Mạnh Dịch liền đâm vào nơi đó mấy cái, đường hành lang ngậm chặt anh, co rút từng đợt từng đợt. Ánh mắt của cô trở nên mê ly, chủ động rộng mở hai chân, đưa eo vào trong tay anh.
"Hôm nay sao ngoan vậy?" Anh dùng đầu ngón tay cắm vào cửa hang đang phun mật dịch, tay trái cởi bỏ dây lưng áo ngủ, nắm lấy dương vật loát mấy chục cái, đâm vào lỗ nhỏ đang chảy ra chất lỏng.
"Anh đừng đùa... Đi vào nhanh một chút..." Móng tay của cô cắm vào lưng anh, đầu gối đụng vào khuỷu tay của anh một cái.
Dương vật thô to hoạt động qua lại trên chiếc bụng bằng phẳng của cô, hôn lên rốn và nếp uốn ở hột le, cô chịu không nổi kích thích như vậy, vươn mình lên bắt vật kia muốn nhét vào cửa mình, anh vỗ vỗ mặt cô, buồn cười: "Gấp thành như vậy."
Sắc hồng trên gò má cô lan tràn đến cổ và bờ vai mảnh khảnh, lắc lư vòng eo. Anh đỡ xương hông của cô chậm rãi đưa vào, thở hổn hển vỗ cái mông đang vặn vẹo của cô: "Hài lòng không? Lần sau lừa anh thử xem."
Mấy ngày nay mới vừa kết thúc kinh nguyệt cô đặc biệt muốn, dục vọng lần này mãnh liệt hơn trước kia rất nhiều, cơ thể của cô cũng càng thêm nhạy cảm, anh đưa đẩy phía trước phía sau vài cái cô đã không chịu được, nắm khăn trải giường run rẩy, mắt thấy sắp đến.
Mạnh Dịch không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy, động tác càng chậm hơn, cô nhẹ giọng kêu: "Anh, anh nhanh lên một chút... Ưm, sâu một chút..."
Quỷ ích kỷ, chỉ muốn bản thân thoải mái, kết thúc thật nhanh chóng để đi ngủ.
Mạnh Dịch không để cho cô được như ý, nắm chân đâm mấy cạn một sâu, đỉnh đến mức tiểu huyệt càng thêm ngứa, khát vọng mãnh liệt tiến công dồn dập. Ngón chân của cô đều cuộn lại, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ, anh chế trụ mười ngón tay của cô, nằm sấp xuống hôn lên lông mi ướt nhẹp của cô, để cô như cây mây và dây leo cuốn lấy sau eo anh, mắt cá chân khó nhịn ma sát xương sống ở thắt lưng.
"Mạnh Dịch... Mạnh Dịch..."
Tịch Đồng gọi tên anh, anh không dao động, vẫn cứ không nhẹ không nặng mà đánh sát biên cầu, cô muốn khóc mà không khóc được nên sửa lại, liên tục gọi anh là anh trai, giọng nũng nịu mềm đến cực kỳ, muốn anh trai như vậy lại như vậy.
Mạnh Dịch nào nghe được những lời này, đột nhiên phát lực để đến chỗ sâu nhất, làm thỏa mãn mong muốn của cô. Chưa đâm đến mười mấy cái cô đã vui sướng đầm đìa mà tiết ra, sau đó liên tiếp mà oán giận anh quá sâu quá nhanh quá lớn, phía dưới phải căng hỏng đến rồi, cô chịu không nổi, bắt anh dừng lại.
Từ trước đến nay anh hận giường phẩm rách nát của cô đến ngứa răng, vì cô cao trào xong liền trở mặt, huống hồ vừa rồi bị cô chọc ghẹo đến huyết mạch sôi sục, cơ bụng căng chặt như thiết, lần này không có chút lòng thương tiếc nào, một tay chống nạnh một tay đỡ mông cô, trợt đi vào nơi miệng huyệt đang tiết bọt mép, đâm đến mức cơ thể cô run rẩy như bị điện giật, chỉ biết mở chân mặc anh tham lam tuỳ tiện đòi lấy.
