Chương 54. Tấn công
PS: Ngày thứ hai lên vip, Tú Xê chúc mọi người đọc thật vui.
-----
11h20' khuya ngày 23/12/1960, tại phòng hội nghị cấp cao nhất ở Bắc Kinh.
- Ta đã nói rồi, phải tấn công, phải chiếm đóng đại bạch lâu, phải nã pháo tiêu diệt ngay lập tức... Vậy mà các ông cứ cản, giờ thì người dân cả Trung Quốc thậm chí cả thế giới đều biết cựu hoàng đế Phổ Nghi xưng đế lập quốc rồi đấy... Che giấu nữa đi!
- Hừ... ai mà biết được chữ ngờ, tất cả đều là lỗi của kỹ thuật viên không giành lại được âm tần phát sóng đó chớ.
- Đừng đổ hết lỗi cho kỹ thuật viên, cả thế giới đều không ai cản được kìa, đâu phải chỉ mình Trung Quốc chúng ta.
- Sao ngươi biết thế giới không ai cản được? Biết đâu người ta cản được mà chúng ta không thì sao? Vả lại cho dù cựu hoàng đế Phổ Nghi có tuyên bố đi chăng nữa, thì ông ta cũng chỉ có một tòa đại bạch lâu mà thôi, một tòa lâu rỗng tuếch, không có ai cả. Xung quanh nó đã bị hai quân đoàn bao vây rồi còn gì nữa!
- Biết, ta biết là chỉ có một tòa lâu trống, nhưng nếu để ta tấn công liền thì đâu có xảy ra thông báo lập quốc trời đánh này.
- Thế lỡ tòa lâu đó chỉ là mồi đánh nghi binh, còn hang ổ của cựu hoàng đế Phổ Nghi ở chỗ khác thì sao? Lúc đó vẫn sẽ phát ra thông báo lập quốc thôi.
- ??? ...
Đôi co cãi cọ thật lâu, đến 11h30', đoạn tin nhắn lập quốc của Đại Thịnh đế quốc lại nổi lên oanh tạc lần thứ tư, các lãnh đạo ảo não, họ chán ghét quá nên cho tắt hết tất cả radio, máy truyền hình trong phòng hội nghị.
Quyết định cuối cùng được đưa ra ngay sau đó: bằng mọi giá phải công chiếm được đại bạch lâu, bắt giữ cho được cựu hoàng đế Phổ Nghi, nếu không thì nã pháo hủy diệt tất cả. Phải chấm dứt ngay cái trò hề truyền tin toàn thế giới, thậm chí cả vị cựu hoàng đế tro tàn lại cháy kia nữa.
Riêng trường hợp tòa đại bạch lâu là nghi binh, thì thú thật mọi người cũng không biết phải làm gì để tìm cho ra manh mối nào khác nữa!
...
Lúc lệnh tấn công bằng mọi giá truyền đến hai quân đoàn đang bao vây Thịnh Cung thì đã là 11h45' tối.
Thế là hai quân đoàn này, một bao vây vòng ngoài, một siết chặt vòng vây, quân tiên phong đã áp sát đến Thịnh Cung, binh sĩ tay súng lăm lăm chỉa thẳng vào Thịnh Cung, lão tướng quân Bạch Thắng là quân đoàn trưởng của quân đoàn này cầm loa kêu gọi:
- Mọi người trong đại bạch lâu nghe đây... lập tức mở cửa... đầu hàng vô điều kiện... nếu không sẽ bị tấn công tiêu diệt ngay lập tức.
Xin lập lại... mọi người trong đại bạch lâu nghe đây...
Xin lập lại...
Vị tướng quân lão thành Bạch Thắng vừa mới kêu gọi 3 lần thì đã có hiệu quả, cửa lớn của đại bạch lâu mở ra, sau đó một thiếu niên tuổi chỉ hơn 20, mặt mày sáng láng, đầu tóc gọn gàng, mặc một bộ vét trắng rất tinh tế trang nhã, chàng trai này khoan thai bước xuống thềm thấp nhất của Thịnh Cung, nhìn từ trên cao xuống đám quan binh.
(PS: thềm Thịnh Cung bên ngoài có ba tầng, mỗi tầng cao lên 2m)
Vị lão tướng Bạch Thắng nhìn thấy đại bạch lâu thần bí chỉ đi ra có một thanh niên tay không tấc sắt, ông ta ngạc nhiên cầm loa chất vấn:
- Ngươi là ai?
