Chương 55. Thu phục
-----
- Trăng với sao gì nữa, bị người ta bắt rồi.
- Cái gì? Bị bắt? ...
Phải qua vài phút giải thích thì lão tướng Bạch Thắng mới nói rõ cho vị Đặng tướng trung niên biết hết tình hình, quan trọng nhất đó là rất có thể cả hai quân đoàn 16 vạn quân binh đã bị đối phương bắt gọn rồi.
Giang Bình An tỏ rõ phong độ thủ tướng, hắn đến bắt tay với Đặng tướng quân.
- Xin tự giới thiệu, ta là Giang Bình An thủ tướng của Đại Thịnh đế quốc. Đế quốc Đại Thịnh theo đường lối Quân chủ lập hiến, nên vừa có hoàng đế và vừa có thủ tướng. Xin mời tướng quân ngồi vào bàn uống trà đàm đạo.
Vị trung niên tướng quân mới đến này chưa biết tài phép của Giang Bình An, ông ta đang rất tức giận vì bị bắt đột ngột tới đây, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ chỉ ỷ vào có học võ công từ nhỏ bèn muốn vận lực bóp nát bàn tay của Giang Bình An để ra uy và khống chế đối phương hòng lật ngược thế cờ.
Nào ngờ đâu ông ta lại tự chui đầu vào rọ, lấy trứng chọi đá, chọi trúng Giang Bình An có số liệu tổng hợp cao tới 26/100, ông ta càng bóp thì tay của ông ta càng đau như bị kìm thép kẹp chặt, mặt mày vị trung niên tướng quân này đau đớn đỏ rần nhưng không muốn buông tay chịu thua vì sĩ diện.
Lão tướng Bạch Thắng đứng sát bên nhìn sơ đã hiểu tình hình tiến thoái lưỡng nan của đồng liêu, ông ta lắc đầu mỉm cười chua chát khuyên bảo:
- Đặng tướng, đừng đùa nữa, vào ngồi uống trà đi.
Có được bậc thang để hạ, trung niên tướng quân Đặng Thành Công mừng rỡ gật đầu lia lịa vội vàng buông tay Giang Bình An để ngồi vào bàn uống trà, nhưng rất tội nghiệp, chỉ uống bằng tay trái vì tay phải đã bị mất hết cảm giác đang run lẩy bẩy.
Lão tướng quân Bạch Thắng dè dặt hỏi thăm:
- Giang thủ tướng, lão phu xin hỏi các binh lính hai quân đoàn của bọn ta đâu rồi?
- Ta thu giữ hết rồi.
Lão tướng quân mặt mày méo xẹo, ông đánh bài tình cảm năn nỉ:
- Giang thủ tướng thần thông quảng đại, lũ tiểu binh này không thể làm gì được các ngài, xin ngài đại nhân đại lượng thả bọn chúng ra...
Giang Bình An cắt ngang lời cầu xin:
- Chuyện này không được, ta phải giữ hơn 15 vạn binh lính này vì còn hữu dụng.
- Hữu dụng? Giang thủ tướng là bậc thần tiên, sao lại cần bọn chúng làm gì?
- Cần chứ, ta cần bọn họ để thu phục hai vị tướng quân.
- ???
- Ta biết hai vị là quân đoàn trưởng, thân kinh bách chiến, lão luyện nơi sa trường, luôn luôn xem nhẹ sinh tử của chính mình. Nhưng chắc chắn hai vị tướng quân sẽ xem trọng tính mạng của binh lính hai quân đoàn, từ đó sẽ quy thuận Đại Thịnh đế quốc, quy thuận Thịnh Đế.
Trung niên tướng quân Đặng Thành Công nóng nảy đập bàn rồi đứng lên phản ứng kịch liệt:
- Không đời nào, ta thà chết cũng phải trung thành với Trung Quốc, trung thành với Mao chủ tịch.
Giang Bình An vẫn thản nhiên nâng trà nhâm nhi, hắn chậm rãi hỏi:
- Không biết vị tướng quân này cao danh quý tánh là gì?
- Tại hạ là Đặng Thành Công.
- Đặng tướng quân thật là người trung liệt, rất đáng khen, ta kính ngài là bậc anh hùng, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngài, vậy ngài hãy đi đi.
