Cuồng Thám

Chương 994: Chương 994





CƠ SỞ BÍ MẬT ĐẶC BIỆT

Lần này, Triệu Ngọc đoán đúng rồi!

Mục đích của đối phương đúng là huyện Cao Lan của tỉnh Mông Hương, sau khi chiếc xe Buick GL8 xuyên qua vùng sa mạc thì đi thẳng về phía thành phố của huyện Cao Lan.

Điều khó tin hơn là khi ở khu giao lộ gần thành phố, xe lại rẽ về phía Tây, sau khi Triệu Ngọc dùng máy định vị thăm dò thì không khỏi giật mình.

Không phải vậy chứ?

Chỉ thấy trên máy định vị hiển thị rõ tên một địa danh… thị trấn Tự Lưu!

Bà nội gấu nhà nó chứ, sao có thể như vậy chứ?

Triệu Ngọc âm thầm khiếp sợ, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp năm đó xảy ra trong thị trấn này, tại sao vậy? Tại sao người thần bí lại hẹn gặp Khương Khoa ở đây?

Chuyện tới nước này, Triệu Ngọc cảm thấy không còn là vấn đề trùng hợp nữa. Người thần bí chắc chắn có liên quan tới vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp mười ba năm trước, người này một là biết được chuyện gì đó, hai là có tham gia vào vụ án, hoặc có thể chính là… thủ phạm!

Đệch…

Triệu Ngọc suy nghĩ người thần bí này chắc không phải là tên tội phạm truy nã Dương Trạch Bưu chứ? Nếu như thật sự là hắn ta, vậy thì vụ án này đúng là quá giật gân, ai có thể ngờ rằng tội phạm truy nã của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp lại dám trốn ngay cạnh hiện trường xảy ra vụ án chứ?

Dưới chân đèn thì tối!

Chuyện này... Chuyện này phải làm sao đây?

Sau khi chiếc xe Buick rẽ vào đường quốc lộ của thị trấn Tự Lưu thì tốc độ xe chậm lại một cách rõ ràng. Giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, trên đường vốn không còn xe cộ, nếu như tốc độ xe giảm dần lại thì có nghĩa là sắp tới điểm đến rồi!

Quả nhiên, xe ô tô chạy vào trung tâm thị trấn Tự Lưu rồi rẽ vào một con đường nhỏ vô cùng chật hẹp...

Triệu Ngọc không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào nên vội vàng sử dụng máy nhìn xuyên thấu tàng hình, tầm nhìn chẳng những có thể xuyên qua bịt mắt, thậm chí còn có thể xuyên qua cả xe ô tô. Hắn vốn không cần động đậy là có thể thấy rõ hoàn cảnh trong ngoài xe.

Có điều... Bên ngoài xe là một cảnh tượng tối đen như mực gần như không thấy bất kỳ ánh đèn nào, Triệu Ngọc chỉ có thể nhìn thấy vài phong cảnh đơn giản, ví dụ như từng dãy nhà trệt cũ nát, rác chất đống trong con hẻm nào đó, tuyết trắng còn sót lại trong tường rào nhà nào đó...

Huyện Cao Lan tiếp giáp với Trung Nguyên, từ lúc cải cách mở ra cho đến nay, nơi đây vẫn luôn là một trong những thành thị lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay trong tỉnh Mông Hương, kiến trúc trong thành thị cũng không quá tệ. Thế nhưng, dù sao tỉnh Mông Hương cũng là nơi hoang vắng ít người, vị trí xa xôi, cho dù kiến trúc của thành thị tốt thế nào cũng không có cách nào so sánh với khu thành phố lớn phát triển.

Nhất là khi đi xuống thị trấn thì khác biệt càng rõ rệt hơn. Thị trấn Tự Lưu cũng được coi là thị trấn cách huyện Cao Lan gần nhất, nhưng kiến trúc xây dựng kinh tế vẫn còn dừng ở thời thập niên tám mươi chín mươi, không có thay đổi gì so với lúc xảy ra vụ án mạng.

Mùa đông ở đây cũng vô cùng giá rét, chẳng những có thể thấy được tuyết trắng mênh mang phủ khắp nơi bên ngoài cửa sổ, mà trên cửa sổ xe cũng bị bao phủ bởi hơi nước dày đặc, nếu như không phải xe ô tô đang mở máy sưởi, thì không chừng ngay cả hà hơi cũng có thể xuất hiện khói trắng...

Đêm hôm khuya khoắt, lại còn thêm đêm đông giá rét, tất nhiên vào lúc nay trên đường sẽ không có một bóng người.

Khỏi phải nói...

Trong lòng Triệu Ngọc âm thầm tán thưởng, nơi này đúng là một nơi tuyệt vời để tránh lệnh truy nã. Hoang vắng ít người, camera giám sát cũng ít, nếu như có thêm người tiếp ứng thì nguy cơ bị bại lộ cũng sẽ giảm đi nhiều.

Xe ô tô đi thẳng về phía trước dọc theo con đường nhỏ hẹp, sau khi chạy đến cuối đường khoảng một cây số rồi mới rẽ về phía bên phải. Đến nơi này, hoàn cảnh xung quanh trở nên ngày càng hoang vắng, hai bên đường đều là chuồng bò kiểu cũ, trong chuồng sớm đã không còn bò nữa, còn những chuồng bò khác thì đã bị sụp nát.

Lần này, xe ô tô chỉ lái thêm hai ba phút nữa thì bất thình lình ngừng ngay trước cổng chính của một nơi tựa như nhà máy. Cổng chính này đã rất cũ nát, cho dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy vết gỉ loang lổ ở trên cửa.

Lúc này, tên đầu đinh lái xe nhìn sang Chu Thuận Phong, đợi đến khi nhận được tín hiệu thì cậu ta mới mở cửa bước xuống xe, dùng chìa khoá trên người để mở khóa cửa trên cổng chính.

Thông qua máy nhìn xuyên thấu, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy dáng vẻ co rúm phát run của tên đầu đinh, có thể thấy ngoài kia gió đêm lạnh thấu xương, nhiệt độ không khí đã rất thấp.

Kẹt kẹt...

Cửa sắt mở ra, nào ngờ cùng với tiếng cửa sắt mở ra thì trong sân vang đột nhiên truyền đến hai loại tiếng kêu, một loại là tiếng bò rống, một loại là tiếng chó sủa gâu gâu!

Ôi...

Triệu Ngọc cho rằng nơi này chắc chắn là trang trại nuôi bò rồi!

Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, ai có thể ngờ rằng người thần bí lợi hại thế kia lại trốn ở chỗ thế này chứ? Trong chốc lát, trong lòng Triệu Ngọc dâng lên cảm giác thành công hiếm có. Xem ra nếu không phải do mình đi đường nguy hiểm, thay đen đổi trắng, thì e là khó mà tìm ra người thần bí này?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi càng thêm hưng phấn, càng muốn gặp thử xem người thần bí này rốt cuộc là ai!

Xe chạy vào trong sân, tên đầu đinh lại bước xuống xe khóa kĩ cửa rồi mới lái chiếc Buick vào sâu bên trong. Triệu Ngọc thông qua máy nhìn xuyên thấu, có thể khẳng định nơi này quả nhiên là trang trại nuôi bò. Hơn nữa, còn là một trang trại nuôi bò có quy mô không nhỏ. Hai bên đều có khu chuồng bò, chuồng nào cũng dài ba bốn mươi mét.

Hắn chẳng những có thể xuyên thấu qua vách tường nhìn thấy con bò trong chuồng, thậm chí còn có thể thông qua điểm lấm tấm trên thân bò mà nhận ra đây đều là bò sữa!

Quả nhiên lại còn là trang trại nuôi bò sữa!

Thật thú vị...