Chiếc giường cổ kẽo kẹt kẽo kẹt mà lay động, Mạnh Dịch làm đến nỗi hồn cô cũng bay đi, anh vẫn chưa hết hứng, rút ra để cô nghỉ một chút, rồi sau đó ôm cô nằm nghiêng trên giường, tiếp tục làm.
Tư thế này làm thông đạo càng thêm hẹp, hung khí của anh lấp đầy cô, bị hoa huyệt đỏ tươi xoắn đến nổi cơn điên, dùng mười lực đạo công thành đoạt đất. Tiếng nước thọc vào rút ra càng lúc càng lớn, vang vọng trong đêm yên tĩnh, kích đến làn da nóng bỏng. Cô cắn áo gối, bị anh kéo ra, anh nhét ngón tay vào trong miệng cô, bắt chước động tác ở hạ thân ra ra vào vào. Cô nếm được mùi vị mặn mặn, là chất lỏng của cô... Vừa định cắn đầu ngón tay anh, anh liền đoán được nên rút ra ngoài, dùng một cái hôn sâu lấp kín miệng cô.
Tịch Đồng bị anh hôn đến mê mê hoặc hoặc, tiếng rên rỉ khóc kêu đều bị anh nuốt vào, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ưm a nhỏ bé yếu ớt. Mạnh Dịch nâng chân trái của cô lên, thế công thả chậm, làm cái miệng nhỏ phía dưới khép không được một bên mút một bên nuốt, run lẩy bẩy hút anh vào, vách trong tinh tế tỉ mỉ mà cảm nhận được mỗi một chỗ gân xanh nhô lên.
Khoái cảm mãnh liệt rõ ràng làm cô hít thở không thông vài giây, như là chợt mở champagne, bọt bay lên làm bung nút chai gỗ sồi và bắn tung tóe vào không khí. Mùi rượu nồng nặc tràn ngập năm giác quan, linh hồn theo bong bóng bay trên trời.
Nhưng lại bị anh lôi trở lại, tiếp tục làm.
Tư thế thay đổi nhiều lần, cuối cùng cô thoi thóp nằm sấp ở trên giường, dưới bụng lót một cái gối, anh từ phía sau tiến vào.
"... Anh trai, em muốn ngủ..."
Cô khàn cả khàn cả giọng, nhìn đáng thương cực kỳ, Mạnh Dịch cần cù chăm chỉ chuyển động trên người cô, hôn lên bả vai in vết răng của cô một cái, "Em ngủ trước đi."
"Anh cắn em..." Cô đã phân không rõ anh đang làm gì, chỉ cảm thấy trên vai có chút đau, ủy khuất cau mày, miễn cưỡng quay đầu nhìn anh, hai tròng mắt đen tròn lúng liếng che sương mù, bụng cũng kêu rột rột thành tiếng.
... Cô tiêu hao đến độ đói bụng, sao anh vẫn là cái dáng vẻ tinh lực dư thừa như vậy?
Mạnh Dịch thấy cô đã đến cực hạn, buổi sáng không chắc sẽ thức dậy nổi, tăng thêm tốc độ ở phút thứ mười mấy, rút ra bắn vào tấm lưng trắng nõn như ngọc.
Anh thở ra một hơi, giống như con rắn trên cây ăn quả trong vườn địa đàng, dẫn dụ bên tai cô: "Sau này sẽ không bỏ lại anh, có phải hay không?"
"Ừ... Không bỏ lại..."
"Sẽ không rời khỏi anh."
"Không rời đi..."
"Sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh."
"Ở cạnh..."
"Nói rõ ràng rồi ngủ tiếp."
Cô dùng sức lực cuối cùng nghiêng đầu, đối diện với con ngươi vô cùng sáng của anh, đồng tử đen nhánh phản chiếu gương mặt của cô, thật giống như cũng chỉ phản chiếu mỗi mình cô.
"Em sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh, không rời đi."
Mạnh Dịch tắt đèn bàn, khóe miệng khẽ động, "Ngủ đi."
Cảm giác buồn ngủ như hải triều đánh úp lại, trên cổ rơi xuống một giọt nước ấm áp, cô chưa kịp phân biệt đó là cái gì thì đã chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Dịch vẫn luôn ôm cô.
Thật lâu sau, trong bóng tối truyền đến một tiếng khóc sụt sùi đè nén.