Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 66: Dịu Dàng



Chương 66: Dịu Dàng

Cơ Ngọc bây giờ quả nhiên đã rời khỏi phủ Tân phu nhân ở Vệ quốc, lên đường đến Tống quốc, chúng tôi sẽ đi đường thủy đến Tống quốc. Khi hắn nói với tôi chuyện này, đầu óc tôi bất giác bắt đầu vận hành, hôm đó nghe thiên tử và Cơ Ngọc nói chuyện, Tống quốc đang chuẩn bị tấn công lãnh thổ Chu. Thiên tử nhân lúc Yên quốc diệt vong mà thế lực trỗi dậy, hành vi vượt quyền của chư hầu có chút thu liễm, chỉ là thời thế thay đổi, bây giờ Chu suy quốc yếu còn Tống quốc cậy vào quốc phú binh cường cũng chẳng coi danh hiệu thiên tử ra gì nữa rồi.

Tôi không khỏi nghĩ, Cơ Ngọc tìm đến tôi, có phải là vì lại có chuyện gì cần tôi phải làm hay không?

Trong ánh chiều tà hôm đó, mặt sông một màu sóng nước lấp lánh, Cơ Ngọc xách hành lý của tôi đi phía trước – hắn nói thân thể tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, rõ ràng bản thân cũng đang bệnh mà vẫn thay tôi xách hành lý. Tôi có chút không quen hai tay không đi theo sau lưng hắn, phát hiện bước chân hắn đi không nhanh, dường như cố ý chờ tôi.

Đó là một chiếc thuyền khách rất lớn, đậu ở bến đò được ánh nắng chiếu rọi vàng rực, dòng người tấp nập qua lại dọc theo ván cầu lên xuống thuyền. Khi đến trước ván cầu, tôi dừng bước. Cơ Ngọc dường như có mắt sau lưng, tôi vừa dừng bước hắn liền quay đầu lại nhìn tôi, hắn hỏi tôi sao vậy.

“Ngài đến tìm ta, là vì Tống quốc có chuyện gì cần ta phải làm sao?” Tôi hỏi.

Cơ Ngọc khẽ nheo mắt, nói: “Không phải.”

“Vậy là vì sao?”

Hắn nhìn tôi hồi lâu, tựa như đùa cợt nói: “Có phải là câu hỏi này ta trả lời không tốt, nàng sẽ nhảy từ đây xuống không cùng ta trở về nữa không?”

Tôi á khẩu, tự mình cũng thấy câu hỏi này vô vị, cụp mắt định tiếp tục bước đi thì nghe thấy tiếng hắn vọng lại.

“Ta… nhớ nàng.”

Hắn nói chuyện chưa từng khó khăn nghẹn ngào như vậy, dường như là từ sâu trong cổ họng ép ra từng chữ.

Cơ Ngọc hắn đang nói gì vậy? Hắn nói hắn… nhớ tôi?

Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc đó hắn lảng tránh ánh mắt, ho khan mấy tiếng mới chậm rãi quay đầu lại đáp lại ánh mắt tôi. Sau đó hắn khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Nói ra cũng không khó đến vậy.”

Nói xong hắn bước về phía tôi hai bước, kéo tay tôi bước lên ván cầu. Tôi mông lung đi theo hắn về phía trước, xuyên qua dòng người, đi qua boong tàu, hồi lâu sau mới hỏi: “Huynh… huynh nói gì cơ?”

Cơ Ngọc tìm được phòng của chúng tôi trên thuyền, đẩy cửa ra vẻ mặt như thường nói: “Không nghe rõ thì thôi vậy.”

Phản ứng không tự nhiên này của hắn càng khiến lời nói kia có vẻ là thật, trong lòng tôi một mờ mịt, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Con thuyền này quy mô không nhỏ, quy cách thấp hơn một chút so với chiếc thuyền từ Tống quốc đến Phàn quốc trước kia cho nên không có danh lưu hiển quý gì, đa phần là thương lữ hoặc sĩ đại phu bình thường. Căn phòng này trên thuyền cũng chỉ được coi là hạng trung, được thu dọn rất sạch sẽ, đẩy cửa ra đi dọc hành lang rẽ một khúc là đến boong tàu.

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng đơn giản này, trong phòng đương nhiên chỉ có một chiếc giường, tôi nói: “Một chiếc giường?”

“Ta không có ý định làm gì nàng, nếu nàng ngại, ta sẽ ngủ dưới đất.” Cơ Ngọc ném hành lý lên giường, nhẹ nhàng nói.

Người tôn quý như hắn sao có thể ngủ sàn nhà, hơn nữa hắn còn đang phát sốt. Mà bản thân tôi lại say sóng, ngủ dưới đất e là càng thúc đẩy tôi sống dở chết dở.

Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung.

“Thôi vậy, ta không ngại.”

Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống mép giường bắt đầu thu dọn đồ đạc, thầm nghĩ chẳng lẽ tôi sẽ bị Cơ Ngọc nấu ếch trong nồi nước ấm sao? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?

Cơ Ngọc khẽ bật cười, dường như có chút đắc ý.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, hắn chưa đắc ý được bao lâu, buổi tối nhiệt độ cơ thể hắn đã tăng vọt, trán nóng đến dọa người, sốt đến mất hết sức lực ỉu xìu nằm trên giường.

May mắn là lần này hắn có mang theo một ít thuốc viên, tôi rót nước ấm đút cho hắn uống, dùng nước lạnh đắp trán lau tay chân cho hắn, đắp chăn cho hắn hạ nhiệt. Trải qua rèn luyện thời gian chăm sóc Thẩm Bạch Ngô kia, tôi đối với việc xử lý những chuyện này đã thành thạo vô cùng.

Cơ Ngọc đắp chăn nhìn tôi bận trước bận sau, vô cùng hiếm thấy mà lộ ra vẻ ngoan ngoãn. Hắn im lặng một lát rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi không hiểu gì nhìn hắn liền nghe thấy hắn khẽ nói: “Nàng đừng bận rộn nữa ta không sao, nếu thật sự không yên tâm thì hát cho ta nghe một bài đi.”

Tình cảnh này vô cùng quen thuộc, dường như ở Mộ Vân hắn cũng từng làm vậy. Hơn nữa lần này không phải bài hát nào khác, hắn chỉ đích danh muốn nghe “Đào Yêu”.

Tôi ngẩn người một chút rồi từ chối, tôi nói: “Ta quên mất hát thế nào rồi.”

Cơ Ngọc khẽ nheo mắt, tôi đoán hắn không tin tôi, nhưng hắn lại không yêu cầu thêm gì, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Được thôi, vậy ta lại dạy nàng.”

Hắn chậm rãi nhỏ giọng hát lên khúc ca đưa dâu này, giọng hát khàn khàn vì phát sốt khiến bài hát này trở nên trầm lắng hơn. Cách hắn nhả chữ rất đặc biệt, mỗi âm tiết hát ra đều mang theo tiếng vọng nhẹ nhàng, du dương gãi ngứa lòng người.

Giống như mười bốn năm trước, hắn hát bài hát này rất hay.

Tôi nghe đến có chút thất thần, khi hắn hát lại từ đầu tôi chậm mất nửa nhịp mới phản ứng kịp, ngồi bên giường ngăn lại: “Giọng ngài đều khàn cả rồi, đừng hát nữa.”

Thế là hắn nghe lời ngừng hát, chăm chú nhìn vào mắt tôi. Tôi đối diện với hắn hồi lâu vẫn là thua trận, nhận mệnh nói: “Được rồi, ta hát.”

Quả nhiên hắn biết chuyện tôi rất thích hắn rồi, sẽ không kiêng dè gì nữa.

Hắn rõ ràng đoán chắc tôi sẽ đau lòng cho hắn.

Tôi hắng giọng, có chút ngập ngừng hát lên.

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia…”

Tiếng hát nhẹ nhàng vang vọng trong căn phòng, Cơ Ngọc im lặng chuyên chú nhìn tôi, lần này hắn không còn chế nhạo tôi nữa. Đây có lẽ là bài hát duy nhất tôi không hát lạc điệu, có lẽ là bởi vì ký ức về hắn quá sâu đậm, tôi một giây cũng không thể quên cho nên mới có thể nguyên vẹn nhớ lại giai điệu bài hát này.

Cơ Ngọc dường như rất mệt mỏi, hắn nghe rồi nghe rồi từ từ chìm vào giấc ngủ say, vẻ mặt thả lỏng mà vui vẻ, tay còn nắm chặt tay tôi không buông.

Cũng không biết có phải là vì sinh bệnh hay không, hôm nay hắn trông có vẻ đơn thuần lại có chút trẻ con.

Tôi đắp kín chăn cho hắn rồi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay hắn, liền đẩy cửa phòng đi ra boong tàu. Tôi vẫn còn hơi say sóng, cảm giác buồn nôn nghẹn ngào trong lồng ngực không dứt, tôi phải ra ngoài hít thở không khí.

Gió đêm từng cơn thổi tới, màn đêm thăm thẳm, trên boong tàu không có mấy người qua lại, ánh trăng sáng vằng vặc in trên mặt sông sáng rực như ban ngày. Tôi chống tay lên lan can, nhìn bờ sông những dãy núi cao vút mơ hồ trong màn đêm chậm rãi lay động di chuyển, những cảm xúc rối bời trong lòng cuối cùng cũng có chút ổn định.

Từ những khoang thuyền khác vọng lại tiếng cười đùa vui vẻ, những âm thanh đó cách tôi rất xa nhưng cũng rất ấm áp. Tôi nghĩ, vì sao bọn họ có thể dễ dàng có được cuộc sống bình phàm vui vẻ như vậy chứ? Cho dù là những ngày tháng tôi có được tự do, tôi cũng chỉ là một người bàng quan mà thôi.

Nếu tôi cho phép bản thân mình si tâm vọng tưởng một lát, liệu tôi có thể cùng Cơ Ngọc sống cuộc sống bình phàm vui vẻ như vậy không?

Vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy kỳ quái, Cơ Ngọc sao có thể sống một cuộc sống bình phàm được chứ, hắn sinh ra vốn đã là người xuất chúng rồi.

Tôi cũng không biết đã ngẩn ngơ ở lan can bao lâu, đột nhiên có một bóng người nằm bò ra lan can bên cạnh tôi kèm theo hương gỗ bách quen thuộc, người đó khẽ nói: “Vậy mà lại bỏ mặc người bệnh ở lại một mình, nàng ở đây làm gì vậy?”

Cơ Ngọc khoác áo ngoài đứng bên cạnh tôi, tôi ngẩn người ra rồi vội vàng sờ trán hắn, đã không còn nóng như vậy nữa.

“Ta say sóng nên ra đây hóng gió, ngài mau về đi kẻo cảm lạnh.” Tôi giải thích.

Cơ Ngọc lại không nghe theo lời khuyên của tôi, hắn vẫn nằm bò ra lan can, chống cằm nhìn về phía dãy núi xa xa, cười nói: “Từ xa xa nhìn thấy nàng còn tưởng nàng muốn nhảy sông nữa chứ, dọa ta toát cả mồ hôi hột. Quả là một cách hạ sốt hay đấy.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, hệt như đang nói đùa.

Tôi không biết lời hắn nói có mấy phần thật giả, liền chỉ im lặng. Hắn lại quay đầu lại nhìn tôi chăm chú, trong mắt ánh lên ánh trăng dịu nhẹ, dường như biết rõ điều tôi nghĩ trong lòng mà nói: “Ta nói chuyện như vậy, có phải nàng thường xuyên không phân biệt được ta đang nghiêm túc, hay là đang nói đùa không?”

Tôi hơi do dự một chút rồi gật đầu, hắn nói chuyện với tôi mười phần thì hết tám chín phần là như vậy.

Cơ Ngọc khẽ cười, ưỡn thẳng eo nói với giọng điệu trần thuật: “Ta vừa tỉnh lại không thấy nàng còn tưởng nàng lại bỏ trốn rồi. Ra ngoài tìm nàng thì thấy nàng nằm bò ra lan can, vừa mừng vừa sợ nàng có phải còn muốn trốn nữa không, ví như là nhảy xuống chẳng hạn. Bình tĩnh lại thì những suy nghĩ này thật là ngốc nghếch.”

“Những lời này đều không phải là nói đùa, khoảng thời gian này ta đã bị nàng dọa sợ rồi. Khi nàng hôn mê bất tỉnh, ta luôn mơ thấy nàng nhảy xuống vách núi trước mặt ta, nàng một câu cũng không nói mà ta thì chưa từng có thể nắm được nàng. Sau này nàng bỏ trốn, ác mộng của ta biến thành nàng độc phát chết. Nàng thành công thay thế Bùi Mục, Yến Vương, tỷ tỷ ta bọn họ, trở thành khách quen trong giấc mơ của ta.” Cơ Ngọc cụp mắt xuống khẽ cười, hình như có chút tự giễu.

Tôi chưa từng thấy hắn yếu đuối với bất kỳ ai như vậy, không khỏi kinh ngạc lại mờ mịt nhìn hắn, nghi ngờ Cơ Ngọc này có còn phải là người mà tôi quen biết hay không.

Phản ứng này của tôi dường như nằm trong dự liệu của Cơ Ngọc, ánh mắt hắn lấp lánh một hồi, thở dài: “Nàng không tin ta cũng được, thời gian còn dài mà… khụ khụ, khụ khụ…”

Hắn lại bắt đầu ho khan, tôi vội vàng kéo chặt áo khoác cho hắn, kéo hắn về phòng, lần này hắn ngoan ngoãn đi theo tôi.

Sau một ngày vui buồn lẫn lộn lên xuống thất thường này, cuối cùng tôi cũng nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Tôi nằm ở bên trong dựa vào tường còn Cơ Ngọc ở bên ngoài, chúng tôi đắp hai chiếc chăn riêng. Hắn mở đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi hồi lâu, vô cùng lễ phép hỏi tôi có thể ôm tôi ngủ được không.

Sự lễ phép khiến người ta kinh ngạc này nhất thời khiến tôi sinh ra cảm giác hỗn loạn, còn chưa đợi tôi nói gì hắn đã vươn tay ôm lấy tôi, ôm lấy vai tôi, nhỏ giọng chúc tôi ngủ ngon.

Tôi chìm vào vòng tay hắn, nghe rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn . Sự thân mật và trân trọng này khiến tôi có chút luống cuống, tôi biết hắn nguyện ý diễn vai dịu dàng thì sẽ vô cùng dịu dàng nhưng hôm nay lại thật sự khác thường, hắn có hơi quá không giống với bình thường rồi.

Tôi vùi đầu trong lòng hắn buồn bực hỏi: “Sao ngài lại như vậy?”

Cơ Ngọc im lặng một lát, mới trả lời: “Mấy tháng nay ta và Tân Nhiên đã nói chuyện rất nhiều, ta cảm thấy ta phải học cách yêu người khác.”

“Ngài không cần nhược điểm.”

“Bây giờ cần rồi.”

Tôi đột nhiên không nói nên lời, tôi cảm thấy nếu nói thêm gì nữa, có lẽ tôi sẽ khóc mất.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ 

Đối với Cửu Khanh mà nói, tin tưởng còn khó khăn hơn cả thích.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.