Dịch Nam Chi Đồng

Chương 78: Thăm mộ



Thật sự không có.

Có rất nhiều người xinh đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp mà anh thích. Có rất nhiều người đáng yêu, nhưng không ai đáng yêu bằng cô.

Am hiểu lòng người, người nhà cô cũng thân thiện, tốt biết bao nhiêu.

Sao anh còn muốn nhìn người phụ nữ khác chứ?

Anh rất muốn kết hôn nhanh lên một chút, như vậy không còn cô đơn một mình nữa. Anh sẽ có nhà.

Tịch Đồng tựa đầu lên trên vai anh, buồn buồn nói: "Nói như anh vậy không phải rất tốt sao, sau này không được phép làm người ta bực mình như vậy nữa, nói anh là chó Lisa cũng có thể không đồng ý đâu. Anh cứ muốn để em thổ lộ trước thỏa mãn lòng hư vinh và cảm giác tự hào kỳ lạ của đàn ông, sao có thể ngây thơ như vậy chứ? Ban đầu em định tặng anh một chiếc cà vạt và khuy măng sét vào ngày sinh nhật, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ nên tặng anh Transformers."

Mạnh Dịch lập tức nói: "Anh muốn Optimus Prime."

"..."

Quả nhiên điểm chính là ở đây.

"Được được được, mua cho anh, Qingtian Bumblebee cũng mua, chúng ta không thiếu tiền mà." Tịch Đồng bất đắc dĩ nói.

Mạnh Dịch rất vui vẻ, lại hỏi: "Ngày mai dời mộ anh có cần phải lấy một cái chậu đi ở phía trước sau đó đập vỡ không?"

Tịch Đồng hoàn toàn hết ý kiến, "Anh đọc loại phổ cập khoa học mù quáng nào vậy? Đập chậu bùn là lúc mới vừa qua đời được không, ngày mai anh cứ đứng bên cạnh học hỏi phong tục truyền thống, sẽ không để anh làm việc, anh chỉ cần chịu trách nhiệm lái xe chở bọn em đến trong huyện thôi."

"Anh muốn đến viếng mộ ba em." Anh nói, "Chuyện này không thể tiết kiệm."

Tịch Đồng thật sự muốn biết rốt cuộc mẹ cô đã nói gì với anh, tại sao anh lại có chấp niệm sâu với việc khấu đầu lạy tạ vậy chứ?

Mạnh Dịch nghĩ thầm trong lòng, sau khi đi viếng mộ xong anh sẽ là con rể của nhà họ Tịch, cô không thể không cần anh. Sau này nếu ly hôn, cô phải lôi anh về lại trước mộ ba cô nói rõ lý do, đến lúc đó dựa theo logic của anh, cô nhất định không nói lại anh.

... Không đúng, sao có thể ly hôn? Hai người phải sinh ba đứa con đấy.

... Ba đứa con có phải hơi nhiều rồi không? Vậy hai đứa? Con gái một thì quá cô đơn.

... Cô sẽ không muốn sinh đấy chứ? Nhưng cô rất thích trẻ con. Nếu chỉ sinh một đứa con thì anh hy vọng đó sẽ là một cô con gái, lớn lên xinh đẹp giống anh.

... Nếu không sinh thì cứ nhận nuôi một đứa con, cho dù tố chất như thế nào bọn họ cũng sẽ rất yêu nó.

"Nếu ba em biết em có bạn trai, chắc chắn rất xúc động."

Một câu nói kéo Mạnh Dịch trở về thực tế.

À, bọn họ còn chưa có kết hôn mà.

Bóng ngôi sao trong suối di chuyển về phía đông, hoa hòe bay xuống như tuyết. Những con cá nhỏ thừa dịp bóng đêm nhảy lên khỏi mặt nước, phát ra tiếng rào rào nhỏ, ve sầu và châu chấu cũng nhỏ giọng, như sợ làm xáo trộn khung cảnh yên bình và thơ mộng này.

Không biết ngồi bao lâu, Mạnh Dịch ôm lấy Tịch Đồng đang ngủ say trở về.

Đồ đạc trong nhà được bày biện không có khác biệt so với trong ký ức, ga trải giường có hoa văn hoa mẫu đơn màu hồng, trên kệ có một chậu cá chép, trên bàn có cốc men lớn in những chữ "Hỉ" thật to theo kiểu chữ thời nhà Tống. Nơi này đã được mẹ trưởng thôn quét dọn rất sạch sẽ, ngay cả chao đèn cũng không có một hạt bụi nào.

Đêm hè trong núi không hề nóng bức. Nằm trên chiếu, tắt đèn, bên tai là hơi thở nhàn nhạt. Tịch Đồng trở mình, mặt hướng vách tường, Mạnh Dịch mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối, trong góc giống như có vật gì đó uy nghiêm đáng sợ dòm ngó anh.

Nhưng bây giờ anh đã không còn sợ.

Cơn mưa bắt đầu vào lúc nửa đêm và lúc tờ mờ sáng càng nặng hạt hơn. Bầu trời đầy mây đen như mực, mưa như trút nước, gió gào thét, tạo cho người ta ảo giác nhà sắp lật nóc đến nơi.

Tịch Đồng ngủ rất say, đẩy cửa mới bị mưa to dọa sợ. Mạnh Dịch đã dậy từ sớm, đang cùng mẹ nấu đồ cúng trong bếp. Trên bếp có cá chép và cá trích vừa chín, còn mấy chiếc đĩa giấy đựng đậu hủ, sủi cảo và quất.

Thầy phong thủy đến đúng giờ, trưởng thôn cũng đến.

"Hôm nay là ngày hoàng đạo?" Tịch Đồng rất hoài nghi.

Thầy quang quác nói một hơi, rất tự tin, ý chính là ngày giờ ông ta chọn sẽ không sai, việc di dời mộ sẽ mang lại phúc lành cho thế hệ tương lai, chuyển nguy thành an. Ông thầy khá có tiếng ở quê nhà, khi Tịch Đồng ra đời ông nội của cô đã nhờ ông ta tính toán, nói cô còn nhỏ gặp đại họa, nhưng bát tự ngũ hành không thiếu, vượt qua sẽ gặp nhiều may mắn, không chỉ có vận may phát tài, còn vượng phu. Trước mặt coi là chính xác, nhưng không biết có vượng phu hay không.

Thầy rất chuyên nghiệp, không che dù, cầm la bàn quay một vòng ở trước phần mộ, tìm một chỗ trước hai ụ đất để đốt lá bùa rồi cho người nhà đến vái lạy.

Đặt thịt cá trái cây và rượu Mao Đài bị mưa làm ướt xuống, trông không được chỉn chu cho lắm. Tịch Đồng là độc đinh còn lại của nhà họ Tịch, mẹ và cô hành đại lễ, sau đó đến phiên Mạnh Dịch nhao nhao muốn thử.

Thầy nhìn anh một cái, nói với Tịch Đồng đã khấu đầu lạy tạ xong: "Năm nay cậu này có một tai hoạ."

Tịch Đồng nghĩ thầm ông ta tính rất chuẩn, "Anh ấy vừa mới bị thương, rất nặng."

Thầy lắc đầu một cái, "Tôi đang nói tương lai. Vài tháng tới nhìn vào tạo hóa." 

Vừa cười cười: "Cậu ta vận khí tốt, ai bảo cháu vượng cậu ta chứ?"

Tịch Đồng: "Chúng cháu vừa mới ở bên nhau..."

Thầy kỳ lạ liếc nhìn cô: "Nhìn cậu ta đốt giấy dập đầu thế kia như muốn đốt tổ tiên của cháu thành tổ tiên của cậu ta, dập đầu ba của cháu thành ba của cậu ta, hai đứa nhận giấy chứng nhận là đầy đủ hết."

"..."

Không phải thầy đã nhận hối lộ từ Mạnh Dịch đấy chứ?

Mạnh Dịch quỳ xuống trước phần mộ, môi khẽ nhúc nhích, mưa to khiến anh bị tưới ướt từ đầu đến chân, áo sơ mi dán chặt vào da, có một chút lành lạnh.

Anh quỳ rất lâu rồi mới ngồi dậy, trán bị phiến đá đụng đỏ, gương mặt có nhiều vết nước đan chéo.

Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm anh tỉnh hồn, ngẩng đầu lên, mưa đã tạnh.

Tịch Đồng cầm chiếc ô màu đen che mưa, anh vẫn nhìn cô, dù sắc trời bên ngoài ảm đạm chiếu vào con ngươi, con ngươi đen nhánh trong vắt, sự sắc sảo chưa thu vào.

Tay cô đặt lên trán anh, rất lạnh.

Mạnh Dịch đứng lên, nhận lấy dù, ôm lấy cô đi lên xe.

"Anh và ba em đã nói gì vậy?"

"Chăm sóc em thật tốt."

"Chỉ như vậy?" Cô nhìn thấy anh mặc niệm một phút.

"Còn nữa, phù hộ anh."

"Phù hộ anh cái gì? Ông ấy không thể chiếu cố tới việc kinh doanh của anh."

"Phù hộ anh nhanh chóng kết hôn với em."

... Thật là không thu liễm một chút nào.

Tịch Đồng hừ một tiếng: "Nhìn biểu hiện của anh."

Mạnh Dịch cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa trút xuống như nước, tựa như trời đang khóc, khóc cho đến khi vạn vật héo úa, đường nét mờ nhạt, mặt đất tái nhợt một mảnh, thế gian sạch sẽ.

Nhưng mà có ích lợi gì đâu?

Mưa dừng lại, người liền đi ra, sâu cũng đi ra.

...

Ngân Thành, vùng biệt thự lâm viên ở ngoại ô.

Ánh mặt trời rực rỡ buổi chiều, Hách Động Minh từ phòng ngủ đi ra, ung ung dung dung duỗi người đi vào thư phòng ở lầu hai.

Gần đây ông ta cảm thấy bản thân càng ngày càng già yếu cả về thể xác và tinh thần, nhuộm tóc đen cũng vô ích, tinh lực không bằng trước kia, luôn luôn phải uống thuốc.

Người giúp việc đưa nước ấm đến, ông ta kéo ngăn khóa kéo ra, cầm một chai nhỏ ra uống nửa viên thuốc. Buổi tối còn có một mẻ hàng đến, phải kiểm tra kỹ càng.

Cách cuộc sống về hưu càng ngày càng gần, mấy ngày nay ông ta không đến công ty, thả lỏng tinh thần ở biệt thự, gọi điện thoại cho Tiết Lĩnh gọi anh ta đến, phía bên kia đang bận rộn hợp tác hạng mục tư sản Ngân Hồ và phim truyền hình nên đẩy sang ngày mai. Lại gọi điện thoại cho thư ký, thư ký vội vàng chuẩn bị mở họp, lại gọi cho Đỗ Huy, Đỗ Huy lại ở trong văn phòng xem tài liệu, có mấy chỗ không hiểu còn hỏi ông ta.

Mọi người đều đang cố gắng làm việc, ngược lại khiến cho ông ta có chút hổ thẹn, uống một hơi cạn sạch ly nước ấm, mở máy tính ra tra email.

Ông ta không hay sử dụng email cá nhân, một hai tuần lễ mới tra như vậy một lần, phần lớn là thư mời hội nghị và quảng cáo, lần này thư lại tận 99+.

Hách Động Minh quá nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức mở từng quảng cáo điện tử, xem xong lại xóa bỏ, thư mời cũng xem hai lần, không khách khí mà đánh giá thiết kế thẩm mỹ hỏng bét của công ty nào đó. 

Từ hôm nay đến trước kia, số lượng trong hộp thư dần dần bớt, cuối cùng ông ta click mở e-mail lúc mười bốn giờ ba phút chiều ngày 7 tháng 7, thần thái thanh thản trên mặt đông cứng một giây, rồi sau đó không chút do dự xóa bỏ.

Ông ta tiếp tục duyệt trang, phát hiện đây là email đầu tiên được gửi kể từ lần kiểm tra trước, phần sau không còn nữa.

Hách Động Minh tắt máy tính, đứng bên cửa sổ hút một điếu thuốc. Những ngón tay ông ta càng run, những tia lửa run rẩy ở giữa ngón tay, mẩu thuốc lá rơi vào chậu hoa nhài.

Ông ta bấm chuông: "Cho tôi một chai rượu."

Người giúp việc nhanh chóng bưng sâm panh đi vào, rất quy củ không nhìn vào máy tính. Hách Động Minh cầm chai rượu ném lên mặt người nọ, phồng mũi: "Ai cần thứ này?"

Người giúp việc tuổi trẻ tuổi kia lạ mặt, quản gia mới vừa sắp xếp vào phục vụ ở lầu chính, không rõ sở thích của ông ta, bị đập cũng không dám kêu đau, nơm nớp lo sợ cúi đầu, che quai hàm hàm hồ nói: "Tôi sẽ lấy cho ngài một chai khác."

Chỉ chốc lát sau, trên khay được thay thế bằng một ly whisky lớn, săn sóc cho thêm đá.

Lần này không đưa sai, Hách Động Minh mỉm cười sờ lên khuôn mặt bầm tím của hắn, mặt mày hiền hậu nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nặng tay rồi. Cậu nhóc, cậu tên gì? Vừa tới đây à?"

Hai người nói mấy câu, Hách Động Minh khua tay để hắn đi: "Nhớ thoa thuốc mỡ."

Ông ta ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da xoay lần nữa, khoanh tay nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chờ với vẻ mặt ung dung không vội vã.

Qua năm phút, ông ta lôi email ra khỏi thùng rác và đọc lại lần thứ hai.

Ông ta nhếch mép lên, sờ cằm một cái, bây giờ những kẻ lừa đảo rất có bản lĩnh, có thể lấy được địa chỉ email của ông ta, nhưng địa chỉ email cũng rất dễ đoán, chỉ là bính âm của tên cộng với hậu tố công ty...

Mặt trời ngoài cửa sổ bị mây che kín, ánh sáng tối lại, nụ cười của ông ta biến mất.

Hách Động Minh nhấc điện thoại lên: "Kêu kỹ thuật viên tới một chuyến, phải gọi người kín miệng, kiểm tra một địa chỉ email."

Lại bổ sung: "Kiểm tra ngay trong phòng làm việc của tôi."

Cúp điện thoại, ông ta đi qua đi lại trong phòng, trên trán rỉ ra mồ hôi, giảm điều hòa không khí vài độ mà vẫn nóng.

Hơi nóng đó từ trong ra ngoài bốc lên từ tận đáy lòng, bao trùm trái tim như hơi nước sôi, khiến lồng ngực như thắt lại, cắn chặt hàm răng, hô hấp dồn dập.

Làm sao có thể...

Nhất định là có người dùng chuyện này để bắt bí vơ vét tài sản.

Ông ta chợt nhìn thấy mình trong tấm kính trong suốt của tủ sách, giật mình trước vẻ mặt kinh hoảng thất thố, trông vẻ vô cùng lo lắng như thể trong nháy mắt đã già đi chục tuổi.

Không thể hoảng, phải điều tra rõ.

Ông ta tự nhủ.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.