cũng hơi đau lòng, thật là phung phí của trời, chiếc điện thoại không những rất đắt, mà mấu chốt là bên trong còn có một số thông tin của nhóm kim chủ!

“Ôi!” Tên râu dê luyến tiếc thở dài, lại cầm máy quét lên quét qua người Triệu Ngọc, kết quả, chiếc máy lại kêu lên.

Được rồi!

Theo ý anh…

Triệu Ngọc một lần nữa phối hợp móc ra chiếc điện thoại màu vàng.

“Mẹ kiếp...” Tên râu dê không thể giữ bình tĩnh nữa, run run nói: “Đây… đây không phải kiểu màu vàng mới ra năm nay sao? Được thiết kế riêng, thấp nhất là một trăm nghìn! Khương lão đại à, anh chơi lớn vậy sao! Anh khiến cho các anh em phải làm thế nào đây?”

“Không sao…” Triệu Ngọc chỉ về hướng cửa sổ ra dấu hiệu nhắc nhở: “Chiếc điện thoại này bị ngâm nước rồi nên không còn dùng được nữa, ném đi!”

“...” Tên râu dê không còn gì để nói, đành phải luyến tiếc ném chiếc điện thoại ra ngoài.

Sau khi ném đi, gã hít thở thật sâu, rồi mới đưa máy quét về phía Triệu Ngọc lần nữa. Ai ngờ, máy quét lại vang lên.

“Không phải chứ!?” Tên râu dê sắp phát điên, trừng mắt khó tin nói với Triệu Ngọc: “Lão đại à, anh còn có món đồ tốt nào nữa vậy, chúng ta có thể lấy hết ra không? Đừng chơi tôi nữa có được không?”

“Được rồi, được rồi…” Triệu Ngọc nhét tay vào túi áo khoác, móc ra hai chiếc điện thoại và ba chiếc đồng hồ đeo tay: “Này anh em, chiếc đồng hồ này chắc không có vấn đề đâu nhỉ?”

“Ôi mẹ ơi…” Tên râu dê nhìn đến ngẩn người: “Ở đây sao còn có hiệu Dior phiên bản bạch kim nữa vậy? Có thể mua được chiếc xe Passat đó! Khương lão đại, anh thật không hổ danh là vua trộm! Điện thoại mà cũng khủng khiếp như vậy, tiểu đệ thật bái phục!”

“Phục cái đầu anh!” Triệu Ngọc tức giận mắng: “Tôi đã thành thật như vậy rồi, anh cũng mau nói rõ ngọn ngành đi, là bạn bè chúng ta sẽ thân thiết hơn! Là kẻ thù thì mau đưa ra yêu cầu đi! Có việc gì cứ yêu cầu, có mục đích cứ việc nói, nhanh một chút, nói thẳng ra đừng để ông đây đoán mò nữa!”

“Tôi... Anh... anh để tôi bình tĩnh trước đã!” Tên râu dê quyến luyến không rời vuốt ve chiếc điện thoại, ngưỡng mộ nói: “Khương lão đại, nếu như anh và ông chủ chúng tôi bàn bạc ổn thỏa rồi, hay là sau này tôi đi theo anh có được không? Anh giàu quá đi…”

Thấy mặt Triệu Ngọc khó chịu, lúc này gã mới vội xua tay nói: “Được được được... Khương lão đại rộng rãi thế này, anh em tôi còn gì để nói chứ? Nhưng mà, ông chủ chúng tôi đã dặn dò, nhất định phải đích thân gặp mặt nói chuyện với anh, không cho tôi nói chuyện nhiều với anh!”

“Ông chủ của các anh là ai?” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: “Muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Ông chủ của chúng tôi… Ừm… ừm…” Tên râu dê nhíu mày, khó xử nói: “Là thế này, anh Khương à, đợi lát nữa anh gặp mặt rồi sẽ biết ngay thôi! Nếu tôi nói sai chuyện gì thì về sẽ bị khiển trách, tính tình ông chủ tôi không tốt lắm. Thế này... nơi chúng ta phải đi cách Tấn Biên rất gần, hay là anh nghỉ ngơi ở trên xe một chút đi, sẽ đến nơi nhanh thôi!”

“Chết tiệt! Anh nói như vậy chẳng khác nào chưa nói gì cả, có phải là muốn ăn đập không?” Triệu Ngọc trừng mắt quát. Tuy lúc này hắn đã đeo tay còng, nhưng chỉ cần một chiếc chìa khóa vạn năng liền có thể đột kích bất ngờ.

“Đừng đừng đừng… Tôi cũng là tay sai thôi, anh đừng tính toán với tôi! Tôi đảm bảo chúng tôi hoàn toàn không có ý xấu, ông chủ chúng tôi chắc là muốn bàn chuyện hợp tác với anh, đến nơi rồi anh sẽ biết được thôi!” Trong lúc nói chuyện, tên râu dê giống y như xả cổ phiếu, ném mấy cái điện thoại đắt tiền ra ngoài cửa sổ.



Có thể vì để Triệu Ngọc tin tưởng mình, gã vội vàng nhét đồng hồ về lại túi Triệu Ngọc, sau đó nói thêm: “Như vậy đi, tôi có thể nói cho anh biết tôi tên gì, tôi là Chu Thuận Phong, người nhỏ tuổi hơn tôi trong nghề gọi tôi là anh Phong, người lớn hơn thì gọi tôi là Tiểu Phong! Anh là tiền bối, gọi tôi Tiểu Phong là được! Tiểu Tiểu Phong cũng được, ha ha ha...”

Hở?

Nghe thấy cái tên này Triệu Ngọc thấy hơi quen thuộc, hình như trước đây đã từng nghe thấy ở đâu đó, chỉ là nhất thời thực sự không nhớ ra được!

Tuy không nhớ ra nhưng Triệu Ngọc đột nhiên lại có cảm giác dường như khoảng cách giữa mình và sự thật lại tiến gần thêm một bước nữa!

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng hỏi: “Vậy anh nói cho tôi biết, người giúp tôi vượt ngục ở Diệu Danh... có phải là các anh không!?”

“Ừm... Chuyện này... chuyện này à... Ha ha ha...” Ai ngờ, khi nghe thấy câu hỏi này tên râu dê Chu Thuận Phong lại úp úp mở mở.

Đệch!

Đúng là bọn họ!

Tuy Chu Thuận Phong không trực tiếp trả lời, nhưng Triệu Ngọc đã có thể nhìn ra, người giúp hắn vượt ngục chắc chắn là đám người này! Ông chủ mà gã nhắc đến chắc là… người thần bí đó!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.