Chiếc xe Buick được lái đến vị trí trong cùng nhất trong sân, trong đó chẳng những có một căn nhà nhỏ mà còn có một nhà xe, cửa nhà xe đang mở, tên đầu đinh lái xe đi thẳng vào đó.

“Được rồi!” Tên râu dê Chu Thuận Phong vươn vai ưỡn eo, rồi mới hô to với Triệu Ngọc đang làm bộ ngủ: “Anh Khương, tỉnh đi, chúng ta đến rồi!”

“Ui cha...” Triệu Ngọc cũng ra vẻ lười biếng ngáp dài, sử dụng thiết bị cải trang tàng hình biến thành dung mạo của Khương Khoa trước rồi mới lột mặt nạ xuống.

“Tới rồi, xuống xe đi!” Chu Thuận Phong móc súng ra, bước xuống xe trước, nói: “Tôi nghĩ là ông chủ của chúng tôi biết anh Khương tới, chắc chắn đã chuẩn bị bữa ăn khuya rồi! Đúng là đói đến không chịu nổi...”

“Gâu gâu...” Ai ngờ, nhà xe này lại thông với chuồng bò, trước chuồng bò có buộc một con chó vàng, chó vàng thấy người thì lập tức sủa gâu gâu loạn cả lên.

“Đi, đi đi đi...” Chu Thuận Phong xua tay với con chó, nhưng mà con chó này lại không nghe gã, còn sủa mãi không ngừng.

“Bà nó...” Chu Thuận Phong dùng súng ngắn chỉ vào con chó: “Còn sửa nữa tao bắn một phát vào mày bây giờ!”

Ai ngờ, lúc Chu Thuận Phong nói chuyện thì tên đầu đinh đã chạy tới gần đó. Kết quả vừa nhìn thấy tên đầu đinh thì con chó vàng kia không còn sủa nữa, nó quay đầu lại nằm im trên mặt đất.

“Ngầu lòi!”

Lúc Chu Thuận Phong nhún vai thì Triệu Ngọc đã bước xuống ô tô. Mặc dù là đang trong nhà xe, nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm giác được một luồng gió rét thấu xương thổi thẳng vào mình, không nhịn được rùng mình một cái.

“Tới rồi, mời vào trong!” Chu Thuận Phong ra hiệu với hắn: “Bên trong rất ấm áp...”

Triệu Ngọc đi theo hai người vào trong chuồng bò, quả nhiên đúng như Chu Thuận Phong nói, trong chuồng bò có thiết bị sưởi ấm, vô cùng ấm áp. Chỉ có điều mùi phân bò nồng nặc bay thẳng vào lỗ mũi, khiến Triệu Ngọc khó chịu.

Đương nhiên so với mùi gay mũi này, thì lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc còn mãnh liệt hơn. Sự thật đã quá rõ ràng, người thần bí không thể nào chọn gặp mặt Khương Khoa trong chuồng bò được, nhất định có thứ gì ẩn giấu trong này!

Quả nhiên, một giây sau thì Triệu Ngọc thấy cảnh tượng vô cùng mới lạ, hắn thấy tên đầu đinh dùng chìa khoá mở hàng rào cách cửa gần nhất ra, ra dấu hiệu tay đặc biệt với bên trong, một con bò sữa với thể tích khổng lồ ngoan ngoãn đi ra từ bên trong.

“Đi thôi! Đi thôi!” Chu Thuận Phong làm dấu hiệu tay với bên trong hàng rào: “Anh Khương, mời đi bên này!”

Úi...

Vào lúc này, thông qua máy thăm dò trong đầu Triệu Ngọc đã phát hiện ra, vách tường đằng sau hàng rào của chuồng bò này có cài đặt máy báo động và camera. Chẳng qua là bây giờ cả hai thứ này đều đã bị tắt đi.

Chu Thuận Phong đi đến bức tường kia, không biết tay đã sờ mó vào thứ gì khiến bức tường mở ra một con đường hầm bí mật.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.