Đặng tướng quân nghe vậy liền sửng sốt, đối phương kêu ông ta đi đi nghĩa là gì? Không lẽ chơi trò dây mềm buộc chặt, ba lần bắt ba lần thả như trong Tam Quốc Chí để thu phục ông ta?
- Ngươi kêu ta đi đi là sao? Không lẽ muốn giả bộ thả đi rồi bắt lại vài lần sao?
- Ha ha ha, Giang mỗ hiện giờ là thủ tướng của một nước, sao có thể nói chơi, ngài cứ tự tiện đi về trung thành với Mao Trạch Đông của ngài đi, ta quyết không làm khó dễ.
Đầu óc của Đặng tướng quân không nhiều cong cong quấn quấn, ông ta nghĩ mãi cũng không ra thâm ý của đối phương, nhưng lão tướng Bạch Thắng ngồi bên cạnh nghe nãy giờ thì đã nhìn ra chút manh mối, ông ta xen vào dò hỏi:
- Vậy còn binh sĩ của Đặng tướng quân thì sao? Ngài sẽ thả ra chứ?
- Không, ta thả ra làm gì? Thả ra để họ bắn giết chúng ta nữa sao?
- Nhưng nếu Đặng tướng quân đã bỏ đi thì ngài giữ lại bọn họ cũng vô dụng mà?
- Ai nói là ta giữ lại?
- ???
- Ngươi không thả, không giữ vậy ngươi muốn làm gì? Không lẽ giết hết bọn họ sao?
Đặng tướng quân không kìm nổi la hét lên chất vấn, Giang Bình An vẫn chậm rãi gật đầu xác nhận rất bình thản.
- Phải, khi Đặng tướng quân bước ra khỏi thềm vương cung này thì gần tám vạn binh sĩ trong quân đoàn của ngài cũng sẽ không tồn tại nữa.
Vừa nghe tới đây Đặng tướng quân mặt mày trắng bệch cắt không ra giọt máu, quan quân trong quân đoàn đúng là tử huyệt của ông ta, ông ta tâm như tro tàn, ngã ngồi xuống ghế gỗ, cả người giống như chợt già đi cả chục tuổi, cái lưng còng xuống hẳn đi, ông ta biết mình đang bị tên thủ tướng trẻ măng kia chiếu bí, làm ông tiến thoái lưỡng nan, trung không được mà nghĩa cũng không xong.
Nếu trung thành với Mao chủ tịch đi về Bắc Kinh thì cả quân đoàn đều chết hết, khi đó ông ta chỉ có nước tự xử chính mình để xuống hoàng tuyền mà tạ lỗi với anh em đồng đội.
Mà nếu chọn con đường quy thuận để cứu quân đoàn cho tròn nghĩa, thì chữ trung phải mất! Ôi thật là đau đầu nhức óc.
Giang Bình An dường như biết Đặng tướng quân bị đau đầu khó xử nên hắn cười tủm tỉm chỉ tay vào bức tượng Thịnh Đế Phổ Nghi cao to rồi khai đạo:
- Xin hỏi hai vị tướng quân, hai vị có biết bức tượng đó là ai không?
- Biết chứ sao không biết, đó là cựu hoàng đế Phổ Nghi.
- Vậy tại sao lại gọi là cựu hoàng đế?
- Hừ... Thì bị cách mạng của chúng ta lật đổ chứ còn gì nữa.
- Vậy tại sao lúc đó cách mạng phải lật đổ?
- Ngươi toàn hỏi những câu vô nghĩa, lúc đó dân chúng đói rét lầm than, triều đình nhà Thanh thối nát vô năng. Không lật đổ thì làm sao cứu được dân chúng khỏi cơn nước sôi lửa bỏng.
- Ha ha ha... Triều đình vô năng làm cho dân chúng đói rét lầm than nên phải bị lật đổ... Nói rất hay, rất ngắn gọn và chính xác. Vậy cho ta hỏi, các vị là hai tướng quân thống lãnh hai quân đoàn, các vị có biết vừa rồi có mấy trăm triệu dân thường mất tích không?
- Có chứ sao không có, cả 350 triệu người mất tích...
Đặng tướng quân phản ứng chậm, không kịp suy nghĩ thâm ý câu hỏi của Giang Bình An, nhưng lão tướng Bạch Thắng lại khác, ông ngồi nghe Giang Bình An khai đạo dẫn đường nãy giờ nên ông ta đã ngờ ngợ mọi chuyện, ông ta lập tức xen vào hỏi ngay:
- Xin hỏi Giang thủ tướng, pháp thuật thu cả quân đoàn của ngài khi nãy là vô thanh vô tức, vậy có phải chính ngài là người đã thu nhận 350 triệu dân thường mất tích đó không?
- Phải, chính là ta.
- Vì sao ngài lại làm vậy? Hai bữa nay cả nước nháo nhào điên cuồng vì chuyện này, ngài làm vậy đâu có lợi ích gì đâu!
- Lợi ích ư?... Hai vị có biết 350 triệu người dân mất tích đó có chung đặc điểm gì không?
- Có, nghe báo cáo nói toàn là những khu bị đói nặng.
- Vậy báo cáo có nói, có người đã chết không?
- Có, khoảng 7 triệu người chết vì đói, vì rét.
Câu chuyện đến đây bỗng dưng ngưng bặt, Giang Bình An không muốn nói nữa, hắn chỉ rót trà châm cho hai vị tướng quân và ngồi nhâm nhi, trà đã không còn nóng nhưng hắn vẫn uống có tư có vị cứ như thể là muốn gặm nhấm cái vị đắng của trà, vị đắng của đời.
Còn hai vị tướng quân lúc này thì trong đầu lại bị ong ong vang vọng câu nói của chính họ khi nãy:
"... Triều đình vô năng làm cho dân chúng đói rét lầm than nên phải bị lật đổ... Có khoảng 7 triệu người chết vì đói vì rét... 350 triệu người dân mất tích... Báo cáo nói toàn là những khu bị đói nặng..."
Dần dần hai vị tướng quân càng lúc càng thấm thía cái hành động cứu dân thường bị đói của thủ tướng tuổi trẻ Giang Bình An. Vị thủ tướng này nhìn bộ dạng chỉ tầm ngoài 20, chỉ bằng hoặc còn nhỏ hơn cả lứa con cháu của hai người, vậy mà đã âm thầm làm được một hành động kinh thiên như vậy.
Cả hai tướng quân nghĩ đến 7 triệu người chết đói chết rét, rồi lại nghĩ đến 350 triệu người được cứu kia, nếu không được cứu thì sẽ còn bao nhiêu triệu người chết nữa đây? Hai người càng nghĩ càng kinh, đặc biệt là lão tướng Bạch Thắng.
Năm nay lão tướng Bạch Thắng đã gần 60 tuổi, còn nhiều tuổi hơn cựu hoàng đế Phổ Nghi, ông ta trải qua thời nhà Thanh, rồi trải qua cách mạng, rồi lại kháng chiến, nội chiến... có trải qua nhiều thì mới thấm thía cái đói, cái khổ của dân thường. Chính ông bà cha mẹ của ông đã chết vì đói, vì rét, vì chiến tranh... ông không thấm thía thì ai thấm thía?
Lão tướng càng nghĩ ông càng đỏ hồng đôi mắt, rồi cuối cùng ông không chịu nổi mà lão lệ tung hoành, ông đứng dậy khỏi ghế, đi chậm rãi đến trước mặt của Giang Bình An, ông quỳ gối hẳn xuống và lên tiếng:
- Lão phu và mọi người có tội, đã thất trách để dân chúng lầm than đói rét... Nay may nhờ có Giang thủ tướng thần thông quảng đại, cứu giúp dân chúng trong cơn hoạn nạn... Lão phu xin thay mặt lê dân bách tính cảm tạ đại ân đại đức của ngài. Lão phu Bạch Thắng xin thề có trời đất chứng giám, từ giờ phút này trở đi chỉ cần ngài muốn dùng thì lão phu sẽ luôn luôn đi theo nghe lời ngài sai bảo.
Bên cạnh Đặng tướng quân sững sờ, không ngờ lão Bạch lại phát nguyện lời thề ghê rợn như vậy, ông ta vội vàng la lên:
- Lão Bạch, ông điên rồi sao? Lời thề cách mạng không lẽ ông đã quên rồi sao? Lòng trung thành đâu sao giờ ông phản bội?
- Không, ta không quên, ta thề luôn chiến đấu vì nhân dân, hiện giờ ta cũng vì nhân dân đấy thôi. Ta vẫn trung với dân thì sao gọi ta là phản bội được...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại
-----
- Trăng với sao gì nữa, bị người ta bắt rồi.
