Edit: Mỳ.
Chương 19: Làm bánh mì buryatia – “Ngang Thấm ngốc nghếch, đã nhiều năm như vậy rồi, người trẻ ai cũng dọn đến Hailar và Hohhot hết. Thế mà nó vẫn cứ ở mãi trên vùng thảo nguyên này.”
Mấy hôm trước, do làm việc quá sức cộng thêm đêm dài lạc lõng giữa tuyết rơi trắng xóa ở Ba Ngạn Thác Hải đã khiến Thời Ngạo kiệt sức. Cô thức giấc trong màn đêm tĩnh lặng, tìm trong hành lý viên thuốc bác sĩ Mông Cổ kê đơn, nuốt xuống rồi chìm vào giấc ngủ. Cô cầu mong cơn sốt sẽ không quay lại, thật sự là cô không muốn phải bị tiêm thêm mũi nào nữa đâu.
Giấc ngủ đến không dễ dàng, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Thời Ngạo ngồi dậy, mặc quần áo. Tha Á đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, đang ngồi trên giường đan áo len. Trên cổ áo, những bông hướng dương đã tạo thành một đóa hoa rực rỡ. Thời Ngạo thầm nghĩ, chẳng ai khéo tay bằng Tha Á trên thảo nguyên này.
Vừa thấy Thời Ngạo, Tha Á đặt dở chiếc áo len xuống, mỉm cười rót cho cô một cốc trà sữa nóng hổi. Bà còn mang ra một đĩa trái cây và bánh crepe ngàn lớp từ Ulanhot: “Con ăn thử chút bánh crepe đi.” Thời Ngạo ngồi xuống mép giường gạch, cầm một miếng bánh lên. Hương sữa thơm lừng lan tỏa, cô không cưỡng lại được mà cắn một miếng. Vị ngọt thanh của sữa quyện với vị chua chua của quả việt quất khiến cho đầu lưỡi cảm nhận rõ hơn.
Bánh crepe ngàn lớp rất dày và nhiều, Thời Ngạo mới ăn có một miếng nhỏ mà đã thấy no căng bụng. Tha Á thấy cô muốn ăn ngon nên giục cô ăn thêm vài miếng nữa, thế nhưng Thời Ngạo ngượng ngùng xua tay: “Không được nữa đâu ạ, con ăn no lắm rồi.”
Vừa nói xong, cô ợ lên một tiếng rõ to, rồi ngượng ngùng cười trừ. Lúc này, tiếng sủa của Ô Như Mục và Ngao Đăng vang lên từ đâu đó. Thời Ngạo đảo mắt, nhing sang Tha Á: “Dì ơi, dì dạy con làm bánh mì Buryatia được không ạ?” Nói đến đây, cô hơi chần chừ. Đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao, sắp sửa rơi lệ: “Khi con rời khỏi đây, chắc là con sẽ không được ăn món bánh này nữa……”
Trái tim của Tha Á như bị tan chảy ngay khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô: “Được, đương nhiên là có thể rồi con!”
Có điều, quá trình làm ra cái bánh không đơn giản như Thời Ngạo nghĩ.
Tha Á trộn đều sữa tươi, trứng, men và đường vào bột mì. Bà xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, để lộ ra cắn tay rắn chắc của mình. Sau đó bà dùng lòng bàn tay khuấy thật mạnh bột mì, nhìn Thời Ngạo: “Con thử đi?”
Thời Ngạo làm theo Tha Á, xắn tay áo lên, nhưng cổ tay áo lại khá chật nên cô đành phải cởi áo khoác ra. Cô cho tay vào khối bột vừa khuấy, thỉnh thoảng lại hỏi Tha Á: “Vậy hả dì?”
