Cuồng Thám

Chương 995: Chương 995





HÓA RA LÀ ÔNG TA!!!

Nhìn con đường ngầm trước mắt, Triệu Ngọc cảm thấy như đang xem phim hoạt động gián điệp, sự trải nghiệm đặc biệt của đêm nay vốn đã khiến hắn theo không kịp, không ngờ rằng chuyện càng ngày càng nghiêm trọng.

Ai có thể ngờ rằng trong trang trại nuôi bò sữa lại có đường ngầm chứ? Đám trộm cướp chuyên nghiệp này đúng là vô cùng gian xảo.

Để bày tỏ thành ý, tên râu dê Chu Thuận Phong đi trước dẫn đường, chui vào trong đường ngầm trước.

Triệu Ngọc nghĩ chuyện gì đến cũng sẽ đến, không chút lo lắng đi theo Chu Thuận Phong vào trong đường ngầm. Sau khi tên đầu đinh lại dắt con bò sữa vào trong chuồng thì khóa kĩ hàng rào rồi đi theo sau lưng Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc biết Chu Thuận Phong đi trước còn tên đầu đinh đi sau, kẹp hắn ở giữa. Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói chuyện khách sáo, nhưng trên thực tế bọn họ luôn luôn đề phòng mình.

Chẳng qua là...

Có câu nói rằng kẻ tài cao thì gan cũng lớn, Triệu Ngọc vốn không quan tâm đến sự đề phòng của bọn họ. Hắn đã chuẩn bị sẵn các đạo cụ cao cấp như áo tàng hình và đạn hôi tàng hình, v.v… từ sớm, một khi điều tra ra được thân phận của người thần bí thì hắn sẽ chờ thời cơ ra tay! Đến lúc đó, xem ai có thể ngăn cản được tôi!

Khi nhìn thấy thời cơ gần đến, Triệu Ngọc cũng không tiếc nuối sử dụng máy đổi giọng tàng hình cuối cùng, máy đổi giọng tàng hình này ước chừng có thể duy trì trong vòng nửa tiếng. Triệu Ngọc nghĩ nửa tiếng chắc cũng đã đủ rồi!

Sau khi đi vào trong hành lang, phong cách trong này hoàn toàn thay đổi chỉ trong chớp mắt. Dưới ánh đèn màu đỏ âm u, đập vào mắt là tấm ốp tường làm bằng các vật liệu trang trí cao cấp, trên tấm ốp tường còn đặt các vật trang trí, dưới chân là các tấm thảm...

Ôi chao...

Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, có vẻ như chuồng bò lúc nãy chỉ như là hư ảo.

Hành lang không rộng cũng không hẹp, đi vào trong không bao lâu thì đến cuối đường. Lúc này, bên tay phải của họ xuất hiện một cánh cửa chống trộm xa hoa, tuy nhiên cửa không bị khóa mà chỉ đang khép hờ.

Trong giây phút này, máy dò xét trong đầu Triệu Ngọc đã phát hiện ra nhiều thứ, trong căn cứ bí mật này ngoại trừ được lắp đặt thiết bị cảnh báo có tia hồng ngoại và nhiều máy camera ra thì hắn còn phát hiện ra một cây súng ngắn.

Chẳng qua là các thiết bị này giống với bên ngoài, tất cả đều đang trong trạng thái tắt. Triệu Ngọc nghi ngờ có thể là do người thần bí đã cố ý tắt khi thấy hắn đến. Hơn nữa, cây súng ngắn đó không giống với cây mà Chu Thuận Phong đang mang theo bên mình, đứng im không di chuyển chắc là đang được đặt ở một góc nào đó.

Thời khắc quan trọng đã đến!

Triệu Ngọc không tránh khỏi cảm giác căng thẳng, đã quá rõ ràng rồi, chỉ cần đi vào trong cánh cửa này thì hắn có thể thấy được người thần bí kia rốt cuộc là ai! Vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, vụ án Ô Phương Phương bị sát hại, thậm chí cả vụ án vượt ngục của Khương Khoa, có phải có thể hoàn toàn kết thúc hay không?

Chu Thuận Phong đẩy cửa đi vào hô to với người bên trong: “Ông chủ, anh Khương đến rồi!”