- Xin tự giới thiệu, ta là thủ tướng Giang Bình An của Đại Thịnh đế quốc.
- Không thể nào, làm sao Phổ Nghi xưng đế mà lại có thủ tướng?
- Đại Thịnh đế quốc là một nước Quân chủ lập hiến.
- Quân chủ lập hiến à? Thôi mặc kệ, ta chỉ muốn các ngươi đầu hàng...
Giang Bình An cắt ngang lời của vị lão tướng:
- Tại sao phải đầu hàng?
- Hừ, đừng ngoan cố nữa, quân đoàn lục quân 8 vạn tinh binh của ta đã bao vây ở đây hết rồi, các ngươi không thể nào chống cự được đâu.
Giang Bình An mở ra chức năng thẩm định của cửa hàng ảo, hắn dò xét hết thảy trong bán kính 100km rồi nói:
- Không tới 8 vạn đâu, tính luôn lão tướng quân thì chỉ có 78.675 quan binh mà thôi.
Lão tướng Bạch Thắng điếng hồn, giựt thót cả mình.
- Sao... Vì sao... Vì sao ngươi biết được? Ngay cả trung ương cũng chỉ biết biên chế quân đoàn của ta là 78.900 người, khi hành quân đến đây ta để lại 224 người giữ gìn quân trại là bí mật mà?
- Hừ... Có gì ghê gớm quá đâu. Ta kính ngài là lão tướng, nên khuyên ngài một câu, hãy quy hàng Đại Thịnh đế quốc.
- Chê cười... Ngươi bị điên à? Quân ta 8 vạn, đang bao vây các ngươi, bộ ngươi không thấy à?
Giang Bình An cười hắc hắc phất tay thu hết cả quan quân của quân đoàn phía sau, chỉ chừa lại lão tướng Bạch Thắng.
- Khà khà khà... Ta thật tình nhìn không thấy 8 vạn quân bao vây gì cả. Bọn họ ở đâu?
Lão tướng vốn tánh nóng như lửa nên ông ta lập tức nổi điên, quay người ra sau định hạ lệnh cho quân sĩ nổ súng, nhưng phía sau lặng ngắt như tờ, không còn bất kỳ quân sĩ nào cả, chỉ còn đầy đất súng ống đạn dược, xe pháo, xe tăng...
Dù cho cuộc đời của lão tướng Bạch Thắng này thân kinh bách chiến, thường xuyên dạo qua quỷ môn quan, nhưng hiện giờ ông ta vẫn sợ nổi hết cả da gà, ông ta thề trong lòng là mình chưa bao giờ sợ sệt như lần này, cái nỗi sợ hãi này không phải sợ chết mà là sợ gặp ma.
Hai hàm răng của lão tướng Bạch Thắng bắt đầu không chịu khống chế, nó run rẩy va vào nhau lập cập. Nhưng bản lĩnh một vị lão tướng vẫn giúp ông ta phản ứng cấp tốc, lão tướng theo phản xạ đã rút súng ngay lập tức để bắn hạ đối phương chỉ đứng cách ông hơn 10m.
Nhưng khốn khổ là lão tướng Bạch Thắng chỉ mới giơ súng lên chưa kịp mở khóa an toàn và nổ súng phát nào thì cây súng lại biến mất tiêu.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng gần 12h đêm, trước cửa chính của Thịnh Cung, thủ tướng trẻ tuổi Giang Bình An đứng trên thềm vương cung cao 2m nhìn xuống vị lão tướng Bạch Thắng đang đứng như trời trồng, tay như cầm súng ngắn định bắn hắn nhưng giờ chỉ còn tay không, không có súng.
Quảng Đông mùa đông không có tuyết, nhiệt độ chỉ hạ thấp 19-20⁰c, vị lão tướng không ăn mặc quần áo quá dày, lưng áo của ông đang ướt đẫm mồ hôi vì kinh hãi.
"Ông trời ơi, đối phương là ai? Không lẽ là thần tiên hạ phàm trợ giúp hoàng đế Phổ Nghi sao? Pháp thuật của đối phương ghê gớm quá, hèn gì đại bạch lâu và bức tượng vàng khổng lồ lại xuất hiện chớp mắt như vậy! Không được, ta không thể dễ dàng từ bỏ, phải hỏi cho ra lẽ mới được!"
