Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 65: Ước Định



Chương 65: Ước Định

Tôi lùi lại mấy bước kinh ngạc nhìn Cơ Ngọc, nhất thời không biết đây là mộng cảnh hay là sự thật. Ánh mắt Cơ Ngọc từ trên người mấy bà vợ kia thu về, dừng trên người tôi, không nhanh không chậm, dường như cũng đang chờ tôi cho hắn một danh phận.

“Ngài… sao lại đến đây?”

“Ta không đến tìm nàng, chẳng lẽ còn trông mong nàng tự trở về sao?” Cơ Ngọc cười nhạt, không nhìn ra là cảm xúc gì. Hắn trôi chảy tiếp lời: “Dù nàng có giận dỗi thế nào cũng không thể bịa đặt chuyện ta chết rồi chứ?”

Thấy Cơ Ngọc diễn xuất nhập thần như vậy, tôi biết màn kịch này không tiếp tục không được rồi, thế là thở dài một tiếng xoay người lại nhìn hai bà vợ kia, hành lễ nói: “Xin lỗi hai vị thím, cháu đã lừa dối các thím, cháu không phải là quả phụ.”

Hai người kia vẫn còn bị khí thế của Cơ Ngọc trấn áp chưa hoàn hồn lại, Cơ Ngọc cực kỳ tự nhiên ôm lấy vai tôi, khách khí mà mang theo chút uy hiếp cười với hai người kia, nói rằng có chuyện muốn tìm “thê tử” của mình là tôi nói chuyện riêng liền khoác vai tôi rời khỏi sân.

Một khi Cơ Ngọc đã tìm được tôi thì tôi không thể trốn thoát, tôi rất hiểu rõ điều này nên cũng không giãy giụa.

Vừa ra khỏi sân, nụ cười trên mặt Cơ Ngọc liền biến mất, mím môi không nói một lời kéo tôi đi càng lúc càng nhanh, mãi đến khi đến một nơi vắng vẻ trên mới buông tay tôi ra. Hắn dường như hít một hơi thật dài, xoay người lại nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Nàng có biết nàng đã chạy trốn bao xa không?”

Tôi lắc đầu. Thật ra tôi còn không biết vị trí cụ thể của trấn nhỏ này là ở đâu, tôi vẫn luôn vô định ngồi thuyền ngồi xe mà đến, cái trấn nhỏ xíu này lại chẳng phải nơi quan trọng gì, Cơ Ngọc ở đây chắc chắn không có tai mắt.

Cơ Ngọc giận quá hóa cười, nói: “Còn năm ngày nữa, Khương Cửu Khanh. Ta mà đến muộn thêm năm ngày nữa thì nàng chết chắc rồi. Nàng không xem trọng mạng sống của mình đến vậy sao?”

“So với mạng sống, bây giờ ta thấy tự do tốt hơn.”

“Nàng lừa ai chứ? Nàng thật sự muốn tự do thì nên lấy chuyện cứu Tân Nhiên ra mặc cả với ta, đòi giải dược từ chỗ ta chứ không phải không nói hai lời liền bỏ trốn ngoan ngoãn chờ chết! Nàng thật sự cho rằng ta sẽ tin nàng ngốc đến vậy sao?” Cơ Ngọc đột nhiên lớn tiếng, trong ấn tượng của tôi hắn chưa từng tức giận đến thế bao giờ.

Hắn đột ngột tiến sát lại tôi một bước, giận dữ nhìn chằm chằm tôi nói: “Khương Cửu Khanh chẳng phải nàng quý trọng sinh mạng nhất sao? Vì thích ta có thể đi chết, vì trốn tránh ta cũng có thể chết, ta đối với nàng quan trọng đến vậy sao? Ta quan trọng đến mức hơn cả sinh mạng của nàng sao?”

Hắn lập tức vạch trần tất cả lời nói dối của tôi, chỉ thẳng vào chân tướng, đầu óc tôi nhất thời trống rỗng tựa như trước mặt hắn phơi bày ra lớp da thịt mềm mại nhất.

Đúng vậy, tôi biết, tôi rất rõ ràng.