Triệu Ngọc theo chân Chu Thuận Phong đi vào trong, phát hiện trước mắt là một phòng khách to cỡ bằng phòng học, trong phòng khách có bày biện các vật gia dụng như ghế sofa và kệ tivi, bên cạnh phòng khách được nối với một hành lang khác, có thể nhìn thấy hai bên hành lang đều có phòng, nơi đó chắc là phòng ngủ.

Khác với ổ trộm của Khương Khoa, cách bày trí ở đây nhìn có vẻ tương đối sang trọng, trang trí theo kiểu châu Âu, đèn treo thủy tinh tinh xảo, thảm lông trang nhã cao quý, mang đến cảm giác tráng lệ huy hoàng.

Đây... đây là là ổ trộm của người thần bí sao?

Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát mọi thứ ở trước mặt, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy mặc dù tivi đang được bật nhưng trên ghế sofa lại không có người. Đằng sau ghế sofa có quầy bar chất đầy các chai rượu, lúc này trên quầy bar có một người có thân hình nhỏ gầy, mặc áo ngủ màu vàng đang nằm bẹt ra!

Cả một căn phòng rộng này chỉ có một người.

Người này đang ngồi trên ghế xoay của quầy bar, đưa lưng về phía mọi người, có thể là do quá buồn ngủ nên người này dường như đã nằm ngủ thiếp đi trên quầy bar. Hơn nữa trên đầu của ông ta còn có một cái laptop đang được bật, bên cạnh laptop là một ly rượu đựng cocktail.

“Chuyện này...” Ai ngờ, khi nhìn thấy người này đang ngủ thiếp đi trên quầy bar, Chu Thuận Phong cũng hơi bất ngờ, gã quay qua nhìn tên đầu đinh rồi sau đó vội vàng đi đến chỗ quầy bar.

Lúc này, lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc đã dâng đến đỉnh điểm, từ biểu hiện của đối phương có thể thấy người đang ngủ này chắc là ông chủ của Chu Thuận Phong, như vậy... người thần bí... là ông ta sao?

Chiều cao của người thần bí này... Không được cao cho lắm...

Ngay vào lúc Triệu Ngọc đang tỉ mỉ quan sát bóng lưng người này thì cuối cùng hắn cũng phát hiện, thì ra cây súng ngắn mà lúc nãy máy dò xét tìm được đặt trong một chậu hoa nơi góc tường. Có thể thấy cây súng này chắc là vũ khí dự bị của bọn họ, còn trên người đang ngủ này vốn không có vũ khí.

Như vậy... ngoài cây súng ngắn ra thì họ còn có vật gì khác hay không?

Triệu Ngọc lại thăm dò qua máy dò xét, mặc dù máy dò xét này không phát ra báo động màu đỏ, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên Triệu Ngọc lại có cảm giác không ổn cho lắm.

Hắn nhếch mũi lên ngửi thử, dường như hắn đã ngửi được mùi gì đó rất kỳ lạ, mùi này còn pha lẫn chút ngọt. Hơn nữa, thông qua ánh đèn dìu dịu mờ nhạt này hắn thấy được mặt đất không được trải thảm có gì đó đang lấp lóe, giống như trên mặt đất đang được bôi trét thứ gì đó...

Còn... Thảm...

Chậc chậc...

Triệu Ngọc cúi người xuống cẩn thận quan sát, phát hiện trên mặt thảm dường như đã bị chất lỏng gì đó thấm vào...

Hửm?

Hắn lại ngẩng mặt lên nhìn người đang ngủ, cảm thấy manh mối không đúng lắm...

“Ông chủ, ông chủ!” Lúc này, Chu Thuận Phong đã đi tới trước mặt người đang ngủ, bắt đầu nhẹ giọng gọi.

Nhưng mà người kia vẫn nằm yên không nhúc nhích, không tỉnh dậy.

Không còn cách nào khác Chu Thuận Phong đành phải đưa tay ra đẩy, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích.

Không...

Không ổn rồi...

Lúc này, các biểu hiện trước mắt đã khiến Triệu Ngọc chú ý. Phản ứng đầu tiên của hắn là có thể người đó không phải đang ngủ, mà là trúng độc!

Độc này...

Hắn mở to mắt nhìn đồ vật trên mặt đất, bà nội gấu nhà nó, trong căn phòng này chắc không phải có độc chứ?

Thông qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, hắn hiểu rõ ràng đặc tính của từng loại đạo cụ, tuy máy dò xét tàng hình rất lợi hại nhưng lại không thể dò xét ra chất độc. Nếu như trong căn phòng này có khí độc thật, vậy thì...