Suy nghĩ kỹ càng, vị lão tướng cố trấn định tinh thần, rút tay bắn súng trở về, chỉnh trang sơ lại tướng phục rồi hiên ngang bước lên thềm đại bạch lâu để đến trước mặt của Giang Bình An, lúc này vẻ mặt của vị lão tướng thân kinh bách chiến đã hòa hoãn trở lại, không còn sự tức giận và nôn nóng gì nữa cả, ông ta nhận thức rất rõ tình huống hiện tại của mình, tức giận hay nổi nóng đều vô nghĩa, phải bình tĩnh để tìm hiểu thực hư, còn chuyện sống hay chết của mình thì lão tướng đã xem nhẹ từ lâu.
Giang Bình An nhìn thấy như vậy liền tiến đến bắt tay và lên tiếng khen ngợi:
- Ta rất hân hạnh được gặp tướng quân. Quả nhiên là phong độ của lão tướng, gừng càng già thì càng cay, càng gặp chuyện lớn càng bình tĩnh.
- Khà khà khà, Giang thủ tướng quá khen, lão phu là Bạch Thắng, cũng rất hân hạnh được gặp ngài, ngài mới là tuổi trẻ tài cao, pháp thuật vô biên. Xin hỏi vừa rồi là pháp thuật của thủ tướng sao?
Giang Bình An thấy lão tướng dò hỏi bí mật thì mỉm cười không trả lời mà tiếp tục trang bức, hắn vẫy tay một cái, lập tức hiện ra một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn có một bộ trà thơm hảo hạng đã pha sẵn, trà này là phía trong Thịnh Cung được thị nữ pha chế sau đó hắn thu cả trà lẫn bàn ghế vào không gian trữ vật rồi lại bỏ ra để trang bức - khoe khoan.
Lão tướng Bạch Thắng trợn mắt há hốc mồm nhìn bàn ghế, bộ trà hiện ra trước mắt ông, ông ta dụi mắt mấy lần nhưng chúng vẫn tồn tại, Giang Bình An lại cười ha hả rồi mời lão tướng ngồi uống trà.
Trà thơm hảo hạng làm lão tướng Bạch Thắng tỉnh thần đôi chút, ông ta cố gắng giành lại lợi thế:
- Giang thủ tướng thật là thần tiên hạ phàm, lão phu bái phục, bái phục... Nhưng ta phải nhắc nhở thủ tướng, chỉ cần qua 15' mà nơi này không có động tĩnh hoặc báo tin liên lạc thì quân đoàn lục chiến thứ hai đang bao vây cách đây 3km sẽ nã pháo tấn công đại bạch lâu này ngay lập tức.
- Cảm ơn lão tướng đã nhắc nhở, nơi này là vương cung của Đại Thịnh đế quốc, nó gọi là Thịnh Cung chứ không phải là đại bạch lâu. Còn về quân đoàn thứ hai kia thì không sao, quân đoàn trưởng của họ sẽ đến đây để uống trà với chúng ta ngay thôi.
Vừa nói xong, Giang Bình An không để cho lão tướng kịp phản ứng, hắn phất tay, một trung niên tướng quân lại hiện ra trên thềm vương cung, nhưng lại khá chật vật, đã bị ngã ngửa xuống thềm.
Lão tướng Bạch Thắng nhìn kỹ thì thấy đây là thiếu tướng Đặng Thành Công, quân đoàn trưởng đang đóng quân bên ngoài mà ông ta vừa lấy ra để đe doạ đối phương, nào ngờ chỉ một cái phất tay thì đã bị tóm gọn tới đây rồi. Ông ta giờ đây đã tắt hết mọi ý đồ phản kháng, lật đật lại đỡ đồng liêu của mình.
Lúc này trung niên tướng quân Đặng Thành Công bị bất ngờ hút tới đây thì lo sợ bất an, đang định rút súng ra tự vệ thì phát hiện súng đã mất, sau đó lại thấy một người quen tiến đến đỡ mình, trung niên này nhìn kỹ lại thì hóa ra đây là lão tướng Bạch Thắng.
- Moá nó... sao tự nhiên ta bị té ở đây, lão Bạch, chuyện này là sao?
- Trăng với sao gì nữa, bị người ta bắt rồi.