Cục bột vốn ngoan ngoãn trong tay Tha Á, đến khi chuyển sang tay Thời Ngạo thì lại trở nên hệt như một thiếu niên nổi loạn, không chịu nghe theo lệnh của Thời Ngạo mà tinh nghịch lang thang giữa các ngón tay. Tha Á lo lắng nhìn, thỉnh thoảng hỏi: “Hay con để dì làm cho nhé?” Nhưng Thời Ngạo kiên quyết từ chối.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng một cục bột méo mó cũng hiện ra trên thớt. Thời Ngạo thở phào, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Cô cố gắng nuốt nước miếng, lo lắng hỏi: “Vậy có được không ạ?”
“Giỏi lắm! Giỏi lắm con!” Tha Á vừa khuyến khích Thời Ngạo, vừa nhận lấy cục bột từ tay cô. Chỉ thấy Tha Á khéo léo dùng hai tay, nhẹ nhàng xoay tròn. Chẳng mấy chốc, cục bột lồi lõm, xấu xí bỗng trở nên mịn màng, bóng loáng, cứ như vừa mới được trang điểm lên vậy.
Thời Ngạo ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng. Cô chăm chú theo dõi từng động tác của bà Tha Á, lo sợ chỉ cần lơ là một chút, cục bột sẽ “hô biến” thành những chiếc bánh mì vàng óng ngay tức khắc.
Tha Á khéo léo trộn mứt việt quất vào phần nhân béo ngậy, sau đó lấy một miếng bột, tỉ mỉ cán mỏng. Cuối cùng, bà múc một thìa nhân thơm lừng đặt vào giữa.
Thời Ngạo đang cố gắng làm theo bà, nhưng cục bột như cố ý trêu chọc cô. Lúc thì bị cán quá mỏng, lúc lại bị nhào quá cứng. Nhân bánh thì cứ trốn tránh bàn tay cô, đổ hết ra ngoài. Thời Ngạo lắc đầu ngao ngán: “Mình mà làm đầu bếp chắc khách hàng bỏ chạy hết mất!”
Bà Tha Á thấy thế thì bật cười. Nụ cười còn chưa kịp dứt thì bà cũng gặp tình huống tương tự, chiếc bánh vừa nặn xong đã bị rách toạc, nhân bánh tràn hết ra ngoài.
Hai dì cháu nhìn nhau, rồi lại nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều ôm bụng cười. Có vẻ như ngay cả những người sành sỏi làm bánh như Tha Á cũng không tránh khỏi những lúc “sự cố” đáng yêu như vậy.
Thời Ngạo cầm lấy cái cọ làm bằng lông dê từ tay Tha Á, nhúng nó vào trứng gà và bột đường để phết lên bột. Sau khi Tha Á làm nóng bếp, bà gạt than thừa ra rồi ra hiệu cho Thời Ngạo có thể bắt đầu nướng bánh.
Từng miếng bột vàng nhạt được Thời Ngạo nhẹ nhàng đặt lên đĩa sắt cho đến khi hết. Cô thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Ngồi trên giường đất, Tha Á thản nhiên đan len, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía lò nướng. Có vẻ như mọi thứ đều nằm trọn trong tầm kiểm soát của bà. Không giống bà, Thời Ngạo sốt ruột nhìn chằm chằm vào lò nướng, hỏi: “Dì ơi, nướng bao lâu nữa thì xong ạ?”
Tha Á nhướng mày cười, đôi tay vẫn thoăn thoắt không ngừng: “Đợi thêm chừng 20 phút nữa thôi con ạ.”
Thời Ngạo thở dài: “Lâu vậy sao ạ?” Nhìn thấy bà đang ung dung đan len, Thời Ngạo cũng chắp tay và háo hức chờ đợi. Thỉnh thoảng cô lại đưa mũi ngửi, cố gắng tìm kiếm hương lúa mì đang dần lan toả.
Vì quá sốt ruột, cô quay sang hỏi bà: “Ngày nào cũng phải dậy lúc 3 giờ sáng như thế, dì không thấy mệt sao ạ?”
“Dì có thấy chán khi ngày nào cũng làm có nhiêu đó công việc không ạ?”