Tôi bỏ trốn là vì tự do, càng là vì tôi không muốn đối diện với một Cơ Ngọc đã biết rõ tôi yêu hắn đến nhường nào. Điều tôi sợ hãi nhất chính là hắn chất vấn tôi như vậy, sợ hắn khinh miệt, sợ hắn phẫn nộ, sợ hắn lợi dụng.

Tôi tựa như con sâu dưới đáy đất bị lật tung lên khỏi lớp đất, phơi mình dưới ánh mặt trời không chỗ nào ẩn thân trốn tránh, chỉ chờ bị thiêu đốt đến chết cứng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ngài đừng… sỉ nhục ta như vậy.”

Cơn giận của Cơ Ngọc dường như khựng lại trong giây lát, hắn im lặng một hồi rồi cười lạnh: “Sỉ nhục? Rốt cuộc là ta sỉ nhục nàng hay nàng sỉ nhục ta?”

Tôi đột nhiên cảm thấy khó mà chịu đựng nổi, dường như những cảm xúc bị đè nén quá lâu cùng nhau bùng nổ, tôi gần như hét lên.

“Ngài có thể buông tha cho ta được không? Ta tính là gì chứ? Đúng, ta thích ngài, thích đến mức có thể vì ngài mà chết nhưng có gì lạ đâu? Người nguyện vì ngài mà chết xếp hàng cũng không hết, ngài anh tuấn ưu nhã danh tiếng lẫy lừng thông minh, bất kể bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, quá khứ tương lai đều sẽ có vô số người yêu ngài, ta cũng chỉ là một trong số bọn họ. Đối với ngài báo thù mới là chuyện lớn nhất, người khác đều chẳng đáng kể, nhưng đối với ta lại hoàn toàn khác…” Tôi vừa nói vừa cảm thấy vô cùng đau khổ, tôi cúi đầu xuống ôm lấy trán mình, cảm giác được lòng bàn tay mình ẩm ướt.

“Ngài không biết ý nghĩa của ngài đối với ta đâu, ngài không biết nhiều năm qua ta đã sống thế nào. Đối với ta mà nói, trên đời này người như ngài chỉ có một, sẽ không bao giờ có người thứ hai. Ngài sớm đã quên ta rồi nhưng ta đã nhớ ngài suốt mười bốn năm, từ ban đầu giữa chúng ta đã là bất bình đẳng và vĩnh viễn sẽ không bình đẳng… Cơ Ngọc, ta vốn không hề kiên cường như ngài tưởng tượng, ta sợ hãi cứ mãi ao ước ngài mặc ngài nắm giữ, ta không có bất cứ quân bài nào, không có bất cứ tự tin nào. Ta rất sợ hãi, rất bất an.”

Đối với tôi là kinh hãi, còn đối với hắn chỉ là mây trôi nước chảy. Chút ít ỷ lại cuối cùng của tôi khi ở bên cạnh hắn chính là hắn không biết tôi thích hắn đến nhường nào.

“Dù cho bây giờ ngài có hơi thích ta, sau này ngài vẫn sẽ thích rất nhiều người, trong số bọn họ sẽ có rất nhiều người tốt hơn, phù hợp với ngài hơn ta, ngài ở bên cạnh bọn họ sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với ở bên cạnh ta. Ngài tha cho ta đi, ngài tha cho ta đi.” Tôi đã không biết mình đang nói gì nữa rồi, lấy tay áo lau lung tung nước mắt nhưng chúng vẫn cứ tuôn ra không ngừng, làm ướt đẫm tay áo tôi. Tôi không biết vì sao mình lại cảm thấy tủi thân đến vậy, khó chịu đến vậy, rõ ràng trong những năm tháng dài đằng đẵng tôi đã trở nên đủ lạnh lùng, đủ để tránh khỏi đau lòng.

Tôi cứ tưởng mình sẽ không đau lòng nữa chứ.

Tôi không nhìn Cơ Ngọc, bên phía hắn cũng vẫn luôn im lặng. Không biết qua bao lâu hắn bước lên một bước, dùng tay áo của mình giúp tôi lau nước mắt, giống như đêm hôm tôi say rượu vậy.

Tôi ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn thẳng vào tôi, trong đáy mắt cuộn trào những cảm xúc kinh hồn nhưng cuối cùng hắn chỉ bất lực cười khổ: “Nàng không tin ta. Nàng vì tránh mất mát nên mới tránh cả việc có được, đúng không? Nàng thật là kẻ hèn nhát, Khương Tửu Khanh. Thích thì thích, bỏ thì bỏ, chưa từng hỏi ý kiến của ta, nàng rõ ràng đã chiếm hết tiên cơ rồi.”

Tôi muốn lùi lại nhưng hắn ôm lấy eo tôi, không mạnh không nhẹ ngăn cản hành động muốn rời xa của tôi. Tay còn lại đỡ lấy sau gáy, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi. Trên môi còn vương vị mặn chát của nước mắt, lan tỏa giữa môi và răng của hai chúng tôi. Hắn hôn rất dịu dàng, hương gỗ bách thoang thoảng xâm chiếm khiến tôi choáng váng.

Sau đó hắn buông tôi ra, ghé vào tai tôi nói: “Ta thích nàng rồi, nàng nên cảm thấy an tâm mới phải. Dù sao thì người kỳ lạ như nàng trên đời này cũng chẳng tìm được người thứ hai giống vậy đâu, ta cũng chẳng còn ai tốt hơn để chọn nữa rồi.”

Tôi ngẩn người, muốn giãy ra nhưng không được, Cơ Ngọc vẫn ôm chặt lấy tôi không buông, nói: “Nàng ở lại bên cạnh ta đi.”

“Không muốn.”

“Nàng ở lại bên cạnh ta một năm, một năm sau ta sẽ đưa phương thuốc giải độc cho nàng.” Cơ Ngọc buông tôi ra, nhìn vào mắt tôi cười nhạt: “Nàng chẳng phải muốn tự do sao? Một năm sau nàng sẽ có tự do dài lâu rồi.”

Tôi có chút hoảng loạn, nhất thời không biết hắn đang nghĩ gì liền buột miệng nói: “Ta không tin.”

Hắn trở mặt đổi ý cũng đâu phải chưa từng có tiền lệ.

Cơ Ngọc giơ ngón tay lên đặt lên trán nói: “Ta có thể lấy danh nghĩa vong mẫu ra thề.”

Đây đối với hắn mà nói hẳn là lời thề vô cùng quan trọng rồi, hắn im lặng nhìn tôi, trong đôi mắt màu nhạt in bóng khuôn mặt tôi với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Đây lại là ván cờ gì nữa đây? Hắn còn chuyện gì cần tôi làm sao? Hắn còn có quỷ kế gì?

Cho dù là có, dường như cũng chẳng có gì đáng sợ.

Chuyện đến nước này tôi còn sợ gì nữa chứ.

Tôi đối diện với hắn hồi lâu rồi như ma xui quỷ khiến gật đầu.

Cơ Ngọc bật cười, như thể nhẹ nhõm lại như thể có chút đau lòng, hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt tôi nói: “Nàng chẳng phải muốn cãi nhau với ta một trận sao, thế nào, đã hả hê chưa?”

Tôi ngẩn người.

“Sau này nàng muốn gì có thể nói ra, nếu không ta chỉ còn cách tự mình đoán mò thôi.” Cơ Ngọc không biết là thật hay đùa nói một câu như vậy, xách giỏ rau tôi vứt sang một bên lên, kéo tay tôi đi về. Tôi muốn rút tay về nhưng hắn lại nắm chặt hơn, hắn dường như hoàn toàn không nhận ra, nói: “Chúng ta về sắc thuốc giải độc cho nàng.”

Tôi có chút mờ mịt nhìn bóng lưng cao lớn của Cơ Ngọc khuất dần trong con đường núi xanh mướt phía trước, chỉ cảm thấy dường như tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn. Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của hắn siết chặt lấy ngón tay tôi, dường như tôi vĩnh viễn cũng không thể trốn thoát được nữa.

Tôi thật sự muốn trốn sao, trong hai tháng này tôi luôn thỉnh thoảng nhớ đến hắn, một gói trà hoa phù dung cũng có thể khiến tôi ngẩn ngơ rất lâu. Tôi vừa muốn trốn thật xa, lại vừa muốn gặp lại hắn.