- Cái gì? Bị bắt? ...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại
PS: Ngày thứ hai lên vip, Tú Xê chúc mọi người đọc thật vui.
-----
11h20' khuya ngày 23/12/1960, tại phòng hội nghị cấp cao nhất ở Bắc Kinh.
- Ta đã nói rồi, phải tấn công, phải chiếm đóng đại bạch lâu, phải nã pháo tiêu diệt ngay lập tức... Vậy mà các ông cứ cản, giờ thì người dân cả Trung Quốc thậm chí cả thế giới đều biết cựu hoàng đế Phổ Nghi xưng đế lập quốc rồi đấy... Che giấu nữa đi!
- Hừ... ai mà biết được chữ ngờ, tất cả đều là lỗi của kỹ thuật viên không giành lại được âm tần phát sóng đó chớ.
- Đừng đổ hết lỗi cho kỹ thuật viên, cả thế giới đều không ai cản được kìa, đâu phải chỉ mình Trung Quốc chúng ta.
- Sao ngươi biết thế giới không ai cản được? Biết đâu người ta cản được mà chúng ta không thì sao? Vả lại cho dù cựu hoàng đế Phổ Nghi có tuyên bố đi chăng nữa, thì ông ta cũng chỉ có một tòa đại bạch lâu mà thôi, một tòa lâu rỗng tuếch, không có ai cả. Xung quanh nó đã bị hai quân đoàn bao vây rồi còn gì nữa!
- Biết, ta biết là chỉ có một tòa lâu trống, nhưng nếu để ta tấn công liền thì đâu có xảy ra thông báo lập quốc trời đánh này.
- Thế lỡ tòa lâu đó chỉ là mồi đánh nghi binh, còn hang ổ của cựu hoàng đế Phổ Nghi ở chỗ khác thì sao? Lúc đó vẫn sẽ phát ra thông báo lập quốc thôi.
- ??? ...
Đôi co cãi cọ thật lâu, đến 11h30', đoạn tin nhắn lập quốc của Đại Thịnh đế quốc lại nổi lên oanh tạc lần thứ tư, các lãnh đạo ảo não, họ chán ghét quá nên cho tắt hết tất cả radio, máy truyền hình trong phòng hội nghị.
Quyết định cuối cùng được đưa ra ngay sau đó: bằng mọi giá phải công chiếm được đại bạch lâu, bắt giữ cho được cựu hoàng đế Phổ Nghi, nếu không thì nã pháo hủy diệt tất cả. Phải chấm dứt ngay cái trò hề truyền tin toàn thế giới, thậm chí cả vị cựu hoàng đế tro tàn lại cháy kia nữa.
Riêng trường hợp tòa đại bạch lâu là nghi binh, thì thú thật mọi người cũng không biết phải làm gì để tìm cho ra manh mối nào khác nữa!
...
Lúc lệnh tấn công bằng mọi giá truyền đến hai quân đoàn đang bao vây Thịnh Cung thì đã là 11h45' tối.
Thế là hai quân đoàn này, một bao vây vòng ngoài, một siết chặt vòng vây, quân tiên phong đã áp sát đến Thịnh Cung, binh sĩ tay súng lăm lăm chỉa thẳng vào Thịnh Cung, lão tướng quân Bạch Thắng là quân đoàn trưởng của quân đoàn này cầm loa kêu gọi:
- Mọi người trong đại bạch lâu nghe đây... lập tức mở cửa... đầu hàng vô điều kiện... nếu không sẽ bị tấn công tiêu diệt ngay lập tức.
Xin lập lại... mọi người trong đại bạch lâu nghe đây...
Xin lập lại...
Vị tướng quân lão thành Bạch Thắng vừa mới kêu gọi 3 lần thì đã có hiệu quả, cửa lớn của đại bạch lâu mở ra, sau đó một thiếu niên tuổi chỉ hơn 20, mặt mày sáng láng, đầu tóc gọn gàng, mặc một bộ vét trắng rất tinh tế trang nhã, chàng trai này khoan thai bước xuống thềm thấp nhất của Thịnh Cung, nhìn từ trên cao xuống đám quan binh.
(PS: thềm Thịnh Cung bên ngoài có ba tầng, mỗi tầng cao lên 2m)
Vị lão tướng Bạch Thắng nhìn thấy đại bạch lâu thần bí chỉ đi ra có một thanh niên tay không tấc sắt, ông ta ngạc nhiên cầm loa chất vấn:
- Ngươi là ai?
