Mạnh Dịch cầm chiếc váy cô đã thay bước ra khỏi phòng tắm, đèn pha trong phòng đã tắt, đèn bàn gần gối ngủ cũng được bật ở mức tối đa.
Chiếc vali trên sàn mở ra, bên trong có sơ mi, cà vạt và tất được xếp gọn gàng. Anh lật xuống dưới đáy, đúng như dự đoán, có một chiếc áo sơ mi màu hồng.
Hôm kia cô nhất quyết mua cho anh, ép anh mặc thử. Anh bất đắc dĩ đặt áo sơ mi hồng lên phía trên cùng, sau đó anh nhét chiếc váy trắng dính máu ở giữa.
Sau khi đóng và khóa vali lại, anh đi tới cửa sổ nhìn ra xa, màn đêm càng lúc càng dày đặc, trong bóng tối có vài ngọn đèn lơ lửng, trầu bà xanh mọc tươi tốt trong ánh sáng mờ ảo.
Mạnh Dịch ném một cây đinh sắt vào bình thủy tinh chứa đầy nước, kéo kín rèm cửa sổ lại, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, vừa nghiêng đầu thì Tịch Đồng từ trong chăn lộ ra đôi mắt trong veo, giống như động vật nhỏ đánh giá anh.
"Còn chưa ngủ?" Anh gõ nhẹ vào chóp mũi cô.
"Em vẫn chưa chúc anh ngủ ngon." Cô nói bằng giọng mũi mềm nhũn.
Mạnh Dịch không nhịn được, vén chăn lên cúi người, những ngón tay bị máy điều hòa không khí thổi lạnh của cô đặt lên gáy anh, bắt chước hai cái chân đi bộ, từ xương cổ từ từ trượt xuống, lướt qua xương bả vai, siết chặt vòng eo. Khi chạm vào xương cụt, anh khẽ run nhẹ, năm ngón tay khẽ luồn vào mái tóc nửa ướt của cô, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Cô thân mật cắn môi anh, không đau nhưng lại ngứa đến bứt rứt thấu xương. Anh nắm tay cô kéo xuống, môi đặt trên chiếc cổ mềm mại và ấm áp, cảm nhận mạch đập của cô.
"Khi nào anh muốn kết hôn vậy..."
Mạnh Dịch bất ngờ không kịp đề phòng nghe cô hỏi, trong đầu ầm ầm một tiếng, cái gì cũng không suy nghĩ được, gạt tóc che kín mặt cô ra, giọng run run nói: "Đồng Đồng, em muốn gả cho anh sao?"
Cô nhìn anh, không lên tiếng hôn lên khóe môi anh một cái, hơi nước trong mắt lượn lờ, gò má đỏ bừng.
Mạnh Dịch khẽ kêu một tiếng, xoay người che phủ lên trên, mi mắt đều cười lên, không ngừng hôn lên mặt cô, hơi thở của anh càng ngày càng gấp rút, phân thân cứng rắn cọ sát vào bắp đùi mềm mại, trông đợi nhìn cô chăm chú.
Tịch Đồng hôn lên gò má anh, sóng mũi cao của anh, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, hôn đến mức anh căn bản không cách nào ức chế kích động, cầu xin cô: "Cho anh... Ngoan, để anh đi vào."
Bàn tay nhỏ bé đang cầm thứ đó của cô bị kéo ra, Mạnh Dịch cởi quần lót ra, quen cửa quen nẻo thăm dò vào, đột nhiên cô nói: "Này, em đang đến kỳ."
Mạnh Dịch chạm vào phần vải bông.
Ngoài ra còn có miếng đệm gắn vào đồ lót.
"..."
Khó trách ăn nhiều như vậy.
"Hôm nay chỉ có hôn hôn thôi." Tịch Đồng lại hôn anh một cái, cười như một con cáo nhỏ, dùng ngón trỏ bị anh cắn chọc vào ngực anh, đẩy anh ra một chút: "Ngủ ngon, Mạnh tiên sinh."
Mạnh Dịch hít sâu một hơi, chán nản nằm xuống bên cạnh.
Nha đầu này học cách đùa bỡn anh từ khi nào vậy?
"Khi nào hết kỳ?"
Anh hỏi mấy lần nhưng Tịch Đồng không trả lời, quay lưng về phía anh nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Mạnh Dịch không cam lòng hừ một tiếng, ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô vào lòng, ngửi mùi sữa tắm bạc hà trên người cô.
Hôm nay sẽ bỏ qua cho cô.
... Hạng mục buộc cành anh đào bằng lưỡi ngược lại là có thể để cô luyện một chút.
...
Văn Trừng ngủ một giấc ở trong xe, trước khi đi ngủ cô ấy rất nóng nảy, khóc lóc gọi điện cho chú mình, mới biết ông ngoại đang không rõ sống chết trong phòng chăm sóc đặc biệt. Tài xế không dám đánh thức cô ấy nên xuống xe hút thuốc lá.
Vùng ngoại ô về đêm yên tĩnh không tiếng động, hai bên đường không có ánh đèn đường, những tia lửa tàn của tàn thuốc lá như ẩn như hiện trong buội cây, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một hai tiếng kêu trầm của những chú chim địa phương.
Văn Trừng ấn mở điện thoại lên, trên màn hình ngày tháng vừa vặn từ 30 tháng 7 chuyển thành 31 tháng 7, hôm nay là thứ sáu rồi.
Không muốn đợi lâu hơn, lần thứ tư cô ấy bấm số của Tiết Lĩnh, cuối cùng cũng gọi được.
"Em biết anh đang ở biệt thự của ba em, em vẫn luôn đợi ở ngoài cửa, rốt cuộc khi nào anh mới ra ngoài?" Giọng điệu của cô ấy có chút kích động.
Bên kia nói một câu, phía sau có tiếng tạp âm "ong ong" vang lên, Văn Trừng siết chặt điện thoại hơn: "Anh không ở đây à? Anh đã đi đâu vậy?"
Giọng Tiết Lĩnh vẫn bình tĩnh như cũ: "Thư ký của anh đã nói với em rồi, buổi tối anh sẽ gặp khách hàng ở Global Center."
Văn Trừng cười nhạt: "Em vốn từ bên kia đến."
"Sau khi xong việc tụi anh lại ở quán bar mới mở chơi chút, em đừng đến nơi này, không an toàn."
Văn Trừng thầm nghĩ, sao anh ta có thể nói ra những tuyệt tình có lý có chứng cớ, tỉ mỉ chu đáo như vậy.
"Quán bar nào? Em sẽ dẫn vệ sĩ của mình đến đó."
Bên kia yên lặng chốc lát, "Em sẽ không muốn biết."
Văn Trừng giữ tư thế nhận điện thoại hồi lâu, chờ tài xế nhận ra cô ấy đã tỉnh và mở cửa xe, cô ấy mới bàng hoàng nhận ra mình đã cúp điện thoại từ lâu.
Vẻ mặt cô ấy bình tĩnh nhưng có chút mệt mỏi tựa vào ghế da thật nói với tài xế: "Đến Blue R ở đường vành đai thứ ba phía Đông."
Tài xế lái xe ra khỏi con đường nhỏ, do dự một lát, cuối cùng nói: "Tiểu thư, hộp đêm ở đó rất hỗn loạn, không thích hợp để cô đến."
Văn Trừng vẫn không lên tiếng, chờ xe ra khỏi đường hầm trong thành phố, cô ấy như mới tỉnh lại từ mộng qua ánh sáng đèn đường sáng rực bên ngoài, yêu cầu tài xế dừng lại bên đường.
Bên đường có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, tài xế hỏi cô ấy muốn mua gì.
Văn Trừng lục túi, tìm được hộ chiếu bên trong: "Mua cho tôi một cái gối hình chữ U."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương này tâm trạng của Mạnh tổng giống như mọi người nửa đêm không vào được Po18 vậy(◐‿◑)