Tha Á nhoẻn cười, khoe trọn hàm răng đều như hạt bắp: “Dì quen rồi!” Dường như Thời Ngạo đã nhiều lần nghe qua những lời này phát ra từ bà và cả Ngang Thấm.
Có lẽ là chính tấm thảm cỏ xanh mênh mông của Hulunbuir đã thêu dệt nên tâm hồn bao la của người dân nơi đây. Hoặc cũng có lẽ là chính bàn tay thời gian khắc nghiệt mà dịu dàng đã tạc nên những tâm hồn khoan dung, bao dung đó.
Họ luôn sống chan hòa, khiêm nhường trước thiên nhiên, cuộc sống và cả những nỗi đau mà số phận gửi đến. Điều này khiến Thời Ngạo không khỏi xúc động.
Những làn khói mỏng manh lượn lờ bay lên từ bên bếp lò, mang theo hương thơm quyến rũ của bánh mì nướng. Tha Á nhẹ nhàng lật miếng bánh đang căng phồng và vàng ruộm, rồi lại cúi đầu cặm cụi đan len.
Kim đan thoăn thoắt, bà vừa đan vừa trầm ngâm: “Sau khi Tát Nhật Na mất, Ngang Thấm cũng không muốn ở lại đây sống cùng dì nữa.” Giọng bà khẽ khàng, “Ấy thế mà mỗi lần dì làm bánh mì buryatia, nó đều ngửi thấy mùi thơm đó, cứ như có một sợi dây vô hình nào đó níu kéo lại vậy.”
Qua làn khói dày đặc, đôi mắt của Thời Ngạo loé lên, cô vô tình thốt ra: “Tại sao anh ấy lại không muốn ở cùng dì và chú ạ?”
Tha Á dần ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt phong trần hiện lên một tia buồn bã. Đôi mắt sáng nhìn về phía ngôi nhà xưa cũ, nơi từng vang vọng tiếng cười nói của cả nhà. Bà thở dài nói: “Trước đây dì cũng đã hỏi Ngang Thấm rồi. Thằng bé nói: Ngôi nhà này có ý nghĩa với con vô cùng, do đó con muốn canh giữ ngôi nhà này thật cẩn thận.” Bà dừng lại, sau đó tiếp tục: “Giờ đây, ngôi nhà ấy lại trở nên cô quạnh đến thế. Nếu ngay cả thằng bé mà cũng rời đi, mẹ thằng bé sẽ không còn chỗ nào để về nữa cả.”
“Ngang Thấm ngốc nghếch, đã nhiều năm như vậy rồi, người trẻ ai cũng dọn đến Hailar và Hohhot hết. Thế mà nó vẫn cứ ở mãi trên vùng thảo nguyên này, canh giữ mảnh đất và cả ngôi nhà chất chứa kỷ niệm đó, như một người lính canh giữ biên cương tổ quốc. Cả chú và dì đều biết, bọn dì đều hiểu……”
Tha Á liếc nhìn bếp lò rồi tiếp tục khâu vá. Trái lại, trong lòng Thời Ngạo không hiểu vì sao lại cảm thấy nặng nề qua những lời kể của bà, cổ họng toát lên chút vị đắng, đôi mắt cô hướng về phía ngọn lửa bập bùng trong lò. Thời Ngạo vừa định nói gì thêm thì tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ đã phá vỡ đi sự yên ắng vốn có trong phòng khách.
Thời Ngạo đứng phắt dậy, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Tha Á cũng đặt công việc sang một bên, vẻ mặt hơi bối rối, vội vàng bước ra khỏi phòng. Thời Ngạo chậm chạp đi theo sau.
Người đến là một người phụ nữ sống gần đó, bà ta tên là Tát Nhân Cao Oa. Thấy Thời Ngạo đang đi theo phía sau Tha Á, bà ta liền há miệng cười toe toét: “Xin chào!” Rồi quay sang nhìn Tha Á: “Đây là vị khách đến từ thành phố đấy à? Còn là nhiếp ảnh gia cơ! Tuyệt thật đấy!”