- Cái gì? Bị bắt? ...
Phải qua vài phút giải thích thì lão tướng Bạch Thắng mới nói rõ cho vị Đặng tướng trung niên biết hết tình hình, quan trọng nhất đó là rất có thể cả hai quân đoàn 16 vạn quân binh đã bị đối phương bắt gọn rồi.
Giang Bình An tỏ rõ phong độ thủ tướng, hắn đến bắt tay với Đặng tướng quân.
- Xin tự giới thiệu, ta là Giang Bình An thủ tướng của Đại Thịnh đế quốc. Đế quốc Đại Thịnh theo đường lối Quân chủ lập hiến, nên vừa có hoàng đế và vừa có thủ tướng. Xin mời tướng quân ngồi vào bàn uống trà đàm đạo.
Vị trung niên tướng quân mới đến này chưa biết tài phép của Giang Bình An, ông ta đang rất tức giận vì bị bắt đột ngột tới đây, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ chỉ ỷ vào có học võ công từ nhỏ bèn muốn vận lực bóp nát bàn tay của Giang Bình An để ra uy và khống chế đối phương hòng lật ngược thế cờ.
Nào ngờ đâu ông ta lại tự chui đầu vào rọ, lấy trứng chọi đá, chọi trúng Giang Bình An có số liệu tổng hợp cao tới 26/100, ông ta càng bóp thì tay của ông ta càng đau như bị kìm thép kẹp chặt, mặt mày vị trung niên tướng quân này đau đớn đỏ rần nhưng không muốn buông tay chịu thua vì sĩ diện.
Lão tướng Bạch Thắng đứng sát bên nhìn sơ đã hiểu tình hình tiến thoái lưỡng nan của đồng liêu, ông ta lắc đầu mỉm cười chua chát khuyên bảo:
- Đặng tướng, đừng đùa nữa, vào ngồi uống trà đi.
Có được bậc thang để hạ, trung niên tướng quân Đặng Thành Công mừng rỡ gật đầu lia lịa vội vàng buông tay Giang Bình An để ngồi vào bàn uống trà, nhưng rất tội nghiệp, chỉ uống bằng tay trái vì tay phải đã bị mất hết cảm giác đang run lẩy bẩy.
Lão tướng quân Bạch Thắng dè dặt hỏi thăm:
- Giang thủ tướng, lão phu xin hỏi các binh lính hai quân đoàn của bọn ta đâu rồi?
- Ta thu giữ hết rồi.
Lão tướng quân mặt mày méo xẹo, ông đánh bài tình cảm năn nỉ:
- Giang thủ tướng thần thông quảng đại, lũ tiểu binh này không thể làm gì được các ngài, xin ngài đại nhân đại lượng thả bọn chúng ra...
Giang Bình An cắt ngang lời cầu xin:
- Chuyện này không được, ta phải giữ hơn 15 vạn binh lính này vì còn hữu dụng.
- Hữu dụng? Giang thủ tướng là bậc thần tiên, sao lại cần bọn chúng làm gì?
- Cần chứ, ta cần bọn họ để thu phục hai vị tướng quân.
- ???
- Ta biết hai vị là quân đoàn trưởng, thân kinh bách chiến, lão luyện nơi sa trường, luôn luôn xem nhẹ sinh tử của chính mình. Nhưng chắc chắn hai vị tướng quân sẽ xem trọng tính mạng của binh lính hai quân đoàn, từ đó sẽ quy thuận Đại Thịnh đế quốc, quy thuận Thịnh Đế.
Trung niên tướng quân Đặng Thành Công nóng nảy đập bàn rồi đứng lên phản ứng kịch liệt:
- Không đời nào, ta thà chết cũng phải trung thành với Trung Quốc, trung thành với Mao chủ tịch.
Giang Bình An vẫn thản nhiên nâng trà nhâm nhi, hắn chậm rãi hỏi:
- Không biết vị tướng quân này cao danh quý tánh là gì?
- Tại hạ là Đặng Thành Công.
- Đặng tướng quân thật là người trung liệt, rất đáng khen, ta kính ngài là bậc anh hùng, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngài, vậy ngài hãy đi đi.
Đặng tướng quân nghe vậy liền sửng sốt, đối phương kêu ông ta đi đi nghĩa là gì? Không lẽ chơi trò dây mềm buộc chặt, ba lần bắt ba lần thả như trong Tam Quốc Chí để thu phục ông ta?
- Ngươi kêu ta đi đi là sao? Không lẽ muốn giả bộ thả đi rồi bắt lại vài lần sao?
- Ha ha ha, Giang mỗ hiện giờ là thủ tướng của một nước, sao có thể nói chơi, ngài cứ tự tiện đi về trung thành với Mao Trạch Đông của ngài đi, ta quyết không làm khó dễ.
Đầu óc của Đặng tướng quân không nhiều cong cong quấn quấn, ông ta nghĩ mãi cũng không ra thâm ý của đối phương, nhưng lão tướng Bạch Thắng ngồi bên cạnh nghe nãy giờ thì đã nhìn ra chút manh mối, ông ta xen vào dò hỏi:
- Vậy còn binh sĩ của Đặng tướng quân thì sao? Ngài sẽ thả ra chứ?
- Không, ta thả ra làm gì? Thả ra để họ bắn giết chúng ta nữa sao?
- Nhưng nếu Đặng tướng quân đã bỏ đi thì ngài giữ lại bọn họ cũng vô dụng mà?
- Ai nói là ta giữ lại?
- ???
- Ngươi không thả, không giữ vậy ngươi muốn làm gì? Không lẽ giết hết bọn họ sao?
Đặng tướng quân không kìm nổi la hét lên chất vấn, Giang Bình An vẫn chậm rãi gật đầu xác nhận rất bình thản.
- Phải, khi Đặng tướng quân bước ra khỏi thềm vương cung này thì gần tám vạn binh sĩ trong quân đoàn của ngài cũng sẽ không tồn tại nữa.
Vừa nghe tới đây Đặng tướng quân mặt mày trắng bệch cắt không ra giọt máu, quan quân trong quân đoàn đúng là tử huyệt của ông ta, ông ta tâm như tro tàn, ngã ngồi xuống ghế gỗ, cả người giống như chợt già đi cả chục tuổi, cái lưng còng xuống hẳn đi, ông ta biết mình đang bị tên thủ tướng trẻ măng kia chiếu bí, làm ông tiến thoái lưỡng nan, trung không được mà nghĩa cũng không xong.
Nếu trung thành với Mao chủ tịch đi về Bắc Kinh thì cả quân đoàn đều chết hết, khi đó ông ta chỉ có nước tự xử chính mình để xuống hoàng tuyền mà tạ lỗi với anh em đồng đội.
Mà nếu chọn con đường quy thuận để cứu quân đoàn cho tròn nghĩa, thì chữ trung phải mất! Ôi thật là đau đầu nhức óc.
Giang Bình An dường như biết Đặng tướng quân bị đau đầu khó xử nên hắn cười tủm tỉm chỉ tay vào bức tượng Thịnh Đế Phổ Nghi cao to rồi khai đạo:
- Xin hỏi hai vị tướng quân, hai vị có biết bức tượng đó là ai không?
- Biết chứ sao không biết, đó là cựu hoàng đế Phổ Nghi.
- Vậy tại sao lại gọi là cựu hoàng đế?
- Hừ... Thì bị cách mạng của chúng ta lật đổ chứ còn gì nữa.
- Vậy tại sao lúc đó cách mạng phải lật đổ?
- Ngươi toàn hỏi những câu vô nghĩa, lúc đó dân chúng đói rét lầm than, triều đình nhà Thanh thối nát vô năng. Không lật đổ thì làm sao cứu được dân chúng khỏi cơn nước sôi lửa bỏng.
- Ha ha ha... Triều đình vô năng làm cho dân chúng đói rét lầm than nên phải bị lật đổ... Nói rất hay, rất ngắn gọn và chính xác. Vậy cho ta hỏi, các vị là hai tướng quân thống lãnh hai quân đoàn, các vị có biết vừa rồi có mấy trăm triệu dân thường mất tích không?
- Có chứ sao không có, cả 350 triệu người mất tích...