Chết rồi!

Triệu Ngọc nhanh chóng bật hệ thống đạo cụ lên, lấy máy thăm dò tàng hình có thể kiểm tra chất lượng không khí đã lâu chưa sử dụng ra...

Cùng lúc đó, Chu Thuận Phong cũng phát hiện ra sự bất ổn, bắt đầu dìu đỡ ông chủ đang bất tỉnh nhân sự lên.

“Ông chủ! Ông chủ!” Chu Thuận Phong ra sức gọi to, nhưng người đó vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Lúc này tên đầu đinh cũng vô cùng lo lắng, nhưng mà cậu ta càng lo Triệu Ngọc sẽ có hành động lạ nên vẫn luôn đứng sau lưng Triệu Ngọc không dám rời đi!

“Tích...”

Lúc này, máy thăm dò tàng hình của Triệu Ngọc vang lên tiếng động trong đầu, kết quả kiểm tra đã có.

Không phải chứ?

Ai ngờ, kết quả thăm dò cho thấy trong phòng này ngoại trừ thuần cơ vật chất quá liều ra thì không còn chất gì khác gây hại đến sức khỏe con người.

Thuần cơ vật chất?

Cái quỷ gì đây?

Ai ngờ, ngay vào lúc có kết quả kiểm tra thì Chu Thuận Phong đã xoay người của ông chủ qua, sau đó đưa tay để kiểm tra hơi thở của ông ta.

Do đó, cuối cùng Triệu Ngọc cũng có thể thấy được gương mặt chính diện của người này.

Hả?

Khi thấy gương mặt của người này, Triệu Ngọc lập tức nảy sinh cảm giác vô cùng quen thuộc, mình... Mình chắc chắn đã từng gặp người này!

Ông ta... Ông ta...

Ồ...

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nổi da gà, cuối cùng hắn cũng nhớ ra rốt cuộc người này là ai!

Ông ta chính là kẻ cầm đầu dính líu đến vụ án sát hại tổ trưởng Khúc Bình lúc trước: Dư Phù Sinh!

Đúng thế...

Chính là ông ta!

Mặc dù họ chưa từng gặp mặt, nhưng Triệu Ngọc đã từng xem qua hình ảnh của người này.

Dư Phù Sinh!?

Sao... Sao có thể như vậy...

Sau khi Triệu Ngọc nhận ra Dư Phù Sinh, ngoại trừ cảm giác khó tưởng tượng ra thì trong đầu lại nảy sinh ra rất nhiều câu hỏi!

Tại sao... là ông ta chứ?

Người thần bí... Khi mà... Khi mà Khương Khoa vượt ngục, người thần bí đã từng đề cập đến mặc dù ông ta chưa từng gặp mặt Triệu Ngọc, nhưng đã từng xuất hiện cùng nhau.

Chẳng lẽ... Người thần bí đó chính là Dư Phù Sinh sao?

“Đệch! Không còn hơi thở nữa?” Lúc này, Chu Thuận Phong nhìn thấy Dư Phù Sinh không tỉnh dậy nữa, liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng mắng tên đầu đinh: “Đồ Lặc Khải, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Ông chủ xảy ra chuyện rồi! Nhanh... Nhanh lên...”

Sau đó gã lại bắt đầu ấn mạnh vào nhân trung của Dư Phù Sinh, tên đầu định cũng vội vàng tiến lên trước giúp đỡ.

“Ghế sofa, ghế sofa!”

Chu Thuận Phong chỉ vào ghế sofa, ý là di chuyển người đến ghế sofa, rồi sau đó thực hiện cấp cứu. Tên đầu đinh đã hiểu ý của gã, mau chóng đỡ cánh tay của Dư Phù Sinh lên và hợp sức nhấc ông ta rời khỏi ghế xoay cùng với Chu Thuận Phong.

Ai ngờ, ngay vào lúc Dư Phù Sinh vừa mới rời khỏi ghế xoay thì ánh lửa bỗng nhiên bốc lên từ trên ghế xoay, ngay sau đó trong lúc mọi người còn chưa kịp phòng bị thì ánh lửa đột nhiên nổ thành một quả cầu lửa khổng lồ, trong nháy mắt đã nuốt sống cả phòng khách!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.