Yêu một người thật là một chuyện rất kỳ lạ mà.

Khi đến trấn nhỏ, Cơ Ngọc đột nhiên bắt đầu ho khan, tôi mới ý thức được tay hắn nắm tay tôi lạnh lẽo khác thường, vội vàng sờ trán chàng quả nhiên phát hiện hắn phát sốt rồi.

Cơ Ngọc giữa biển hoa phù dung rực rỡ sắc màu trong trấn ho khan đến muốn mất mạng, vừa ho vừa nói: “Nàng chọn nơi này, là cố ý muốn làm khó ta đúng không?”

Tôi im lặng không nói gì.

Bởi vì tôi thật sự là cố ý, khi xuống xe thấy nơi này hoa phù dung nở rộ khắp núi đồi liền nghĩ Cơ Ngọc sẽ không đến đây. Chỉ cần người tìm được tôi không phải Cơ Ngọc là tốt rồi, dù sao tôi cũng mang lòng quyết chết bỏ trốn, hắn phái mấy người đến bắt tôi, tôi cũng không thể quay về.

Xem ra Cơ Ngọc cũng rất rõ điều này, cho nên hắn không mang theo ai, một mình đến tìm tôi, còn thật sự bước chân vào trấn nhỏ ngập tràn hoa phù dung này.

Cơ Ngọc kéo tôi đến y quán duy nhất trong trấn, lấy ra thuốc giải độc đã chuẩn bị sẵn, một lần nữa đích thân sắc thuốc cho tôi uống, còn tôi thì bị sai đi sắc thuốc cho hắn. Bình thường hắn ghét uống thuốc, lần này lại chủ động muốn uống, nghĩ bụng chắc là cả trấn hoa này thật sự đã hành hạ hắn đến không chịu nổi rồi. Đợi cả tôi và hắn đều uống thuốc xong, hắn bảo tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, như thể một khắc cũng không thể nán lại thêm được nữa.

Khi tôi về đến căn nhà nhỏ thuê, hai bà vợ kia vẫn còn ở trong sân nhặt rau, thấy tôi đi vào đều mắt sáng lên đứng dậy, thấy Cơ Ngọc xuất hiện sau lưng tôi thì thần sắc có chút do dự. Bọn họ dường như có chút ngại ngùng khi đối diện với Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc rất thức thời đứng đợi ở cửa sân, xoay người đi trêu đùa mèo hoang. Thấy hắn tránh mặt, mấy bà vợ lập tức xúm lại, nhao nhao hỏi han chuyện của Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc mặc đồ thường dân của sĩ tộc nhưng dung mạo khí chất bày ra ở đó, vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất thứ nhất là thân phận của tôi và Cơ Ngọc, thứ hai chính là – sao tôi nỡ bỏ lại một người chồng như vậy mà bỏ nhà ra đi.

Tôi dở khóc dở cười, dường như mặc cho bọn họ nhìn thế nào cũng đều là tôi trèo cao Cơ Ngọc, tôi còn có gì mà không vừa lòng chứ.

Tam Tử cũng xúm lại nghe chuyện bát quái, thằng bé chen vào giữa cuộc thảo luận của mấy bà vợ, vẻ mặt áy náy nói với tôi rằng vị đại ca ca đẹp trai kia đã cho nó một nắm kẹo bảo nó kể chuyện về tôi, nó nhất thời tham ăn nên đã kể hết mọi chuyện rồi.

Thảo nào Cơ Ngọc biết tôi từng nói muốn cãi nhau với hắn một trận.

Tôi cười xoa đầu Tam Tử nói không sao.

Thằng bé thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu cười nói: “Đại ca ca là chồng tỷ thật là tốt quá, tỷ yêu đại ca ca như vậy, bây giờ có thể về nhà rồi!”

Cơ Ngọc nghe vậy cũng không nhìn về phía này, mơ hồ thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thấy mọi người bị chương trước làm cho ngọt đến sâu răng, tôi cảm thấy sâu sắc rằng tiếp theo có lẽ mọi người sẽ bị ngấy mất = =

Khéo có ngày lại đòi ngược lại ấy chứ ha ha ha ha (cái này thì dễ đáp ứng thôi)


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.