- Xin tự giới thiệu, ta là thủ tướng Giang Bình An của Đại Thịnh đế quốc.
- Không thể nào, làm sao Phổ Nghi xưng đế mà lại có thủ tướng?
- Đại Thịnh đế quốc là một nước Quân chủ lập hiến.
- Quân chủ lập hiến à? Thôi mặc kệ, ta chỉ muốn các ngươi đầu hàng...
Giang Bình An cắt ngang lời của vị lão tướng:
- Tại sao phải đầu hàng?
- Hừ, đừng ngoan cố nữa, quân đoàn lục quân 8 vạn tinh binh của ta đã bao vây ở đây hết rồi, các ngươi không thể nào chống cự được đâu.
Giang Bình An mở ra chức năng thẩm định của cửa hàng ảo, hắn dò xét hết thảy trong bán kính 100km rồi nói:
- Không tới 8 vạn đâu, tính luôn lão tướng quân thì chỉ có 78.675 quan binh mà thôi.
Lão tướng Bạch Thắng điếng hồn, giựt thót cả mình.
- Sao... Vì sao... Vì sao ngươi biết được? Ngay cả trung ương cũng chỉ biết biên chế quân đoàn của ta là 78.900 người, khi hành quân đến đây ta để lại 224 người giữ gìn quân trại là bí mật mà?
- Hừ... Có gì ghê gớm quá đâu. Ta kính ngài là lão tướng, nên khuyên ngài một câu, hãy quy hàng Đại Thịnh đế quốc.
- Chê cười... Ngươi bị điên à? Quân ta 8 vạn, đang bao vây các ngươi, bộ ngươi không thấy à?
Giang Bình An cười hắc hắc phất tay thu hết cả quan quân của quân đoàn phía sau, chỉ chừa lại lão tướng Bạch Thắng.
- Khà khà khà... Ta thật tình nhìn không thấy 8 vạn quân bao vây gì cả. Bọn họ ở đâu?
Lão tướng vốn tánh nóng như lửa nên ông ta lập tức nổi điên, quay người ra sau định hạ lệnh cho quân sĩ nổ súng, nhưng phía sau lặng ngắt như tờ, không còn bất kỳ quân sĩ nào cả, chỉ còn đầy đất súng ống đạn dược, xe pháo, xe tăng...
Dù cho cuộc đời của lão tướng Bạch Thắng này thân kinh bách chiến, thường xuyên dạo qua quỷ môn quan, nhưng hiện giờ ông ta vẫn sợ nổi hết cả da gà, ông ta thề trong lòng là mình chưa bao giờ sợ sệt như lần này, cái nỗi sợ hãi này không phải sợ chết mà là sợ gặp ma.
Hai hàm răng của lão tướng Bạch Thắng bắt đầu không chịu khống chế, nó run rẩy va vào nhau lập cập. Nhưng bản lĩnh một vị lão tướng vẫn giúp ông ta phản ứng cấp tốc, lão tướng theo phản xạ đã rút súng ngay lập tức để bắn hạ đối phương chỉ đứng cách ông hơn 10m.
Nhưng khốn khổ là lão tướng Bạch Thắng chỉ mới giơ súng lên chưa kịp mở khóa an toàn và nổ súng phát nào thì cây súng lại biến mất tiêu.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng gần 12h đêm, trước cửa chính của Thịnh Cung, thủ tướng trẻ tuổi Giang Bình An đứng trên thềm vương cung cao 2m nhìn xuống vị lão tướng Bạch Thắng đang đứng như trời trồng, tay như cầm súng ngắn định bắn hắn nhưng giờ chỉ còn tay không, không có súng.
Quảng Đông mùa đông không có tuyết, nhiệt độ chỉ hạ thấp 19-20⁰c, vị lão tướng không ăn mặc quần áo quá dày, lưng áo của ông đang ướt đẫm mồ hôi vì kinh hãi.
"Ông trời ơi, đối phương là ai? Không lẽ là thần tiên hạ phàm trợ giúp hoàng đế Phổ Nghi sao? Pháp thuật của đối phương ghê gớm quá, hèn gì đại bạch lâu và bức tượng vàng khổng lồ lại xuất hiện chớp mắt như vậy! Không được, ta không thể dễ dàng từ bỏ, phải hỏi cho ra lẽ mới được!"
