Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 64: Tự Do



Chương 64: Tự Do

Tháng chín mùa thu, trấn nhỏ nơi tôi ở nở rộ hoa phù dung tựa như áng chiều tà trên trời giáng xuống nhân gian. Bà lão bán rau thấy tôi ngẩn ngơ nhìn trà hoa phù dung của bà, nhân tiện gói cho tôi một nắm trà hoa phù dung, cười nói không lấy tiền.

Tôi cầm lấy gói trà hoa ngẩn người một lúc, rồi nói lời cảm ơn.

Thật ra trong lòng tôi đang nghĩ, hoa phù dung nhà Tân phu nhân chắc cũng đã nở rồi, Cơ Ngọc chắc sẽ không ở lại phủ của nàng ấy nữa đâu nhỉ. Dù sao thì hắn ghét hoa đến chết đi được mà hoa nhà Tân phu nhân nở rộ thì thật sự sẽ nở thành cả một biển hoa mất.

Lúc này đã hơn hai tháng kể từ ngày tôi trốn khỏi phủ Thanh Ninh Quân.

Hôm đó sau khi nhảy xuống vách đá, tôi vậy mà lại mắc vào cây không chết, sau khi được cứu lên thì hôn mê ba ngày rồi tỉnh lại. Tôi chỉ cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ rất dài rất dài nhưng nội dung giấc mơ lại mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nhớ rõ.

Khi vừa mở mắt ra, tôi đã thấy Cơ Ngọc ngồi bên giường nhìn tôi, tôi nhất thời không kịp phản ứng nhìn hắn. Hắn lại đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt có chút hoảng hốt như thể bị bắt gặp chuyện gì bí mật vậy.

Sau đó Cơ Ngọc đột nhiên bật cười, là kiểu cười mà tôi vẫn luôn muốn thấy, nụ cười chân thành thật lòng vui mừng khôn xiết. Hắb vừa gọi đại phu vừa hỏi tôi cảm thấy thế nào, lúc này tôi mới chậm rãi ý thức được mình vẫn còn sống.

Rõ ràng tôi đã ôm lòng quyết tâm nhảy xuống, vậy mà giờ đây lại sống sót trở về.

Sau đó đại phu và Hạ Uyển, Linh Thường vội vàng chạy đến vây quanh tôi, bận rộn một hồi đại phu nói tôi có thể tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần chuyên tâm tĩnh dưỡng cơ thể là có thể hồi phục. Sau này chính là những ngày tháng uống thuốc thang điều dưỡng, Tân Nhiên cũng ôm Dung Dung đến thăm tôi, tôi nhất thời được sủng ái vô cùng, đủ loại chăm sóc tỉ mỉ và thuốc bổ cứ tuôn trào không ngớt.

Khi không có người ngoài, Hạ Uyển kể với tôi chuyện Cơ Ngọc nghe tin tôi rơi xuống vách đá thì đã sốt ruột thế nào, khi tôi hôn mê hắn lo lắng đến mức không thể ngủ được.

Nàng nói rất nghiêm túc, tôi cũng tin những lời nàng nói là thật, dù sao khi vừa tỉnh lại tôi đã thấy được sự vui mừng của Cơ Ngọc. Tôi thích Cơ Ngọc đến mức nguyện vì hắn mà chết, chuyện này chắc chắn đã vượt quá dự liệu của Cơ Ngọc, hắn hẳn là có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, sao có thể cam lòng để tôi cứ thế mà chết đi được chứ?

Sau khi tinh thần khá hơn một chút, tôi hỏi Hạ Uyển về chuyện của Tử Khấu.

Hạ Uyển khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ bi thương. Nàng thở dài nói đêm chúng tôi bị bắt cóc, các nàng đã phát hiện ra thi thể của Mạc Lan và Tử Khấu, Mạc Lan được bí mật chôn cất còn Tử Khấu thì ở tại chùa Tế Nguyên, đợi cao tăng siêu độ xong sẽ an táng trên núi.

“Tử Khấu chết là vì cứu ta, còn ta cứu được Tân phu nhân và Dung Dung. Xin hãy chuyển lời này đến Tân phu nhân, hy vọng Tân phu nhân có thể thường xuyên đến tế bái nàng ấy, đừng để nàng ấy quá cô đơn.” Tôi nói với Hạ Uyển như vậy, Hạ Uyển thở dài đồng ý với tôi.

Không qua mấy ngày, sau khi uống xong thuốc giải độc ba tháng một lần kia, tôi trốn khỏi phủ Thanh Ninh Quân.

Nói ra thì có lẽ cũng không tính là trốn, tôi vừa mới dưỡng thương xong, chẳng ai nghĩ tôi sẽ trốn đi, tôi chỉ là ra khỏi cửa rồi không quay về nữa. Sau đó ở dọc đường, tôi bán tất cả những đồ vật đáng giá mà Cơ Ngọc đã tặng cho tôi, đổi lấy lộ phí rồi tùy tiện mua vé thuyền vé xe, bản thân cũng không biết muốn đi đâu, chỉ là mua được vé nào đi xe nào thì cứ đi đến đó.

May mắn là Vệ quốc nhiều năm không có chiến tranh, dân phong lại thuần phác, tôi mới có thể sau hơn một tháng trời đến được trấn nhỏ này. May mắn Cơ Ngọc chưa bao giờ keo kiệt khi tặng đồ tốt cho tôi, tôi mới có thể bán chúng đổi được nhiều tiền như vậy, đủ để duy trì quãng đời còn lại của tôi.

Hương thơm của trà hoa phù dung trong tay kéo tôi về với thực tại, tôi cầm gói trà hoa lên day day, nghĩ bụng lát nữa về sẽ pha thử xem sao. Người đi đường trên phố tấp nập ồn ào, tôi khoác giỏ rau đi lướt qua bọn họ, nghe thấy bọn họ bàn tán về thời tiết hôm nay, bàn tán về mùa màng, bàn tán về chuyện nhà chuyện cửa, dường như vô tình chạm vào hơi thở ấm áp của cuộc sống thế gian.

Tôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, ánh nắng rất ấm áp, tôi có thể không cần nghĩ ngợi gì cả.

Thì ra đây chính là tự do, thật là mới lạ và nhẹ nhàng.

Khi nhảy xuống vách đá, tôi mới phát giác, từ bỏ sinh mệnh thật ra cũng không khó đến vậy.

Hiện tại so với việc sống, tôi càng khát khao tự do hơn, dù sao cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, không cần nghĩ sau này phải sống thế nào cũng không cần lo lắng về tiền bạc. Tôi sống đến hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm nấy, không hề có bất cứ mục đích nào.

Tôi mang rau mua buổi sáng về đến căn nhà nhỏ thuê của mình. Mấy đứa con trai nhà đối diện đang chơi chong chóng tre, la hét ầm ĩ đến nhức cả đầu. Tôi đặt rau xuống rồi đi cho mèo ăn. Thấy tôi cho mèo ăn, bọn trẻ liền xúm lại xem. Đứa cao nhất, tay chân rắn chắc, nhìn là biết ngày nào cũng chạy nhảy nô đùa rèn luyện. Nó ngạc nhiên hỏi: “Sao tỷ cho chúng ăn mà chúng không sợ tỷ vậy, ta vừa đến là chúng chạy hết rồi.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thằng bé mập mạp bên cạnh đã nói: “Còn không phải tại Tam Tử huynh luôn bắt nạt chúng, chúng thấy huynh chắc chắn phải chạy rồi.”

Thằng bé tên “Tam Tử” cao lớn đuổi theo thằng bé mập mạp, hét lên: “Ta có bắt nạt chúng đâu! Ai bắt nạt chúng chứ!”

“Huynh cho chúng uống rượu, còn xỏ giày sắt cho chúng nữa!” Thằng bé mập mạp vừa né vừa kêu.

“Đồ ngốc! Huynh không thấy ngựa xỏ giày sắt vào chạy nhanh thế nào à, với lại cha ta nói rượu là thứ ngon nhất đó!”

Hai đứa trẻ rượt đuổi nhau trong sân như cơn gió lốc. Mấy con mèo ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống ăn tiếp, dường như đã quá quen với cảnh tượng này.

Tôi ở đây đã hai tháng, Tam Tử và A Thổ – chính là thằng bé mập mạp kia – gần như ngày nào cũng cãi nhau đánh nhau, luôn muốn chứng minh mình thông minh hơn, giỏi giang hơn đối phương. Mẹ của hai đứa này cũng y như vậy, tuy rằng hai nhà ở cùng một sân, bề ngoài thì hòa hợp nhưng ngấm ngầm cái gì cũng phải hơn thua.

Ngay cả chuyện sáng sớm ai mua được rau lá tươi hơn, rẻ hơn cũng phải so đo.

Sống những ngày tháng khẩu phật tâm xà đã quá nhiều, vậy mà giờ đây lại thấy những chuyện vụn vặt như lông gà vỏ tỏi này đáng yêu lạ thường.

Sau khi A Thổ bị mẹ gọi về nhà giúp việc, tôi vẫy tay gọi Tam Tử đến, bảo thằng bé rằng cái đồ vật đóng dưới chân ngựa gọi là móng ngựa, mèo thì không cần đi “giày sắt” cũng không uống rượu. Tam Tử có chút ấm ức ngồi xổm xuống, tôi dạy thằng bé cách chung sống hòa thuận với mèo con. Thấy mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi không chạy cũng không cào, trong mắt Tam Tử lộ vẻ ngưỡng mộ.

Ý muốn quá nhiều mà tình yêu lại chẳng bao nhiêu, thằng bé chỉ là không biết cách yêu một con mèo thôi.

Tôi và Tam Tử đang nói chuyện thì mẹ thằng bé đi tới. Mẹ Tam Tử là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn đầy đặn, dung mạo trong đám dân thường có thể coi là xuất chúng. Bà cười ha hả đi thẳng đến chỗ tôi nói: “Cô nương, tôi có chuyện này muốn nói với cô.”

Tôi ôm mèo đứng dậy, đáp: “Sao vậy ạ?”

“Nghe nói cô nương là quả phụ, tuổi còn trẻ lại chưa có con cái, nửa đời sau cũng không thể cứ sống uổng phí thế này được. Tôi có một người em họ, người cũng đàng hoàng lại chịu khó làm ăn, mấy hôm nữa đệ ấy sẽ đến thăm tôi, hay là hai người gặp mặt xem sao?” Người phụ nữ nói rất thẳng thắn, mang theo sự tùy tiện vốn có của người Vệ quốc.

Khi mới đến đây, để tránh hàng xóm hỏi đông hỏi tây, tôi đã tự xưng là quả phụ, lấy thông tin của Diệp Tư Thần ra lấp liếm, không ngờ lúc này lại gặp phải phiền phức mới.

Nói ra cũng lạ, tôi nhìn những người xung quanh náo nhiệt vui vẻ thì thấy rất tốt nhưng lại không thích họ thân cận với mình, dù là xuất phát từ ý tốt.

“Thím à, trong lòng cháu vẫn còn thương nhớ người chồng đã mất, thật sự là không dung nạp được người mới.” Tôi uyển chuyển từ chối.

Người phụ nữ nghe vậy có chút thất vọng nhưng vẫn nói rất nhiều lời tốt đẹp về người em họ, bảo tôi suy nghĩ lại. Đợi bà đi rồi, Tam Tử ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ ngây thơ hỏi tôi: “Tỷ ơi, sau này tỷ không lấy chồng nữa ạ?”

Tôi gật đầu.

Thằng bé nhăn mặt lại, dường như là đang thương cảm cho tôi.

“Tỷ nhất định là yêu chồng tỷ lắm, không giống mẫu thân ta ngày nào cũng cãi nhau với phụ thân.” 

Tôi bật cười ha hả, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông thanh lịch luôn mang theo nụ cười kia, đáp: “Ta thật sự rất yêu chàng ấy, bọn ta chưa từng cãi nhau bao giờ. Nhưng mà ta lại rất muốn, rất muốn cãi nhau với chàng ấy một lần.”

Nhưng có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội nữa rồi.

Cuộc sống ở trấn nhỏ này rất an nhàn, mỗi ngày lo toan ba bữa cơm, ra phố dạo chơi, ra bờ núi ngắm cảnh, một ngày trôi qua rất nhanh.

