Trong bếp có một chiếc bàn ăn nhỏ, bây giờ bày đầy đồ ăn chín và hoa quả, Tịch Đồng lấy đĩa lạp xưởng húng quế cuối cùng trong lò vi sóng ra, cười nói với anh: "Quản gia mua nhiều đồ ăn quá, em vốn không muốn lãng phí, nhưng cũng muốn nếm thử từng loại. Ông ấy còn đến phố người Hoa mua vịt quay da giòn!"
Mạnh Dịch ngồi xuống, cô pha trà cho anh xong, bỗng nhiên bĩu môi một cái: "Em đến nhà anh làm khách, phải là anh châm trà cho em mới đúng, em làm hết những chuyện anh cần làm luôn rồi."
"Nhà của anh chính là nhà của em."
Anh cho một miếng giăm bông vào miệng, ăn mà không biết mùi vị gì, quay lại dùng đũa gắp thịt vịt quay và dưa chuột thái sợi vào miếng bánh tráng mỏng, cuộn tròn lại nhét vào miệng cô.
Cô không bảo dừng lại, anh vẫn cuốn rồi nhét vào, cho đến khi cô ợ hơi, nói đã ăn no.
Mạnh Dịch lau tay vào khăn ăn một lần, tâm tình trở nên tốt hơn, lông mày thả lỏng ra, "Em có thích ngôi nhà này không?"
Tịch Đồng suy nghĩ một chút, lộ ra một vẻ mặt vi diệu, giống như sợ làm tổn thương trái tim thủy tinh của anh: "Nhà anh rất đẹp, hơn nữa rất tinh xảo, nhưng mà, chính là... Chủ nhà không mấy quan tâm đến tính đồng nhất của thiết kế?"
Mạnh Dịch rửa tai lắng nghe.
"Tầng chúng ta đang ở này là phong cách Pháp. Chén dĩa bên trong tủ ở đây đều có hoa văn ruy băng màu xanh lá cây ở các cạnh, đây là trào lưu của Pháp vào giữa thế kỷ 19, các khay đựng trái cây sơn vàng cũng rất điển hình. Những chiếc ghế salon Gail, những chiếc ghế sofa thêu thậm chí còn cổ xưa hơn, đẹp chứ không dùng được, ngồi lên rất cộm mông. Vườn hoa có ba tầng, bố trí khu vườn theo thứ tự là kiểu Andalucia, Ả Rập và Pháp, em không biết liệu các loại cây cam quýt có thể trồng được ở khí hậu Toronto hay không? Dù sao nhà anh có tiền, mùa đông xây một nhà kính là được. Đài phun nước trong vườn bắt chước đài phun nước Poseidon, đây là mô hình của Ý."
"Phong cách của tầng hai thì càng lộn xộn hơn, cách trang trí căn phòng chúng ta đã tương đối cổ, nhưng những căn phòng khác anh cho em xem đều được sơn màu đỏ tươi, rèm cửa sổ vàng lấp lánh, em vừa đi vào đã có cảm giác ở cung điện Pitti ở Florence, cảm giác xa hoa dâm dật đó... Còn có sàn nhà trong phòng là lát gạch men sao? Bức chân dung của nhà thơ Virgil trên tường đây là phong cách của La Mã cổ đại?"
"Tầng thứ ba lại biến thành phong cách kiến trúc Gothic Đông Âu, nói như vậy bố cục của tầng hai và tầng ba chắc gần giống nhau, nhưng vị trí của phòng tầng trên và tầng dưới rất khác nhau. Trong hành lang đặt một tấm gương là để quay phim "The Shining" sao? Ban đêm rất dọa người đó. Có một bình nước Berber ở góc phòng đọc sách, các thanh xà được chạm khắc hình vòm bán nguyệt, theo phong cách kiến trúc Ả Rập, nhưng em không có tìm được Kinh Koran. Bên bệ cửa sổ còn có một cái giá cổ Trung Quốc, trên đó có xác ướp và tượng gỗ của mèo Ai Cập!"
Tịch Đồng bô bô nói một chuỗi dài, nhấp một hớp nước ép bưởi nhuận họng: "Em nói vậy anh đừng nóng giận nha, em cho rằng chủ nhân không hiểu nghệ thuật lắm, ngôi nhà này giống như một nồi lẩu thập cẩm, nhặt được bảo bối gì cũng ném vào trong, mùi cứ như của một nhà giàu mới nổi."
Cô liếc nhìn Mạnh Dịch một cái, anh không phản bác, mà là lộ ra một nụ cười: "Em nói đúng, anh cũng không thích nơi này."