Suy nghĩ kỹ càng, vị lão tướng cố trấn định tinh thần, rút tay bắn súng trở về, chỉnh trang sơ lại tướng phục rồi hiên ngang bước lên thềm đại bạch lâu để đến trước mặt của Giang Bình An, lúc này vẻ mặt của vị lão tướng thân kinh bách chiến đã hòa hoãn trở lại, không còn sự tức giận và nôn nóng gì nữa cả, ông ta nhận thức rất rõ tình huống hiện tại của mình, tức giận hay nổi nóng đều vô nghĩa, phải bình tĩnh để tìm hiểu thực hư, còn chuyện sống hay chết của mình thì lão tướng đã xem nhẹ từ lâu.
Giang Bình An nhìn thấy như vậy liền tiến đến bắt tay và lên tiếng khen ngợi:
- Ta rất hân hạnh được gặp tướng quân. Quả nhiên là phong độ của lão tướng, gừng càng già thì càng cay, càng gặp chuyện lớn càng bình tĩnh.
- Khà khà khà, Giang thủ tướng quá khen, lão phu là Bạch Thắng, cũng rất hân hạnh được gặp ngài, ngài mới là tuổi trẻ tài cao, pháp thuật vô biên. Xin hỏi vừa rồi là pháp thuật của thủ tướng sao?
Giang Bình An thấy lão tướng dò hỏi bí mật thì mỉm cười không trả lời mà tiếp tục trang bức, hắn vẫy tay một cái, lập tức hiện ra một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn có một bộ trà thơm hảo hạng đã pha sẵn, trà này là phía trong Thịnh Cung được thị nữ pha chế sau đó hắn thu cả trà lẫn bàn ghế vào không gian trữ vật rồi lại bỏ ra để trang bức - khoe khoan.
Lão tướng Bạch Thắng trợn mắt há hốc mồm nhìn bàn ghế, bộ trà hiện ra trước mắt ông, ông ta dụi mắt mấy lần nhưng chúng vẫn tồn tại, Giang Bình An lại cười ha hả rồi mời lão tướng ngồi uống trà.
Trà thơm hảo hạng làm lão tướng Bạch Thắng tỉnh thần đôi chút, ông ta cố gắng giành lại lợi thế:
- Giang thủ tướng thật là thần tiên hạ phàm, lão phu bái phục, bái phục... Nhưng ta phải nhắc nhở thủ tướng, chỉ cần qua 15' mà nơi này không có động tĩnh hoặc báo tin liên lạc thì quân đoàn lục chiến thứ hai đang bao vây cách đây 3km sẽ nã pháo tấn công đại bạch lâu này ngay lập tức.
- Cảm ơn lão tướng đã nhắc nhở, nơi này là vương cung của Đại Thịnh đế quốc, nó gọi là Thịnh Cung chứ không phải là đại bạch lâu. Còn về quân đoàn thứ hai kia thì không sao, quân đoàn trưởng của họ sẽ đến đây để uống trà với chúng ta ngay thôi.
Vừa nói xong, Giang Bình An không để cho lão tướng kịp phản ứng, hắn phất tay, một trung niên tướng quân lại hiện ra trên thềm vương cung, nhưng lại khá chật vật, đã bị ngã ngửa xuống thềm.
Lão tướng Bạch Thắng nhìn kỹ thì thấy đây là thiếu tướng Đặng Thành Công, quân đoàn trưởng đang đóng quân bên ngoài mà ông ta vừa lấy ra để đe doạ đối phương, nào ngờ chỉ một cái phất tay thì đã bị tóm gọn tới đây rồi. Ông ta giờ đây đã tắt hết mọi ý đồ phản kháng, lật đật lại đỡ đồng liêu của mình.
Lúc này trung niên tướng quân Đặng Thành Công bị bất ngờ hút tới đây thì lo sợ bất an, đang định rút súng ra tự vệ thì phát hiện súng đã mất, sau đó lại thấy một người quen tiến đến đỡ mình, trung niên này nhìn kỹ lại thì hóa ra đây là lão tướng Bạch Thắng.
- Moá nó... sao tự nhiên ta bị té ở đây, lão Bạch, chuyện này là sao?
- Trăng với sao gì nữa, bị người ta bắt rồi.
- Cái gì? Bị bắt? ...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại