Dịch Nam Chi Đồng

Chương 92: Bữa sáng



Tịch Đồng bị mùi hương nóng hầm hập đánh thức.

Vừa mở mắt, cô dựa nghiêng trên gối đầu, trước mặt là cái bàn vuông nhỏ, ly bàn chén đĩa che màn lụa. Cô dụi dụi mắt, cho rằng Mạnh Dịch chuyển dời cô đến dưới lầu rồi.

"Sớm vậy."

Cô chần chờ quay đầu, đấm đấm lên chiếc cổ ê ẩm, Mạnh Dịch đang đứng ở mép giường, nở nụ cười ấm áp với cô.

Đã không còn sớm, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua hai tấm rèm vải bông, chiếu lên chiếc áo sơ mi hồng và quần jean xanh da trời của anh, chúng được xắn lên gọn gàng, để lộ một phần xương cổ tay rõ ràng, mặt đồng hồ kim loại sáng lấp lánh ánh sáng bạc nhỏ, khiến cả người giống như một khối ngọc trong nước tĩnh lặng, dịu dàng lộng lẫy, ánh sáng lấn lướt người, trong lúc nhất thời chỉ có thể khiến cô nhớ đến bốn chữ "Xuân Hòa Cảnh Minh".

Tịch Đồng lại dụi mắt lần nữa— Cô không nhìn lầm, trên người anh chính là chiếc áo sơ mi màu hồng cô mua, trước đó anh sống chết cũng không chịu mặc.

Cô vui mừng gật đầu một cái, vỗ tay bốp bốp bốp.

"Vui không?" Mạnh Dịch khoanh tay hỏi.

"Vui, vượt qua sự vui vẻ, chúng ta lại đi mua một cái quần màu hồng nữa đi!" Cô cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

Mạnh Dịch không đáp lại cô, có trời mới biết anh lục tung tủ quần áo cũng không tìm được chiếc quần nào hợp với chiếc áo sơ mi màu hồng, anh chỉ có thể giục nhà thiết kế hàng xóm nói chuyện với mình sau khi anh ta dắt chó đi dạo trước nhà vào lúc 8 giờ, rồi đến studio của anh ta để mua một chiếc quần jean. Cái giá là trở thành người mẫu cho người khác và thử một số kiểu thời trang lập dị.

Còn chụp ảnh nhưng anh nhất quyết không cho cô xem. Người hàng xóm nói nếu bà Mạnh nhìn thấy thì sẽ tước quyền mặc âu phục của anh vĩnh viễn.

Anh chỉ chỉ thức ăn phong phú trên bàn vuông nhỏ, "Đừng được voi đòi tiên, ăn sáng đi, anh còn phải đến công ty."

"Vậy anh đi đi, em giúp anh trông nhà." Tịch Đồng dè dặt lấy bàn ra bước xuống giường, dùng ngón chân móc đôi dép tới.

Mạnh Dịch đè cô lại, sắc mặt không còn quang đãng như mới vừa rồi, "Không cho phép không ăn. Ăn xong cùng anh trở về, nơi này có gì để xem đâu?"

Tịch Đồng bỗng nhiên xì bật cười, kéo tay anh lắc lư, "Không phải những món này đều là anh nấu chứ?"

Anh rất thành thực: "Chỉ cần dùng chảo chiên là được, không phức tạp, bánh mì đều là đi mua." Suy nghĩ một chút, lại trịnh trọng bổ sung: "Em nếm thử đi, nếu trứng gà quá sống thì anh lại đi chần lại một chút."

Bữa ăn sáng là sở trường của anh, cũng không thể nói là sở trường, chỉ là quen tay hay việc.

Tịch Đồng buồn bực cười một trận, "Cũng không phải là em không ăn, anh khẩn trương gì chứ? Anh đè em như vậy sao em đi vệ sinh cho được?"

Mạnh Dịch ngượng ngùng thả cô ra.

Tịch Đồng nhón chân, hôn lên môi anh một cái: "Đừng xin lỗi, cảm ơn anh trai nha."

Mạnh Dịch cứng người lại một chút, vừa cười vừa muốn ôm cô một cái, cô đẩy anh ra đi vào nhà vệ sinh, có chút gấp.

Tịch đồng xem phim truyền hình Anh, ăn sáng trên giường rồi đánh răng, vội vã rửa tay xong quay lại, Mạnh Dịch vẫn còn đứng ở mép giường, giống như một người phục vụ thượng hạng vậy.

"Anh ăn rồi hả?" Cô nhìn lượng lớn đồ ăn cho một người, nhưng cô chắc chắn ăn không hết.

"Ừ." Mạnh dịch cảm thấy chắc chắn cô ăn sẽ còn dư lại, nên anh ăn trước một chút, chờ cô ăn xong thì ăn thêm một chút nữa là vừa vặn.

Tịch Đồng mở cái lồng ra, xếp chân ngồi ở trên giường, hít một hơi thật sâu, thật là thơm. Buổi tối bị anh dày vò một trận nên cô thật sự thấy đói.

Trên chiếc đĩa gần tay cô nhất là hai chiếc xúc xích đỏ hun khói và một món trứng tráng mềm, mùi thơm của dầu ô liu và hạt tiêu đen thật hấp dẫn. Ngoài ra còn có một đĩa bánh mì nướng, cắn một cái, nước xốt ngọt ngào bên trong hòa quyện với mùi thơm êm dịu của nước trứng và ngũ cốc thấm vào dạ dày, khiến cô cảm thấy dễ chịu như đang lên thiên đường.

Một chiếc giỏ tre nhỏ phủ khăn trải bàn màu trắng đựng những chiếc bánh mì hương thảo đã cắt sẵn và ba chiếc bánh sừng chocolate bên ngoài giòn bên trong mềm. Mạnh Dịch dùng dao phết mứt mơ và mứt dâu lên rồi cô tiếp tục ăn chúng, tay cô vẫn còn chặn trên khăn trải giường. Hai chiếc bát nhỏ bên cạnh bánh mì đựng nấm nướng thơm ngon, những lát thịt xông khói chín vàng và béo ngậy được đặt trong những chiếc bình đẹp mắt, bao gồm sữa nguyên chất và nước ép bưởi, sữa chua rắc nho khô và thậm chí là một ly rượu sâm panh vàng nhỏ.

Cho nên Tịch Đồng ăn ngốn nghiến đến một nửa, quả thực chống đỡ không nổi nữa.

Mạnh Dịch vẫn còn đang lột trái cây cho cô, bỏ những múi cam đã bỏ gân trắng và những quả lựu hạt mềm từ Tunisia hôm qua bay vào bát hoa nhỏ của cô.

... Đây là đang nhồi cho vịt ăn hay là đang đút cho heo ăn vậy?

Cô dùng khăn ăn lau lau miệng vài cái, "Mùi vị rất ngon, lần sau anh không cần làm nhiều như vậy đâu, lãng phí là phạm tội."

Mạnh Dịch chưa cho cô cơ hội phạm tội, tiêu diệt phần còn dư lại, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Tịch Đồng nhớ Ca Cao đang ở Ngân Thành xa xôi.

"Hôm nay anh chuẩn bị làm gì?" Cô thay quần áo, thấy anh bưng bàn xuống lầu nên đi theo, để đĩa vào máy rửa chén.

"Đi họp."

Anh cởi nút áo sơ mi nút ra, Tịch Đồng lanh mắt nhìn thấy trên ghế dựa có ống tay áo sơ mi trắng, chộp lấy nó đi, nhảy về phía sau hai bước, “Ai da, nếu không đi gặp khách hàng thì anh đừng thay đồ mà."

“Đưa cho anh.” Anh đưa tay ra.

Tịch Đồng không cho, mổ một cái vào lòng bàn tay anh.

Mạnh Dịch mím môi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.