Thời Ngạo không hề hay biết, ở vùng Tây Tô Mộc này, tin tức bay nhanh như chớp. Trong lúc đang mải mê ghi lại những khoảnh khắc đẹp bằng ống kính, cô đã vô tình ghi lại cảnh tượng thú vị của một con chim ác đang giẫm lên dê sunit tại cánh đồng của Tát Nhân Cao Oa. Và rồi, câu chuyện về “Cô gái sống ở nhà Đức Bố là một nhiếp ảnh gia đến từ thành phố lớn” đã được Tát Nhân Cao Oa truyền tai khắp mọi người, nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán xôn xao của cả trấn, nhờ giọng nói vang như chuông của Tát Nhân Cao Oa.
Thời Ngạo không chút ngại ngùng mà hào phóng trả lời “Xin chào”. Tát Nhân Cao Oa nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt đen láy long lanh như giọt sương sớm, để lộ núm đồng tiền hình quả lê duyên dáng trên má: “Cô chụp cho tôi một tấm được không? Tôi chưa bao giờ được chụp ảnh bao giờ!”
Khi Thời Ngạo nhìn thấy vẻ mặt đầy sự mong đợi của Tát Nhân Cao Oa, cô gật đầu rồi chạy thật nhanh về phía căn nhà. Lúc cô cầm máy ảnh đến, Tha Á và Tát Nhân Cao Oa đang nói chuyện rôm rả.
Hóa ra, Tát Nhân Cao Oa đến đây với một tin vui: con trai út của bà, Bảo Nhân, sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 20 tháng này. Để chuẩn bị cho ngày trọng đại này, vợ chồng bà đã không ngần ngại bán hơn 10 con gia súc để lo sính lễ, đồng thời trích cả phần lớn số tiền lương hưu để tân trang lại căn nhà. Dù vất vả là thế, nhưng khi nghĩ đến việc không còn phải bận tâm chuyện tìm vợ cho con trai nữa, lòng bà lại tràn đầy niềm vui và sự nhẹ nhõm.
“Bảo Nhân sắp kết hôn rồi à?” Tha Á thốt lên, trong lòng chợt ùa về bao kỷ niệm. Nhớ lại ngày mà cả Bảo Nhân và Ngang Thấm cùng nhau vào đại học, ai ngờ số phận lại đưa đẩy chúng theo những con đường khác nhau. Bảo Nhân đành chấp nhận vào một trường cao đẳng, còn Ngang Thấm thì trở thành niềm tự hào của cả vùng Tây Tô Mộc.
“Đúng vậy! Bao giờ thì thằng bé Ngang Thấm nhà chị sẽ kết hôn thế?” Tát Nhân Cao Oa hỏi, mắt sáng rỡ như ánh nắng buổi sớm. Có vẻ như niềm vui sắp đón con trai về dinh khiến bà trẻ ra hẳn.
“Dì ơi, nhích người sang đây một chút đi ạ.” Thời Ngạo hướng dẫn Tát Nhân Cao Oa. “Dạ, rồi cười lên nào. Được rồi, con chụp nhiều lắm ạ.” Tát Nhân Cao Oa hào hứng tạo dáng, còn Tha Á thì có vẻ ngại ngùng. Tát Nhân Cao Oa thấy thế thì cười chọc bà. Cuối cùng sau khi chụp xong vài tấm, Tha Á chau mày, vội vàng xua tay: “Thôi, không chụp nữa đâu! Tôi không thích chụp!”
Thời Ngạo mỉm cười kiểm tra lại ảnh chụp trong máy, cô mơ hồ ngửi thấy mùi khét trên chóp mũi. Bản thân Thời Ngạo không khỏi cảm thấy bối rối, hỏi Tha Á: “Có mùi gì thế ạ?”
Tha Á hốt hoảng rồi hét lên: “Bánh mì buryatia của tôi!”