Đặng tướng quân phản ứng chậm, không kịp suy nghĩ thâm ý câu hỏi của Giang Bình An, nhưng lão tướng Bạch Thắng lại khác, ông ngồi nghe Giang Bình An khai đạo dẫn đường nãy giờ nên ông ta đã ngờ ngợ mọi chuyện, ông ta lập tức xen vào hỏi ngay:
- Xin hỏi Giang thủ tướng, pháp thuật thu cả quân đoàn của ngài khi nãy là vô thanh vô tức, vậy có phải chính ngài là người đã thu nhận 350 triệu dân thường mất tích đó không?
- Phải, chính là ta.
- Vì sao ngài lại làm vậy? Hai bữa nay cả nước nháo nhào điên cuồng vì chuyện này, ngài làm vậy đâu có lợi ích gì đâu!
- Lợi ích ư?... Hai vị có biết 350 triệu người dân mất tích đó có chung đặc điểm gì không?
- Có, nghe báo cáo nói toàn là những khu bị đói nặng.
- Vậy báo cáo có nói, có người đã chết không?
- Có, khoảng 7 triệu người chết vì đói, vì rét.
Câu chuyện đến đây bỗng dưng ngưng bặt, Giang Bình An không muốn nói nữa, hắn chỉ rót trà châm cho hai vị tướng quân và ngồi nhâm nhi, trà đã không còn nóng nhưng hắn vẫn uống có tư có vị cứ như thể là muốn gặm nhấm cái vị đắng của trà, vị đắng của đời.
Còn hai vị tướng quân lúc này thì trong đầu lại bị ong ong vang vọng câu nói của chính họ khi nãy:
"... Triều đình vô năng làm cho dân chúng đói rét lầm than nên phải bị lật đổ... Có khoảng 7 triệu người chết vì đói vì rét... 350 triệu người dân mất tích... Báo cáo nói toàn là những khu bị đói nặng..."
Dần dần hai vị tướng quân càng lúc càng thấm thía cái hành động cứu dân thường bị đói của thủ tướng tuổi trẻ Giang Bình An. Vị thủ tướng này nhìn bộ dạng chỉ tầm ngoài 20, chỉ bằng hoặc còn nhỏ hơn cả lứa con cháu của hai người, vậy mà đã âm thầm làm được một hành động kinh thiên như vậy.
Cả hai tướng quân nghĩ đến 7 triệu người chết đói chết rét, rồi lại nghĩ đến 350 triệu người được cứu kia, nếu không được cứu thì sẽ còn bao nhiêu triệu người chết nữa đây? Hai người càng nghĩ càng kinh, đặc biệt là lão tướng Bạch Thắng.
Năm nay lão tướng Bạch Thắng đã gần 60 tuổi, còn nhiều tuổi hơn cựu hoàng đế Phổ Nghi, ông ta trải qua thời nhà Thanh, rồi trải qua cách mạng, rồi lại kháng chiến, nội chiến... có trải qua nhiều thì mới thấm thía cái đói, cái khổ của dân thường. Chính ông bà cha mẹ của ông đã chết vì đói, vì rét, vì chiến tranh... ông không thấm thía thì ai thấm thía?
Lão tướng càng nghĩ ông càng đỏ hồng đôi mắt, rồi cuối cùng ông không chịu nổi mà lão lệ tung hoành, ông đứng dậy khỏi ghế, đi chậm rãi đến trước mặt của Giang Bình An, ông quỳ gối hẳn xuống và lên tiếng:
- Lão phu và mọi người có tội, đã thất trách để dân chúng lầm than đói rét... Nay may nhờ có Giang thủ tướng thần thông quảng đại, cứu giúp dân chúng trong cơn hoạn nạn... Lão phu xin thay mặt lê dân bách tính cảm tạ đại ân đại đức của ngài. Lão phu Bạch Thắng xin thề có trời đất chứng giám, từ giờ phút này trở đi chỉ cần ngài muốn dùng thì lão phu sẽ luôn luôn đi theo nghe lời ngài sai bảo.
Bên cạnh Đặng tướng quân sững sờ, không ngờ lão Bạch lại phát nguyện lời thề ghê rợn như vậy, ông ta vội vàng la lên:
- Lão Bạch, ông điên rồi sao? Lời thề cách mạng không lẽ ông đã quên rồi sao? Lòng trung thành đâu sao giờ ông phản bội?
- Không, ta không quên, ta thề luôn chiến đấu vì nhân dân, hiện giờ ta cũng vì nhân dân đấy thôi. Ta vẫn trung với dân thì sao gọi ta là phản bội được...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại