Tịch Đồng giống như được tiêm máu gà như được đi tham quan cung điện Versailles, hăng hái mười phần kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra, để ánh hoàng hôn màu hồng và tím chiếu vào phòng.
Chiếc ghế sô pha thêu hình chim sơn ca và hoa hồng, chiếc đàn piano hình tam giác màu nâu, chân nến màu bạc trên bàn ăn và lò sưởi bằng gốm màu xanh lá cây giống như những đồ trang trí trong truyện cổ tích, chỉ thiếu một công chúa Bạch Tuyết đang đi xuống cầu thang xoắn ốc.
Cô đi theo Mạnh Dịch vào phòng ngủ trên tầng hai, tầm mắt lại được đổi mới— Sàn nhà được phủ một lớp da ngựa vằn thật, nghe nói là được vận chuyển từ Nam Phi vào đầu thế kỷ trước. Phòng ngủ này là phòng xép, riêng phòng làm việc đã chiếm tới ba mươi mét vuông, tủ sách chứa đầy sách.
Ngoại trừ phòng mà Mạnh Dịch ở, tất cả các phòng ngủ khác đều bị khóa. Tịch Đồng nhõng nhẽo thuyết phục anh mở các phòng bên cạnh xem thử, phát hiện chủ đề màu sắc của mỗi căn phòng đều khác nhau, nhưng tất cả đều theo phong cách phục cổ Châu Âu, nếu không phải có máy điều hòa không khí và bồn tắm mát-xa trên tường thì thực sự khiến mọi người có cảm giác như đang xuyên không rồi.
Tịch Đồng nhớ đến một câu chuyện cười khi yêu cầu học sinh tiểu học sáng tác một câu để mô tả Vạn Lý Trường Thành. Không nghĩ ra được một câu tu từ nào, lập tức viết một câu: Vạn Lý Trường Thành thật dài, thật mẹ nó dài!
Bây giờ cô cũng có cảm giác tương tự, từ ngữ thiếu thốn sỉ nhục nghề nghiệp của cô.
— Nhà họ Mạnh thật có tiền, thật con mẹ nó có tiền!
Mạnh Dịch đến phòng trà nước pha hai tách trà, trong thời gian nháy mắt, Tịch Đồng đã không thấy bóng dáng, cũng không biết đi đâu để vui chơi.
Gọi hai tiếng, trên lầu truyền tới tiếng đáp lại, anh nhíu mày một cái, bảo cô đừng chạy lung tung.
Tịch Đồng ừ qua loa lấy lệ một tiếng, cưỡi ngựa ngắm hoa thật nhanh. Tầng này trừ phòng đọc sách, còn lại đều là gian phòng nhỏ bị khóa lại, hành lang hẹp hơn rất nhiều, trên vách tường có treo gạc hươu, giáo của thợ săn và tiêu bản cá sấu. Mặt trời vừa vặn lặn và ánh sáng trở nên tối hơn mấy phần. Gió gào thét ở hai đầu hành lang khiến tấm rèm cửa sổ màu trắng tung bay phất phơ, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi vô cớ.
Vị trí của những căn phòng nhỏ này khác với những căn phòng ở lầu hai, vách ngăn đã được chia lại. Khi đi đến cuối, cảm giác phương hướng của cô rất kém, đi tới cuối mới phát hiện không còn đường nào nữa, ở nơi tối tăm trước mặt bỗng nhiên lóe lên một bóng dáng màu trắng làm cô sợ hết hồn, lại đi hai bước, mới phát hiện là một tấm gương.
Tại sao lại lắp gương ở hành lang chật hẹp... Âm âm u u.
Sự tò mò của cô cuối cùng cũng cạn kiệt, không muốn ở lại đây nữa. Cô quay lại phòng đọc sách nhưng vẫn không tìm thấy bức ảnh nào của vợ chồng Mạnh Đỉnh.
Tòa nhà này giống như một khách sạn lâu đài công cộng, hoàn toàn không có dấu vết về cuộc sống của chủ nhân.
Lúc xuống lầu đụng phải Mạnh Dịch, trên tay anh cầm một chiếc túi xách, trong tay nắm chuỗi chìa khóa.
"Buổi tối ăn cái gì vậy?" Cô ngước mặt lên hỏi.
Mạnh Dịch cười, không phải cô vẫn luôn hỏi anh câu hỏi tương tự sao, "Quản gia Jason đã mua một ít đồ ăn chín và trái cây, để trong tủ lạnh, em hâm lại rồi ăn. Nếu muốn ăn món khác thì anh gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài."
"Không cần, em đi xem một chút." Tịch Đồng thùng thùng chạy xuống lầu, cô đã không kịp chờ đợi đi thăm dò phòng bếp.
Hành lang rơi vào im lặng.
Mạnh Dịch bật chiếc đèn tường, ngọn đèn xuất hiện đột ngột, mấy năm nay không được sửa chữa, ngọn đèn nhấp nháy, bóng dáng anh phản chiếu trên tấm gương dài chạm đất xa xa trước mặt.
Anh bước đến phòng đọc sách, đóng cửa lại, đứng trước bức tường phía đông.
Tia sáng cuối cùng xâm nhập từ cửa sổ hoa đang mở và chiếu chéo lên bức tranh khắc gỗ treo trên tường. Bức tranh khắc gỗ này năm mươi centimet. Nhìn sơ qua, nó trông giống như một họa tiết phức tạp theo phong cách Trung Quốc, với những hình chạm khắc rất nhỏ trên đó. Nếu vừa rồi Tịch Đồng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị sốc—
Đây không phải là về tiều phu vừa làm ruộng vừa đi học, nhị thập tứ hiếu, mà là một câu chuyện tôn giáo từ Đông Nam Á. Có những câu chuyện Phật giáo về việc hy sinh mạng sống để nuôi hổ và xẻ thịt để nuôi đại bàng, biểu cảm người vật thống khổ rất rõ ràng, còn có một số hình vẽ trai gái giao hoan và đầu lâu khô, toàn bộ đều trông cực kỳ kỳ quái.
Ở giữa bức tranh có một con sư tử, Mạnh Dịch đấm một quyền vào đôi mắt khát máu của nó.
Ken két một tiếng, một khoảng trống trên bức tường phía sau tủ sách mở ra. Nó từ từ di chuyển sang bên phải, hóa ra đó là một cánh cửa bí mật.
Anh bước vào cửa, đối diện với một khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò.
Đó là một cây thánh giá, có kích thước thật, trông rất sống động. Tay và chân của Chúa Giêsu bị đóng đinh vào một cây thánh giá màu đen bằng bạc, có dòng máu đỏ sẫm chảy ra ở dưới chân thập giá:
Resurgam.
Phục sinh.
Mật thất rộng hai mươi mét vuông, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi làm người ta nghẹt thở. Trần nhà không có ánh sáng, sàn nhà bẩn thỉu không chịu nổi, trên tường đầy những vết đen không rõ nguồn gốc. Trên tường treo đầy tiêu bản đầu lâu của các loài động vật ăn cỏ, dao, rìu, roi và búa, cùng những chiếc mặt nạ sắt đáng sợ và dữ tợn. Rắn hổ mang vặn vẹo và bọ cạp giương nanh múa vuốt đứng ở bốn góc tường. Ở giữa mặt đất có một vại đất sét màu đen, được vẽ bằng những hoa văn không xác định, giống như một loại chữ viết huyền bí cổ xưa nào đó, năm chiếc đĩa sứ được đặt xung quanh chiếc vại, còn sót lại lớp dầu sáp màu trắng.
Trừ cái này ra, trên mặt đất còn có mấy cái lồng sắt trống, thể tích có thể chứa một con chó cỡ trung bình.
Mạnh Dịch đi vòng ra phía sau bức tượng, nơi đó có vài chai nước khoáng chôn trong đống tro tàn, khá cũ.
Anh nhặt nó lên và ném vào túi.
Trong túi còn có một bộ quần áo.
Mạnh Dịch đi ra ngoài, đè xuống cơ quan, khép lại cửa ngầm, tắt đèn.
Màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ. Anh ở trước bàn đọc sách, một trận gió thổi qua, khóe miệng căng thẳng dần dần thả lỏng, như không có chuyện gì xảy ra khóa phòng đọc sách lại, trong ánh đèn lúc sáng lúc tối chậm rãi xuống lầu.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cốt truyện là ngôn hiện bình thường, không phải chủ nghĩa duy tâm huyền huyễn.
Cuối tuần có xe (◐‿◑)