Đại Náo Từ 1960

Chương 62




Chờ chủ tịch Hà dằn được xúc động, Giang Bình An mời ông ăn một trái chu quả để điều trị thân thể.

Ban đầu chủ tịch Hà vì lịch sự nên ăn, ăn xong lại kinh dị vì dinh dưỡng và năng lượng của chu quả quá nhiều, thậm chí ông còn biểu diễn vài đường quyền thuật để tiêu hóa bớt năng lượng. Tận mắt nhìn thấy ông đã 70 mà vẫn đi quyền thoăn thoắt thì Giang Bình An mới biết lời nói, chủ tịch Hà có võ công là lời nói thật, trách không được ông bôn ba mấy chục năm trời mà lúc nào cũng bình yên vô sự, đây quả thật là cái phúc của S quốc.

- Đa tạ Giang thủ tướng đã cho ta quả quý.

- Chủ tịch Hà cần ở lại đây vài ngày để ăn chu quả, điều dưỡng thân thể. Việc chuẩn bị thu giữ miền Nam, chủ tịch Hà có thể nhắn tin về trong nước để mọi người chuẩn bị, bộ Thông Tin Truyền Thông sẽ giúp ngài liên hệ về trong nước rất dễ dàng và bí mật.

Đến chiều 31/12, ta sẽ mang chủ tịch Hà về Hano, rồi đi thu phục miền Nam. Nhưng sau đó chủ tịch Hà phải nhớ làm 3 việc để vận nước càng thêm hưng thịnh.

Một là chủ tịch Hà phải điều dưỡng bản thân, ta đảm bảo sẽ trả lại cho chủ tịch một cơ thể trẻ trung tuổi 30-40 và thọ thêm 50-60 tuổi nữa.

Hai là khi chủ tịch Hà đã hồi phục cơ thể về độ tuổi 30-40 thì thực hiện lời hứa với đồng bào, đồng chí là lấy vợ sanh con. Điều này chẳng những giúp cho vận nước được đong đầy thêm, mà còn thỏa mãn lòng quan tâm của hàng triệu hàng triệu người dân S quốc dành cho chủ tịch. Đến lúc đó ngài mà vẫn không lập gia đình là cả nước sẽ lại đau lòng lắm, căn nhà sàn kia sẽ lại vắng lạnh lắm.

Ba là chủ tịch Hà phải bắt đầu sinh hoạt tốt hơn, ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn... Vừa để dân chúng bớt xót xa cho chủ tịch, lại vừa phấn đấu hướng tới cuộc sống giàu đẹp ấm no hơn.

- Ơ nhưng... Điều thứ nhất ta chịu vì quá tốt, điều thứ hai... Ta cũng chịu vì hứa với mọi người khi tổ quốc thống nhất độc lập sẽ lập gia đình. Nhưng điều thứ ba khó lắm.

Giang Bình An biết tỏng lý do kinh điển của chủ tịch Hà rồi nhưng hắn vẫn tủm tỉm cười hỏi thăm:

- Vì sao vậy chủ tịch Hà?

- Ta là chủ tịch, không thể tiêu xài lãng phí tiền bạc mồ hôi của nhân dân. Nhân dân còn nghèo lắm, ta mà xa hoa lãng phí thì không phải là phúc của nhân dân.

- Ha ha ha... Ta có nói chủ tịch Hà xài tiền của dân đâu. Chủ tịch Hà có biết vừa rồi trái cây chu quả nho nhỏ mà ngài vừa ăn có giá trị bao nhiêu không? Nó bằng 10 tấn gạo trắng thơm ngon nhất hiện giờ đấy.

- Hả? 10 tấn gạo ngon... Ơ nhưng mà...

- Chủ tịch Hà có thấy nó lãng phí tiền bạc của nhân dân không?

- Không, không lãng phí tiền của nhân dân S quốc nhưng ta sợ...

- Ha ha ha... Chủ tịch Hà sợ ta lãng phí tiền bạc của người dân Đại Thịnh đế quốc chứ gì?

- Ừ thì...

- Ta cứu 350 triệu người đói rét, cả nước Trung Quốc không đủ lương thực cho họ ăn no, vậy ta hiện giờ lấy được cái gì nơi họ để lãng phí đây?

Nghe tới đây chủ tịch Hà giật nảy mình, thầm than tư duy bị nhầm quá lớn:

"Thôi xong, ta phạm phải sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm rồi, nào giờ ta quen tư duy làm lãnh đạo luôn luôn hưởng tiền lương, ăn lương thực ... của nhân dân lao động cung cấp.

Nhưng than ôi, đối với vị Thần Tiên Thủ Tướng này thì ngược lại hoàn toàn. Người ta dùng sức lực của mình mà xé đôi Trung Quốc, dùng tài lực của mình mà nuôi sống và xây dựng cả đế quốc"

Người xấu hổ chấp tay than thở:

- Ta lại sai lầm vì chủ nghĩa kinh nghiệm rồi, lại một lần nữa đánh giá quá thấp Giang thủ tướng, xin thứ tội... Xin thứ tội.

- Vậy giờ chủ tịch Hà có thấy ta lãng phí không?

- Không lãng phí.

- Vậy đồ ăn, quần áo, cung điện... ta cung cấp và muốn chủ tịch Hà sử dụng sau này có lãng phí không?

- Không lãng phí, miễn là không lấy của dân là được.

- Ha ha ha, ngài nhớ giữ lời nhé!

...

Cuộc mật đàm diễn ra hơn một giờ, chủ tịch Hà yên lòng ở lại Thịnh Cung thêm vài ngày, nhưng cho 4 đồng chí khác về nước gấp, để chuẩn bị thống nhất đất nước.

Bộ Thông Tin Truyền Thông của Đại Thịnh đế quốc giúp chủ tịch Hà liên lạc trước về Hano để bộ tư lệnh lên kế hoạch hành động rạng sáng ngày 1/1/1961. Đại tướng Nguyên Gia có hỏi nguyên nhân nhưng chủ tịch Hà chỉ trả lời ngắn gọn:

- Yên tâm, có quý nhân giúp đỡ.

(PS: Đại tướng Nguyên Gia chắc ai cũng thấy quen, Tú Xê phải tránh dùng tên danh nhân, rất khổ, nhưng phải vậy, mong mọi người cảm thông)

...

Sáng ngày 27/12, lòng dân tạm ổn sau khi được tặng đồng loạt quà tết dương lịch, với sự tham gia của hoàng đế Phổ Nghi. Ngoài ra việc dùng tiền giấy giả như thật mua vào lương thực hàng hóa từ Hongkong đang tiến triển càng ngày càng tốt đẹp, đã tích lũy được một lượng rất lớn lương thực, đặc biệt là gạo.

Vì vậy Giang Bình An thấy thời cơ đã chín mùi để thả dần dần người dân mà hắn đã cứu lúc trước ra khỏi không gian trữ vật.

Giang Bình An đi đến bờ hồ Bích Giao cách Thịnh Cung không xa, cùng đi với hắn còn có hoàng đế Phổ Nghi, chủ tịch Hà và 300 cận vệ hoàng gia, hoàng đế Phổ Nghi thắc mắc:

- Giang ái khanh, vì sao đến đây?

- Bệ hạ, ta muốn thả mọi người mà ta đã cứu lúc trước ra.

- Ồ, vậy sao ngươi không thả trên bờ hoặc trong vương cung, ngươi thả họ xuống nước thì chết hết rồi còn gì?

Lúc này chủ tịch Hà đứng kế bên cũng vô cùng ngạc nhiên nghĩ thầm:

"Thả người nào? xung quanh nào có ai để thả nhỉ?"

- Ha ha ha... 350 triệu người là rất nhiều, cho dù nhét cứng thì vương cung của bệ hạ cũng không thể nhét hết được đâu... Huống chi họ còn rất đói, rất yếu phải tĩnh dưỡng vài ngày mới hoạt động tốt trở lại được. Hiện giờ xin mời bệ hạ và chủ tịch Hà xem xét.

Hắn phất tay lên, thấy cảnh này thì hoàng đế Phổ Nghi biết Giang thần tiên đang thi pháp nên ông ta rất thích thú ngắm nhìn để hưởng thụ những điều bất ngờ kỳ diệu, còn chủ tịch Hà đứng bên cạnh thì ngạc nhiên không hiểu chuyện gì cả.

Lúc này trên mặt hồ vài chục km², bỗng nhiên trong tíc tắc hiện ra 100 tòa nhà nổi trên mặt nước có màu trắng tinh khôi lóa mắt.

Mỗi tòa nhà dài rộng 500*300m², diện tích 150.000m², cao nổi lên trên mặt nước 8m, bên trong chia ra hai tầng, bên trong hai tầng này có 100.000 chiếc giường cá nhân, ngoài ra còn có khu bếp núc, khu nhà tắm, nhà vệ sinh...

Đây là những tòa nhà chuyên dụng để cứu hộ người với số lượng lớn trong những trường hợp thiên tai. Chúng sử dụng các thanh năng lượng sơ cấp để tạo ra điện cung cấp các hoạt động chiếu sáng, nấu ăn... Các tòa nhà này có thể lắp đặt trên đất liền hoặc lắp đặt trên mặt nước tùy hoàn cảnh.

Nguồn nước sử dụng trong các toà nhà sẽ được hút từ môi trường ngoài, các chất thải rắn sẽ được xử lý giống như trong Thịnh Cung: trực tiếp tạo ra phân bón hữu cơ.

Mỗi tòa nhà có sức chứa tối đa 100.000 người tính luôn cả nhân viên cứu hộ. Chỉ cần cung cấp nguồn nước tương đối sạch, thực phẩm, thanh năng lượng sơ cấp, chế phẩm vi sinh phân giải rác thải hữu cơ thì các tòa nhà đã hoạt động được tốt đẹp.

100 tòa nhà này chiếm diện tích 15km², hơn một nửa mặt hồ Bích Giao, nó cũng làm Giang Bình An tiêu tốn hết 800 triệu HP, đây là một cái giá rất rẻ vì cả tòa nhà có vật liệu siêu rẻ, trang thiết bị và thiết kế cực kỳ đơn sơ, chỉ dùng cho cứu hộ khẩn cấp.

Hoàng đế Phổ Nghi lại một lần cảm thán pháp lực vô biên của Giang thần tiên, còn chủ tịch Hà thì không biết ông đang nghĩ gì, chỉ thấy ông đang há miệng trợn mắt nhìn trừng trừng.

Giang Bình An lúc này có một thứ quan trọng hơn để quan tâm, hắn tra xét ví tiền ảo:

Tổng tiêu: 10 tỷ 260 triệu HP

Tồn: 340 triệu HP

Giang Bình An mừng hết lớn, cuối cùng thì cũng đủ điều kiện thăng cấp lên cấp 4, nhưng phải chờ hệ thống cập nhật ở tổng bộ, rồi tổng bộ truyền về, sẽ hết 15-20'.

Tâm vui nên mặt mày Giang Bình An tươi rói, hắn lại phất tay, lần này không chỉ một mình hoàng đế Phổ Nghi chờ mong, mà cả chủ tịch Hà cũng chờ mong thần tích khi thấy Giang Bình An phất tay.

Nhưng chờ mãi mà chỉ thấy các tòa nhà trên hồ từ từ chìm xuống 2m, mực nước hồ được đẩy dâng lên đáng kể, rồi các căn nhà hút nước hồ vào chứa đựng sử dụng, lại làm mực nước hồ chậm rãi hạ xuống.

Hoàng đế Phổ Nghi và chủ tịch Hà không hiểu, hoàng đế Phổ Nghi lên tiếng trước:

- Sao không thấy người đâu cả vậy Giang ái khanh?

- Bệ hạ, mọi người còn đang ngủ nên ta đưa hết họ vào trong các căn nhà rồi, tổng cộng là 10 triệu người, họ được sắp xếp cả nhà gần nhau để khỏi thất lạc. Đây là nhóm đầu tiên, sẽ điều dưỡng cơ thể ở đây trong 3 ngày.

Sau khi phục hồi, họ sẽ ra ngoài nhận nhà ở, và ta tiếp tục thả ra nhóm khác, nếu mọi chuyện ổn thỏa thì ta có thể làm nhanh hơn.

- Giang ái khanh, 10 triệu người, 1 ngàn vạn ư? Nhiều quá, vậy ai chăm sóc họ?

- Bệ hạ yên tâm, lúc cứu người ta không biết cứu ai bỏ ai nên thường thu hết cả nhà, cả làng, cả khu... vì vậy trong mỗi gia đình đều còn có người khỏe mạnh, chỉ là không có thức ăn thôi. Giờ họ sẽ sử dụng thức ăn của chúng ta để điều dưỡng thân thể và chăm sóc cả gia đình, vì vậy không cần thêm người chăm sóc. Ta đã liên hệ với các quan chức, họ sẽ điều người chuyển lương thực tới ngay.

- Nhưng chỉ 3 ngày điều dưỡng, có ngắn quá không?

- Thành thật mà nói thì là quá ngắn, nhưng vì có nhiều người nên đành phải chịu. Nhưng xin bệ hạ yên tâm, ta sẽ cho mọi người uống thuốc bổ để mau chóng hồi phục.

- Khanh quả nhiên là chu đáo. Nhưng 1 ngàn vạn người 3 ngày sau cần nhà ở sẽ là một số lượng rất to lớn, cho dù bình quân một gia đình có 10 người thì chúng ta cũng phải cung cấp 100 vạn căn nhà, làm sao chúng ta xây dựng kịp?

- Bệ hạ nói rất đúng. Vì vậy làm việc tốt cứu người luôn luôn là việc không đơn giản chút nào. Ba ngày sau họ sẽ cần khoảng 100-200 vạn căn nhà để an gia lạc nghiệp. Khi đó ta sẽ lại tiếp tục...

Giang Bình An nói đến đây thì không nói nữa, chỉ ra hiệu phất phất tay lên mà thôi.

Thấy vậy hoàng đế Phổ Nghi và chủ tịch Hà hiểu ý bèn cười thật to, thật sảng khoái...





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.