"Nhưng đây là nhà anh đó."
Mạnh Dịch nói thêm: "Ở đây có đủ mọi phong cách, bởi vì họ không thích phong cách nào cả. Ngôi nhà này đã từng chào đón khách từ khắp nơi trên thế giới, là vì bọn họ mà thiết kế."
Tịch Đồng rất không hiểu: "Nhà là cho bản thân mình ở, đương nhiên muốn trang hoàng thành kiểu dáng bản thân thích."
Có vài người ở trong năm tháng dài đằng đẵng, đã đánh mất khả năng yêu một đồ vật hoặc một người.
Nói như vậy quá sát phong cảnh, Mạnh Dịch nói: "Sau khi trở về Ngân Thành, chúng ta sửa sang nhà một lần nữa, đều nghe theo em."
Tịch Đồng mím khóe môi, "Vậy anh cũng phát biểu một chút quan điểm, tránh cho sửa sang xong không hài lòng, nói em người ngoài nghề ham náo nhiệt."
"Sửa sang cũng sẽ không vứt bỏ em và đồ dùng cũ trong nhà, anh chỉ cần em ở nhà là đã hài lòng rồi." Anh cầm ly cà phê lên, ánh mắt trong veo mà dịu dàng.
Tịch Đồng không thể tin: "Mạnh tổng, anh được khai quang rồi sao, sao bây giờ trở nên biết nói chuyện như vậy rồi?"
"Phát ra ánh sáng là ý gì?" Anh không hiểu liền hỏi.
"Chính là, anh thăng cấp." Cô đẩy cái mâm đến trước mặt anh, "Em ăn không hết được."
Mạnh Dịch dạy bảo cô: "Không được lãng phí."
"Anh trai, em ăn không nổi."
Anh cầm nĩa lên, cắn hai ba miếng là hết vỏ bánh và xúc xích còn dư lại.
Sau khi màn đêm buông xuống, con đường hoàn toàn im lặng, phòng ngủ của tòa nhà lớn nào đó truyền tới tiếng cọt kẹt.
"Chất lượng giường của anh có hơi kém, sao động một cái nó liền vang rồi? Sẽ không đè hư chứ."
Mạnh Dịch cảm thấy tiếng kia còn kém một chút xíu tiếng móng tay cạo lên tấm bảng đen, nghe mà da đầu anh tê dại, vội vội vàng vàng tắm xong đi ra, thấy cô quấn mình trong chăn lụa, cuộn thành bánh nếp trên giường, thật giống như chỉ thích nghe tiếng giường kêu thảm thiết.
"Nó đã ở đây từ đầu thế kỷ trước, cũ lắm rồi, em đừng dày vò nó." Anh nắm lấy bàn chân dang rộng của bánh nếp, cau mày: "Nước còn chưa khô mà đã giẫm lên sàn gỗ rồi, lỡ trượt chân thì sao?"
"Thì ra giường cũng là đồ cổ!" Tịch Đồng thán phục một tiếng, không dám trở mình, nằm trên gối nâng cằm nhìn anh: "Vậy lúc anh ngủ có mơ thấy chủ nhân trước đó của nó không? Đồ cổ đều có linh tính."
"Không có."
Trước kia anh ngược lại thường xuyên nằm mơ, nhưng mơ thấy đều không phải là người.
Tịch Đồng cười híp mắt nói bậy: "Nói không chừng là nó cảm thấy chủ nhân là anh rất nhàm chán, mới không trao đổi với anh thông qua mộng. Em nói cho anh biết, châu Âu cổ đại vì dân số thưa thớt mới phát minh ra tính âm dương."
"Nói thế nào?" Mạnh Dịch nhướng mày.
"Anh thử nghĩ xem, một người nông dân Gallic làm việc cả ngày nằm ở trên giường, cảm thấy rất cô đơn, lại không có người nói chuyện cùng, hắn liền bắt đầu đếm từng món đồ trong phòng: Cái ghế là nữ, bàn là nữ, cửa sổ là nữ, nồi là nam, giường cũng là nam, vừa nghĩ như thế, trong phòng thật giống như có một nhóm lớn người hầu! Mỗi ngày hắn tán dóc cùng cái ghế bàn cửa sổ, sau một thời gian dài, đồ đạc đã trở nên quen thuộc với hắn, nhưng bọn họ không biết nói chuyện, cũng chỉ có thể thông qua mộng của chủ nhân để trao đổi."
Mạnh Dịch dở khóc dở cười: "Có lý."
Nói xong cũng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô.