Tổng thống Kennedy quét nhìn đang ngồi đầy bàn chính khách và quan quân như thể muốn xét duyệt địa bàn của mình, sau khi dưỡng đủ khí thế, vị tân tổng thống chưa tuyên thệ này lên giọng hỏi:
- Vì sao nước Mỹ lại mất miền Nam S quốc?
- Không biết, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước hoặc bất kỳ dấu hiệu nào để lại. Toàn bộ quân đội S Quốc Cộng Hòa cùng cả ngàn cố vấn quân sự của chúng ta đều biến mất.
- Không thể nào có chuyện đó được, điều đó là phi lý, phản khoa học. Chắc chắn bộ phận tình báo của chúng ta ở S quốc quá kém.
- Không đời nào, đừng đổ hết lỗi lên đầu của tình báo...
Chỉ vừa vài phút đầu của cuộc họp cấp cao mà mọi người đã gân cổ cãi nhau chí chóe, tổng thống Kennedy ngồi nhìn một chút rồi lắc đầu chán ngán, ông ta hắng giọng, đợi tiếng cãi nhau lắng xuống rồi nói:
- Chuyện đã xảy ra rồi, nguyên nhân ra sao cứ để cục tình báo điều tra tiếp tục là được, không có bí mật nào che giấu mãi mãi được. Hôm nay cuộc họp này khó khăn lắm mới diễn ra được trong thời gian gay go hiện tại. Ta muốn nghe ý kiến mọi người về vấn đề hiện tại ở S quốc kìa.
- Thưa ngài, chúng ta không thể bỏ qua S quốc nếu muốn kiểm soát vùng chiến thuật đó. Nếu bỏ qua thì xem như mọi công sức và tiền bạc lúc trước đều đổ sông đổ biển.
- Đúng vậy, riêng vị trí chiến lược của S quốc thì chúng ta không được bỏ qua, nó sẽ là bàn đạp cho chúng ta lan ra Đông Nam Á, Nam Á, và toàn bộ châu Á.
...
...
Tổng thống Kennedy nghe một lượt các ý kiến của mọi người, sau đó ông tổng kết:
- Ok, như vậy mọi người đều thống nhất ý kiến là không bỏ qua S quốc được! Vậy giờ chúng ta phải tìm ra biện pháp giành lại miền Nam S quốc.
Lúc này một vị trung niên đại tướng quân phát biểu ý kiến:
- Đánh nhau... Là chuyện nhỏ, quân đội Mỹ sẵn sàng đè bẹp S quốc bất cứ lúc nào, từ Không quân, Hải quân, Lục quân chính quy cho đến lính đánh thuê từ các thuộc địa, đồng minh... Quân đội chúng ta chưa bao giờ sợ bất kỳ ai, nhưng quân đội chúng ta cần hai thứ để có thể hành động giành thắng lợi.
- Hai thứ gì?
- Thứ nhất là tiền. Đánh trận luôn đồng nghĩa với đốt tiền.
- Ok, Martin đại tướng quân nói rất đúng, đánh trận là đốt tiền. Ai đốt nhiều, đốt đúng thì sẽ là người thắng cuộc sau cùng. Khoản này thì chúng ta chiếm ưu thế 100% vì S quốc hoàn toàn là không có kinh tế để thiêu đốt, họ hoàn toàn là cá nằm trên thớt để mặc cho chúng ta xâu xé.
Một vị lão tướng đối địch với Martin đại tướng quân, lên tiếng phản đối gay gắt:
- Tuyệt đối đừng có khinh địch, người Pháp đã cảnh báo chúng ta rất nhiều lần về vũng lầy ở S quốc, vũng lầy đó sẵn sàng chôn vùi trâu, voi, khủng long... Nếu bị sa lầy vào đó.
- Hừ, đầm lầy chỉ kéo chết voi, khủng long... Còn chúng ta là cá sấu khổng lồ, làm gì phải sợ đầm lầy, chúng ta là vua đầm lầy đấy.
- Phải, quan quân nước Pháp là những kẻ hèn nhát yếu đuối, chuyên gia đầu hàng, đã có chúng ta viện trợ mà vẫn đầu hàng năm 1954. Lời của bọn hèn nhát yếu đuối đó không thể tin được.
Tổng thống Kennedy thấy có dấu hiệu cãi nhau chệch hướng cuộc họp, ông lập tức can thiệp:
- Làm ơn đi các ngài! Chúng ta đang tìm cách cướp lại miền Nam S quốc. Hãy yên lặng để nghe xem điều thứ hai quân đội cần là gì?
- Ah... Điều thứ hai là cái cớ để tuyên bố chiến tranh, khi đó quân đội chúng ta mới xuất binh nghiền nát, bẻ gãy tất cả.
Nghe đến đây tổng thống Kennedy lập tức khen ngợi:
- Tốt, hai thứ này chúng ta điều có, nếu ta nhớ không lầm thì chúng ta mất tích gần một ngàn cố vấn quân sự ở miền Nam S quốc đúng không? Đây chính là cái cớ tuyệt vời nhất. Mọi người hãy soạn thảo yêu sách gửi cho S quốc, buộc họ phải trao trả các cố vấn quân sự ấy ngay lập tức, nếu không chúng ta sẽ tuyên chiến.
- Thưa ngài, nếu S quốc trao trả thì sao?
Cặp mắt của tổng thống Kennedy trợn lên dữ tợn:
- Người ta trao trả chưa chắc là đúng số lượng, đúng người của chúng ta. Lúc đó phải tuyên chiến ngay lập tức.
- Đúng, đúng. Ngay lập tức gửi yêu sách đòi S quốc trao trả một ngàn... À không, năm ngàn cố vấn quân sự cho chúng ta, nếu không thì ta tuyên chiến.
- Ha ha ha, 5 ngàn... Hay tuyệt, cứ như vậy đi. Sau này sử sách sẽ phải điên đầu đi kiếm 4 ngàn cố vấn khác ở đâu.
Vị lão tướng phản đối khi nãy giờ vẫn không chịu phục:
- Tổng thống Kennedy, xin ngài hãy nghĩ lại trước khi quá muộn, chiến tranh khơi ra thì dễ, nhưng muốn ngăn lại rất khó. Cái vũng lầy...
Tổng thống Kennedy vung tay lên cắt ngang lời lão tướng quân, ông ta kiên quyết nói:
- Không có cái vũng lầy nào ngăn cản được hợp chủng quốc Hoa Kỳ cả, mọi người hãy nhớ lấy điều đó. Nếu cái vũng lầy S quốc đó còn ngoan cố, thì chúng ta sẽ lần nữa chứng minh cho thế giới thấy sức mạnh hạt nhân của ta là như thế nào. Trừ phi chúng ta không còn bom nguyên tử nữa thì hãy nói tới ba cái vụ vũng lầy vớ vẩn đó.
Cả phòng họp cao cấp trầm mặc, ai cũng đã thấy rõ sự kiên quyết của vị tổng thống mới này.
Bỗng dưng có một giọng nói yếu ớt vang lên báo cáo:
- Báo cáo tổng thống, thực ra... Thực ra bom nguyên tử của chúng ta đã không còn nữa từ ngày hôm qua.
Phòng họp lại trầm mặc thêm 5 giây, sau đó bộc phát một trận tiếng cười sặc sụa, đau cả bụng, chảy cả nước mắt. Ai cũng nghĩ tên Edward phụ trách bom nguyên tử này quá biết nói chuyện tiếu lâm, dám to gan vả mặt tổng thống mới, ngay trong buổi họp cấp cao đầu tiên của ông ta thế này.
Trong hiện trường, chỉ có hai người không cười, vẻ mặt nghiêm trọng đó là Edward vừa báo cáo và tổng thống mới Kennedy.
Edward biết mình báo cáo không hợp thời chút nào, y như kiểu vả vào mặt của tổng thống sau khi ông ta vừa nhắc đến bom nguyên tử. Nhưng Edward không còn cách nào khác, tình hình quá nghiêm trọng, liên quan đến tồn vong của cả nước Mỹ, đâu phải chuyện đùa.
Còn tổng thống Kennedy thì nghiêm trọng là vì ông ta biết không ai dám nói giỡn trong trường hợp vừa rồi, thế mà anh chàng Edward kia vẫn báo cáo, nghĩa là... Nó có thật.
Mà nếu nó có thật, thì chỉ cần chút xíu tin tức lộ ra bị phía Liên Xô nắm được, chỉ vài phút sau bom nguyên tử từ Liên Xô sẽ xóa sổ Lầu Năm Góc trong tíc tắc.
Nghĩ đến đây tổng thống Kennedy lặng lẽ bấm một nút đỏ báo động phía dưới mặt bàn, ngay lập tức có một tiểu đội bảo an tràn vào cứu viện.
Cả phòng họp ngơ ngác không hiểu việc gì, nhưng tổng thống Kennedy đã ra lệnh bảo an quay ra và tăng thêm chi viện bao vây phòng họp này khẩn cấp, chỉ có tổng thống dẫn theo người mới được ra vào.
Sau đó căn phòng họp này bị phong tỏa gắt gao để các đại lão bàn vấn đề bom nguyên tử biến mất.
Tổng thống Kennedy hỏi Edward:
- Biến mất khi nào? Bao nhiêu? Ai làm?
- Biến mất tất cả vào ngày hôm qua, không chút dấu vết nào lưu lại cả.
- Có những ai biết?
- Trừ ta ra còn 5 người nữa...
Tổng thống vội vàng cho người đi bắt khẩn cấp 5 người kia giam lỏng để tránh lộ thông tin. Sau đó ông lại ra lệnh:
- Edward, ông là người phụ trách bom nguyên tử, hiện giờ khoan bàn chuyện trách nhiệm, chúng ta phải chạy đua thời gian làm gấp bom nguyên tử để tự vệ ngay.
Thế nhưng Edward lắc đầu nói:
- Làm không được, tất cả nguyên liệu uranium làm giàu và chưa làm giàu cũng đều biến mất. Chúng ta đã trắng tay. Phải chờ mua gấp nguyên liệu mới, thì chúng ta mới sản xuất được bom nguyên tử.
- Vậy thì mua gấp đi, nhanh. À, mà hiện giờ chúng ta phải tỏ ra bình thường, không để bên Liên Xô biết sự việc, nếu không tất cả đều chết. Hợp chủng quốc Hoa Kỳ sẽ không còn tồn tại nữa...
- Yes sir.
...
Tình hình cuống cuồng lo lắng vì đột nhiên trắng tay, không còn bom nguyên tử cũng đồng loạt diễn ra trên phạm vi toàn cầu, ở những đại quốc có bom nguyên tử.
Thậm chí các nhà máy điện hạt nhân cũng bị mất hết 100% chất phóng xạ uranium và không hoạt động được nữa.
Và sau đó phản ứng của các đại quốc này thi hành, lại cực kỳ giống nước Mỹ: giả vờ như bình thường, nhưng lại lén lút điên cuồng thu mua nguyên liệu uranium để sản xuất bom nguyên tử mới.
Nhưng hỡi ơi, hiện giờ dù có tiền cũng không dễ dàng gì thu được nguyên liệu uranium nữa, các mỏ khai thác đã cạn kiệt không còn một cách khó hiểu...
Cơn sốt bom nguyên tử lên cao trên phạm vi toàn cầu, nhưng lần này không phải là đua nhau sản xuất mà là đua nhau giấu diếm việc mình không còn và không có nguyên liệu để sản xuất bom nguyên tử nữa.
Sau đó cả một thời gian khá dài, các đại quốc đội lên lớp mặt nạ ngụy trang giả vờ là đại gia bom nguyên tử, dù rằng trong kho trống rỗng. Tất cả bọn họ giống như đang cầm súng không có đạn mà chỉa nhau, đe doạ lẫn nhau một cách rất buồn cười ấu trĩ.
Nhưng thế cưỡi lưng cọp, đâu ai dám công bố là mình không còn bom nguyên tử, sợ hé miệng sẽ bị chết trước.
Cho đến cuối cùng không còn sản xuất bom nguyên tử được nữa, thì họ lao vào nghiên cứu ra những thứ vũ khí kinh khủng khác: bom Hydro, vũ khí hóa học, vũ khí sinh học...
...
Cả thế giới bị Giang Bình An đại náo thu gom hết bom nguyên tử, mỏ quặng uranium mà nháo nhào, còn Giang Bình An thì hoàn toàn không hay biết gì, nằm vật vã bên trong phòng tập trọng lực.
Hắn đã luyện tập theo sự hướng dẫn cực kỳ chu đáo, đẹp mắt của trí tuệ nhân tạo Venus, từ lúc bắt đầu với trọng lực 1,4 lần trái đất, đến bây giờ sau một giờ thì đã tăng lên được 1,5 lần trái đất.
Đây là một sự tiến bộ ghê gớm, vì tăng lên trọng lực, không chỉ đơn giản là tăng lên trọng lượng một cách đơn giản, đó chỉ là bề ngoài còn bên trong thì hoàn toàn khác...
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với