Hai ngôi nhà được xây dựng trên sườn núi, cách xa những ngôi nhà khác trong thôn. Cây cối trên sườn đồi không rậm rạp, cũng không cao lớn, mới được trồng cách đây vài năm. Một dòng suối nhỏ chảy trước cửa.
Bình thường nơi này không có người sống, nhưng Diệp Bích đã nhờ mẹ trưởng thôn hỗ trợ xử lý, chính là bà lão vừa mới nói chuyện với họ.
"Tro cốt của ba con và bà nội phải được chuyển đến nghĩa trang công cộng. Trong huyện đã ra chỉ thị mảnh đất này dùng để trồng táo, ngôi nhà cũng bị phá bỏ. Mẹ nghĩ hai ngôi nhà này đã quá cũ, để ở đây cũng chẳng ích gì. Mẹ đã nhờ trưởng thôn mời tiên sinh tìm một địa điểm có phong thủy tốt trong nghĩa trang, sáng mai sẽ bắt đầu khởi công." Diệp Bích nói với con gái.
Năm đó bà nội nhà họ Tịch chết trong vụ cháy, cũng là mời tiên sinh tới hạ táng, còn nói nhất định phải chôn cất Tịch Việt và bà cụ chung một chỗ, ngôi nhà không có người chết phải được dọn dẹp lại như ban đầu, sân nhỏ trồng các loại cây thêm chút nhân khí, như vậy bà cụ ở dưới đất mới có thể an tâm.
"Tiểu Mạnh, ngày mai có thể mượn xe của cháu chuyển đồ được không? Trưởng thôn và những người khác cũng sẽ đến nghĩa trang công cộng." Diệp Bích hỏi.
"Đương nhiên có thể, cháu..." Mạnh Dịch nghĩ ra một câu thành ngữ, "Cháu nhập gia tùy tục."
Bữa tối đã sôi trên bếp, một mình Diệp Bích nấu, đại hoàng canh giữ ở dưới bàn chảy nước dãi.
Ba chén cơm hòe hoa, một đĩa thịt heo xào tỏi, một đĩa bí đỏ xào cùng một nồi canh xương ống và tảo bẹ, Mạnh Dịch ăn hết đồ ăn trong chén không hề lãng phí.
Trước đây, Mạnh Dịch nói với Diệp Bích anh là họ hàng của Mạnh Đỉnh. Diệp Bích chỉ coi anh là một người quản lý giàu có. Sau đó, khi nhìn thấy anh trên TV, bà mới nhận ra con gái mình đã cua được một người giàu có trong số những người giàu có. Người như vậy có thể dễ dàng khiến người bình thường cảm thấy cảnh giác và thận trọng, nhưng Mạnh Dịch lại biểu hiện như thể anh mắc nợ cô ở kiếp trước. Rửa chén lau bàn quét sân cho chó ăn làm cực kỳ lưu loát, nếu không phải Diệp Bích ngăn cản, ngay cả nhà vệ sinh anh cũng có thể xối nước.
Trong sân trại nho nhỏ có gà, vịt, ngỗng, chó. Hạt vừng, củ cải, rau xanh đều được trồng trên luống rau do bà cụ nhà trưởng thông trồng, khi bà nội còn sống có mối quan hệ tốt với bà ấy như chị em gái thân thiết, bà ấy không thể chịu đựng được khi nhìn thấy sân vườn vắng tanh.
Hai phòng trong nhà được ngăn cách bằng rèm hoa, ngày mai phải dậy sớm không tới mười giờ Diệp Bích đã ngủ trước.
Mạnh Dịch quyên góp tiền cho trong thôn xây dựng đường, các thôn dân rất nhiệt tình, không đành lòng nhìn các vệ sĩ ngủ trên xe nên đã mời bọn họ đến sống ở ngôi nhà có máy lạnh. Mạnh Dịch vui mừng vì không có ai quấy rầy nên kéo Tịch Đồng ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Hai người trẻ tuổi dựa chung một chỗ, chú chó nằm dưới chân, những ngôi sao treo trên đầu chúng, đêm gió ấm tĩnh.
Dải Ngân hà rộng lớn bao la, với vô số ngôi sao trôi nổi và lấp lánh, giống như một bãi biển sáng bóng dưới ánh nắng giữa hè. Thất tinh bắc đẩu ở rất gần, từ từ xoay tròn, ánh sáng trong trẻo chiếu nhẹ nhàng xuống đồng cỏ và núi non, như thể đã rất nhiều rất nhiều năm trôi qua trong chớp mắt.
Vật đổi sao dời, xuân thu mấy độ.
"Anh bắt đầu thích em từ khi nào? Vì sao thích em vậy?" Tịch Đồng hỏi.
Đúng như dự đoán, đây là hai câu hỏi ghi điểm.
Mạnh Dịch hắng giọng, đang định trả lời thì cô đã nắm lấy tay anh trong túi áo, tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai giật lấy điện thoại của anh.
Mới vừa rồi nhìn thấy anh lén lén lút lút, không biết đang làm cái gì.
Tịch Đồng cúi đầu, nhìn thấy một loạt từ trong hộp thoại WhatsApp: "Anh ơi, cố gắng lên", "Đừng hèn nhát, cứ làm đi", "Nơi tốt nhất để bày tỏ tình yêu của bản thân là dưới bầu trời đầy sao", ngón tay trượt lên nữa—
"Nhất định phải tặng bánh ngọt cho chị ấy vào ngày sinh nhật", "Lấy lòng ba mẹ vợ đại cát thuận lợi", "Đàn ông làm việc nhà là mị lực nhất", "Nếu hỏi tại sao anh thích chị ấy, chỉ cần đọc thuộc lòng những điều sau đây"...
Khóe miệng Tịch Đồng co quắp, cho đến khi nhìn thấy "Cách làm pudding dưa hấu hương dâu", rốt cuộc cô cũng lên tiếng: "Mạnh Dịch! Anh lại mời viện trợ bên ngoài?! Đây là bậc thầy tình cảm hả?"
Tai của Mạnh Dịch đỏ lên khi cô phát hiện ra anh làm bậy. Anh chộp lấy điện thoại: "Không phải."
"Anh thành thật mà nói! Em còn tự hỏi tại sao phong cách hai ngày nay của anh thay đổi đột ngột, hóa ra có cao nhân chỉ điểm!"
"Thư ký của anh ở Canada, Tần Lập, là con gái của ông ấy." Mạnh Dịch nhịn không được, chỉ có thể nói thật với cô.
"Những bức ảnh trên LinkedIn cũng vậy, em ấy giúp anh chọn."
Lại vội vàng nói thêm: "Mới học cấp hai thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."
Tịch Đồng rất khinh bỉ nhìn anh: "Mạnh Dịch, anh đã luân lạc đến mức đi xin kinh nghiệm của trẻ vị thành niên sao?"
Mạnh Dịch cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô: "Tịch Đồng, em đã luân lạc tới mức giả thiết lên trẻ vị thành niên sao?"
"Em không quan tâm, đừng lạc đề. Anh nhanh trả lời câu hỏi vừa rồi đi. Không cho phép học thuộc câu trả lời."
Mạnh Dịch không học thuộc lòng: "Anh không biết bắt đầu thích em từ khi nào, ngay khi anh gặp em ở trường tiểu học ở Kenya thì đã muốn cưới em."
Cuộc họp báo vào tháng giêng. Trong một khoảnh khắc, một cái chớp mắt, lúc anh hướng về phía micro đã muốn nói với cô rằng anh thích cô, nhưng sợ làm cô sợ.
Đối với cô mà nói, anh là một người hoàn toàn xa lạ.
Vì vậy, anh thực hiện từng bước một, nhưng sau đó lại tham lam, quá khích, cố gắng hết sức muốn cô nói trước.
Tim Tịch Đồng đập thình thịch, sửng sốt một lát, "Lúc đó anh để ý đến em rồi à? Không đúng, ngay cả mặt anh em cũng không thấy rõ."
Mạnh Dịch không nói quá nhiều, cười một cái: "Cái này không sao."
Thật sự không sao.
"Tại sao? Chẳng lẽ anh chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp hơn, dễ thương hơn và lương thiện hơn em sao?" Cô không thuận theo, không buông tha hỏi.
Mạnh Dịch suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó nói: "Không có."
Gió cuốn tóc cô, mê hoặc đôi mắt tràn đầy hơi ẩm của cô, anh dùng đầu ngón tay nắm lấy một cây bồ công anh trên tóc cô, thổi bay đi. Anh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình nghĩ không ra nhiều lời như vậy, lại sợ nói sai nên chỉ có thể lặp lại một lần: "Không có."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan tới cốt truyện, mọi người không nên kết luận quá sớm(◐‿◑)