Ở đây không ai biết lai lịch của tôi, không ai quan tâm đến quá khứ của tôi. Tôi chưa từng có mối liên hệ sâu sắc với bất cứ ai ở đây cho nên dù có chết đi cũng sẽ không có ai đau buồn. Những ngày tháng tự do đến cực độ như thế này tôi rất thích nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, chỉ có thể nói là sống cả đời như vậy thì không được nhưng ba tháng thì vừa đủ, con người chung quy không thể chiếm hết mọi điều thập toàn thập mỹ, những gì tôi có được đã là quá đủ rồi.

Tính toán ngày tháng, năm ngày nữa là đến ngày độc phát, trong lòng tôi có một thoáng mông lung nhưng lại không hề sợ hãi.

Sau khi mẹ Tam Tử cố gắng làm mối cho tôi, mẹ A Thổ cũng không chịu thua kém, giới thiệu người thân nhà mình cho tôi. Sáng sớm tôi đi chợ về còn chưa kịp đặt rau xuống đã bị bà ấy kéo lại, bà ấy nói về người anh họ của mình như thể trên trời rơi xuống, nắm tay tôi nói nhất định là tốt hơn cái người em họ mà mẹ Tam Tử giới thiệu, xin tôi nhất định phải đi gặp mặt một lần.

Hai người này vậy mà ngay cả chuyện này cũng phải so đo, thật là khiến người ta dở khóc dở cười, cũng không biết sao có thể làm hàng xóm nhiều năm như vậy mà vẫn chưa đánh nhau.

Mà tôi, người chỉ còn sống được năm ngày nữa, giờ đây lại biến thành tiêu điểm tranh đấu giữa bọn họ.

Tôi cúi đầu cười nói: “Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng mà cháu…”

Mẹ A Thổ ngắt lời tôi, trịnh trọng nói: “Đàn ông ấy mà phải tìm người thật thà chịu khó, anh họ nhà tôi là đồ tể tay nghề giỏi lắm, cả vùng mười thôn tám ấp ai mà chẳng tìm đến hắn? Vợ hắn mất chưa bao lâu đã có cả đống người đến làm mối, đúng là một người đàn ông tốt. Cô xem cái người em họ của mẹ Tam Tử kia, dáng dấp thì cũng được nhưng lêu lổng lười biếng, ai mà chẳng biết là đồ bỏ đi…”

Lời còn chưa dứt, mẹ Tam Tử đã nhảy bổ ra từ trong phòng, gào cổ họng lên nói mẹ A Thổ ăn nói hàm hồ, hai người cuối cùng cũng công khai cãi nhau, ồn ào đến mức tôi nhức cả đầu.

Tôi xoa xoa thái dương lùi về sau muốn rời khỏi chiến trường này, lùi lại hai bước lại đụng phải người nào đó, quay đầu lại vừa định xin lỗi liền bắt gặp một đôi mắt phượng màu hổ phách.

Người vừa đến mặc áo tím, đội mũ ngọc, khí chất tao nhã, dung mạo tuyệt trần. Hắn khẽ cong môi đỡ lấy vai tôi, ánh mắt lại nhìn về phía hai người phụ nữ kia. Hai người phụ nữ kia cũng phát hiện ra vị khách không mời mà đến khí độ bất phàm này trong sân, mặt đối mặt ngừng cãi nhau.

“Đồ tể chết vợ, lưu manh ế vợ? Loại người này e là gặp mặt một lần đã làm bẩn mắt phu nhân nhà ta rồi.” Cơ Ngọc cười lạnh nói.

Hai người phụ nữ ngây người, bọn họ che miệng nhìn nhìn Cơ Ngọc lại nhìn nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được nói: “Phu nhân? Vị…vị công tử này là…là chồng cô? Chồng cô chẳng phải chết rồi sao?”

—-

Nói vậy mới biết đừng có tỏ tình lúc người ta không nghe thấy, tỏ tình cũng như không, phải nói trực diện vào mặt mới được.

Khụ khụ, thấy mọi người trách móc tôi, cảm thấy hơi chột dạ, bọn họ thật sự không dễ dàng gì mà = =

Cho nên chương sau bắt đầu đến hết quyển cơ bản đều là phát đường hết nha~~~


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.