Hai giờ rạng sáng thứ sáu, chuyến bay của Emirates từ Ngân Thành đến Toronto đã cất cánh đúng giờ.
Chuyến bay kéo dài mười tám tiếng, thời gian quá cảnh hai giờ ở Vancouver, lần đầu tiên Tịch Đồng hưởng thụ đãi ngộ xa hoa, trải nghiệm một căn phòng tổng thống riêng. Cô tắm rửa trên máy bay, trùm khăn tắm nằm trên giường lớn dành cho hai người, uống rượu vang đỏ từ quầy bar, ăn đồ ăn nhẹ dành riêng trong bữa trưa độc quyền, mỹ vị muốn lên trời.
Ồ, đã ở trên trời rồi.
Tịch Đồng được voi đòi tiên, còn muốn bay đến ngoài không gian, hỏi Mạnh Dịch đang đọc báo tài chính: "Sao anh không ngồi máy bay tư nhân vậy, em muốn nhìn xem dáng vẻ máy bay tư nhân ra sao, có phải cũng là hai cái cánh một cái đuôi, có được trang bị hệ thống chống đạn như không quân số một không?"
Trong tay Mạnh Dịch có một đống công việc, không chớp mắt nhìn màn hình máy tính, thuận miệng nói: "Anh thấy thoải mái ở những nơi đông người hơn, hơn nữa có thể tích lũy hành trình. Máy bay tư nhân rất nhỏ, trống rỗng, đồ ăn trên máy bay cũng không ngon, mỗi lần trước khi cất cánh đều phải xin đường đi rất phiền phức."
Tích lũy hành trình có ích lợi gì? Anh đã là hội viên có cấp bậc cao nhất, lại không thiếu tiền nên không cần đổi hành trình lấy vé máy bay và khách sạn.
Tịch Đồng nghĩ đến bộ phim cũ 《Up in the Air》, trong đó nhân sự cấp cao George Clooney đã tích lũy được 1 triệu dặm bay nhưng nữ thực tập sinh trẻ không hiểu.
Có lẽ là một sở thích trẻ con chỉ có ở đàn ông, giống như anh muốn Transformers vậy.
Tịch Đồng nằm bò trên lưng anh, nhét một miếng bánh quy rong biển vào miệng anh, ôm cổ anh: "Anh thật không bình thường mà, tổng tài trong tiểu thuyết thích rất ít người, tốt nhất chỉ có một người… Không đúng, là với nữ chính Mary Sue, hai người tốt nhất."
Mạnh Dịch dùng chút sức gỡ cô ra khỏi người mình: "Có mệt không, hửm? Ngủ một giấc rồi sẽ đến."
Tịch Đồng thấy anh đang chuẩn bị họp, lấy ra một chiếc cà vạt trong ngăn kéo thắt cho anh, sửa sang quần áo một chút, ôm lấy eo anh mè nheo: "Em hưng phấn đến ngủ không được, em cảm giác em rất có tiền."
Mạnh Dịch bị cô cọ đến tâm viên ý mã, uốn nắn: "Là anh có tiền. Anh đang cố gắng kiếm tiền, để cho em có cảm giác em rất có tiền."
Tịch Đồng ừm một tiếng.
Anh xoa xoa đầu cô: "Tháng trước tổng biên tập tạp chí của em đã được chủ ngân hàng người gốc Hoa Stephen Lee mời đến Dubai để phỏng vấn, ngồi máy bay riêng của Lee, ở tại khách sạn Burj Al Arab. Anh nghe chủ nhiệm Tống nói em rất có năng lực, làm việc cũng rất nghiêm túc, tương lai nhất định sẽ thành chiêu bài của tòa soạn. Đến khi đó người có tiền hơn anh sẽ cho em đãi ngộ tốt hơn, anh mời em ngồi máy bay đến Toronto em cũng xem thường, còn phải kêu anh gửi ba email kèm theo bản sao cho tòa soạn mời em viết báo cáo cho ME."
Tịch Đồng che bụng cười: "Vậy em sẽ cố gắng làm việc, để anh xin em làm tuyên truyền."
Mạnh Dịch hôn lên trán cô một cái: "Phóng viên Tịch, anh phải họp, đừng lên tiếng được không? Anh cần phải giữ gìn hình ảnh của mình trước mặt nhân viên."
Tịch Đồng làm động tác kéo miệng, nhìn anh đeo tai nghe Bluetooth, mở Skype, ngả lưng xuống giường ôm chăn lăn lộn.
Khi máy bay xuyên qua những đám mây như sợi bông, một tia sáng màu cam lóe lên ở bầu trời phía xa, nhẹ nhàng chiếu lên trên xương hàm có chút lạnh lẽo của anh.
Anh chú ý đến ánh mắt của cô, đầu ngón tay xoay cây bút máy nửa vòng, rồi đột nhiên liếc sang một bên một cái, đường môi hơi nhếch lên.
Tịch Đồng biết, anh đang phân tâm.
...
Toronto nằm trên bờ phía Tây Bắc của hồ Ontario, chỉ cách New York nước Mỹ 90 phút bay. Đây là một trong những trung tâm tài chính lớn nhất thế giới.
Đây cũng là một trong những thành phố có nền văn hóa đa dạng nhất, hơn một nửa cư dân ở đây là người nước ngoài, trong đó người Hoa chiếm hơn 10%.
Tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn ME được xây dựng tại khu thương mại CBD và được thiết kế bởi văn phòng kiến trúc Foster, tòa nhà cao 270 mét và có tổng cộng 70 tòa nhà.
Tầng năm nằm ngay đối diện hồ Ontario dưới ánh nắng ban mai.
Máy bay hạ cánh lúc 8 giờ, đoàn người chạy thẳng tới công ty. Tịch Đồng đi theo Mạnh Dịch bằng thang máy riêng lên tầng cao nhất, Mạnh Dịch đưa cô vào dãy phòng ở của CEO có hệ thống chiếu sáng cực tốt, còn anh đi xuống tầng dưới cho cuộc họp buổi sáng.
Tịch Đồng vẫn còn bị chênh lệch múi giờ, ngủ vài tiếng trong căn phòng kích hoạt giọng nói công nghệ cao của anh, khi tỉnh lại người máy đã mang khăn tắm và bàn chải đánh răng vào phòng tắm, đồng thời còn mang một tách cà phê viên đến đầu giường. Cô tò mò nhìn xung quanh căn phòng này, diện tích ở đây khoảng một trăm mét vuông, có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng tắm, đồ đạc đều không phải đen thì là trắng, rất đơn giản và giản dị, không có bất kỳ đồ trang trí nào. Làm người khác chú ý nhất là một chiếc tủ sách cổ bằng gỗ lim cao hai mét được chạm khắc những vòng hoa và ruy băng tinh xảo.
"Ngủ thế nào rồi?"
Cửa mở ra, Mạnh Dịch bước vào, trên tay cầm một túi giấy đến phòng ngủ mở tủ quần áo ra, thay một bộ vest màu bạc.
"Tốt vô cùng. Anh lại để nhiều quần áo ở công ty như vậy sao, sẽ không phải là dọn hết quần áo trong nhà rồi chứ?" Tịch Đồng hỏi.
"Sau khi tốt nghiệp đại học anh rất ít khi trở về nhà họ Mạnh, mua quần áo đều để ở nơi làm việc."
"A... Cũng muốn nhìn cung điện của nhà họ Mạnh trong truyền thuyết trông như thế nào." Cô có chút thất vọng. Mặc dù Mạnh Dịch chưa từng nhắc tới chuyện trong nhà, nhưng rất dễ nhìn ra quan hệ của cha con bọn họ cứng ngắc, lần này ở Canada bốn ngày, có thể anh sẽ không về nhà.
Hình như biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, Mạnh Dịch nói: "Chờ một chút chúng ta đi ăn bữa trưa, buổi tối anh đưa em về biệt thự. Trong nhà đã ba năm không có người, chỉ có một quản gia, không có chút hơi người nào, em không cần phải sợ."
Tịch Đồng buồn cười: "Chuyện này có gì mà sợ. Ăn cơm trưa với ai?"
"Em đi thì biết." Anh mở cái nút, cầm túi giấy lên, "Anh mang một chiếc váy mới đến, em thử xem."
Vì anh nói muốn giới thiệu cô với bạn nên Tịch Đồng đã mang theo rất nhiều kiểu váy đoan trang, đều bỏ vào vali, nhưng vừa mở túi ra, cô đã cảm thấy mọi thứ mình mang theo đều vô ích.
Chiếc váy dài ngang ngực bằng lụa trắng tinh với những đường cắt đơn giản, mềm mại. Những bông hoa cúc vàng nhạt thêu ở eo đang tỏa sáng rực rỡ, tấm lưới ren như sương rủ xuống từ rễ cành hoa và dài đến đầu gối. Một bộ lễ phục như vậy có thể mặc đi ăn ở nhà hàng cao cấp hoặc tham dự một bữa tiệc cocktail, tỷ lệ sử dụng rất cao.
"Giambattista Valli, đây là thương hiệu của Ý à?" Tịch Đồng làm một phái nữ không có chút nhạy cảm nào với mốt, khó khăn đọc lên hai từ đơn.
"Ừ." Mạnh Dịch cũng không hiểu nhiều, trước khi trở về Toronto, anh đã nhờ con gái Tần Lập chọn, cô bé sắp trở thành cố vấn quân sự độc quyền của anh.
Tịch Đồng vào phòng tắm thay váy, kích thước vừa vặn, phàm là mập một cân cũng không thể mặc vào. Tay hơi khô vì bị gạc ren cọ xát, cô nghĩ phòng tắm cao cấp như vậy nhất định phải có kem dưỡng da tay nên mở ngăn kéo dưới bồn rửa mặt ra, quả nhiên có một đống chai chai lọ lọ, tìm thấy kem bôi tay rồi thoa lên, tầm mắt không tự chủ được bị nét chữ trên chai nhỏ bên cạnh hấp dẫn.
Antidepressant.
Thuốc chống trầm cảm.
Trong lòng cô trùng xuống, lại lật mấy cái chai khác.
Thuốc giảm đau, thuốc ngủ, 5-HTP... Một số còn chưa mở, một số chỉ còn lại vài viên. Thuốc ngủ được sử dụng nhiều nhất và thuốc chống trầm cảm uống một nửa là ít nhất. Cô cầm lên nhìn một chai mới nhất, hạn sử dụng đến năm 2019.
"Đồng Đồng, thay xong chưa em? Chúng ta cần phải nhanh lên một chút."
Tịch Đồng vội vàng đóng ngăn kéo lại, hướng về phía gương lộ ra một nụ cười, cảm thấy bình thường không có gì khác mới đẩy cửa đi ra ngoài, "Tư thế ngủ không đúng nên giơ tay lên có hơi đau, anh giúp em kéo khóa lên với."
Cô xoay người, Mạnh Dịch vuốt mái tóc đen như thác sang một bên, kéo phần dây kéo sau lưng lên.
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy một bông hoa thuỷ tiên vàng thơm ngát trong tấm gương kính trong suốt từ trần đến sàn.
Cánh tay từ phía sau vòng lên, cằm của anh tựa vào hõm cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào tai: "Đồng Đồng, em thật xinh đẹp."
Tịch Đồng bị anh ôm có hơi nóng, mặt cũng có chút đỏ, "Không phải không có nhiều thời gian sao, đi nhanh thôi."
Bộ quần áo kết hợp với một đôi giày cao gót nạm kim cương màu trắng, đi hơi nặng chân nhưng cô nắm tay anh đi lại không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhà hàng ở gần đây, sự riêng tư rất tốt, nếu không có người dẫn đường, Tịch Đồng cũng không tìm được cửa ở đây. Bọn họ đến muộn năm phút, khách cũng đã đến, đứng lên từ chỗ ngồi, Tịch Đồng kinh ngạc mở to hai mắt— Lại là giáo sư Kingston!
"Cô phóng viên, lại gặp nhau rồi, tôi đã đọc báo cáo cô viết về tôi."
Frederic Kingston trông vẫn như một chuyên gia lạnh lùng nhưng giọng điệu rất dịu dàng, thân sĩ bắt tay với cô một cái.
"Fred là bác sĩ tâm lý của nhà họ Mạnh, trước kia từng xem bệnh cho cha mẹ nuôi của anh, anh đã quen biết ông ấy gần 20 năm rồi." Mạnh Dịch nhìn Kingston, dùng tiếng Anh giới thiệu.
Hóa ra là bác sĩ tư nhân! Tịch Đồng lại một lần nữa cảm khái thực lực của nhà họ Mạnh, có thể mời một chuyên gia xuất sắc như vậy để phục vụ mình.
Bởi vì đang là buổi trưa ngày làm việc nên Mạnh Dịch léo từ chối người phục vụ, kêu anh ta đưa cho Kingston một ly rượu anh đào Đức.
"Lần trước vị hôn thê của tôi phỏng vấn ông ở trường đại học A ở Ngân Thành, sau đó cô ấy nói với tôi năng lực chuyên môn của ông rất tuyệt vời, cô ấy rất ngưỡng mộ. Fred, tôi nhớ buổi chiều ông không có lớp phải không?"
... Ai cho anh nói trước mặt cô cô là fiancée của anh vậy! Tịch Đồng lặng lẽ trợn mắt trong lòng, rồi cắt cá mú trên đĩa thành từng miếng.
Đôi mắt xanh của Kingston hiện lên một nụ cười châm biếm, "Ryan, đã lâu rồi cậu không đến gặp tôi, chẳng lẽ cậu muốn vị tiểu thư này thấy cậu bị tôi thôi miên thế nào sao? Cho cậu một lời khuyên chân thành, không nên có chút giấu giếm nào với bạn đời."
Tịch Đồng lập tức nghĩ đến đống thuốc trong ngăn kéo. Vì sao Mạnh Dịch lại phải chịu áp lực tâm lý nặng nề như vậy?
"Tất nhiên trước khi kết hôn tôi sẽ nói với cô ấy, cô ấy là người quan trọng nhất với tôi." Mạnh Dịch nói.
Tim Tịch Đồng không thể ức chế nhảy nhanh mấy phách, cúi đầu xuống, mứt mâm xôi chua cũng trở nên ngọt ngào.
Kingston vui vẻ gật đầu một cái, "Xem ra vấn đề của cậu đã được giải quyết, nếu cha cậu vẫn còn ở đây, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui mừng. Ông ấy đặt kỳ vọng rất cao vào cậu. Cơm nước xong tôi đưa hai người đến phòng khám nhìn một chút— Tất nhiên cậu đã đi đến đó không ít lần, xin đừng làm mất uy tín của tôi, tôi biết vị tiểu thư này có thể đến thăm, buổi sáng còn đặc biệt kêu công nhân làm vệ sinh quét dọn một lần đấy."
Tịch Đồng dốc lòng ăn hết cả con cá mú, cảm giác có chút không đúng, chờ món tráng miệng được bưng ra sau bữa ăn mới ý thức được: Tại sao cô không biết có thể buổi chiều cô sẽ phải đến phòng khám?
Hai giờ rưỡi, Mạnh Dịch đưa Tịch Đồng ăn uống no đủ lên xe, lái đến phòng làm việc của Kingston. Phòng làm việc ở trên tầng ba của một căn hộ có tuổi đời hàng thế kỷ, rõ ràng là giáo sư thường sống ở đây. Căn phòng có nhà bếp đầy đủ tiện nghi, một túi khoai tây vỏ vàng không có mầm được đặt trong góc tường. Một cuốn sách dạy nấu ăn về ẩm thực Trung Hoa được trải ra trên bếp. Tịch Đồng đã đến loại phòng khám bệnh tư nhân này để tiêm vắc-xin khi đang du học ở Châu Âu, trong phòng được trang trí ấm cúng, các bệnh nhân dễ dàng sinh ra cảm giác gần gũi, sẵn sàng giao tiếp nhiều hơn với bác sĩ. Căn hộ của Kingston không được ngăn nắp cho lắm, đồ đạc cũng không được phân loại gọn gàng nhưng sàn nhà và bàn ghế đều được đánh bóng rất sạch sẽ, tạo cho người ta trực giác cảm nhận vô cùng thoải mái và thư thái.
"Chiếc cốc này đẹp quá." Tịch Đồng chỉ vào hai chiếc ly thủy tinh đổi màu màu xanh lam trên bàn, chân thành khen ngợi.
"À, tôi mua cái này ở đảo Murano ở Venice, nơi chuyên sản xuất sản phẩm thủy tinh xinh đẹp."
Mạnh Dịch rời mắt khỏi hai ly nước chanh đang uống dở: "Quả thật rất đẹp."