Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 20: Chương 20



Edit: Mỳ.

Chương 20: Đưa bánh mì cho Ngang Thấm – Mất rất lâu để nướng? Ngang Thấm rũ mắt nhìn miếng bánh mì trên tay, thầm nghĩ chẳng trách nó thành ra như thế này. 

Thời Ngạo đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt cũng vì đó mà thay đổi theo. Cô chạy vội theo sau Tha Á về phía phòng khách. Hai người chạy song song với nhau, vừa hoảng sợ vừa lo lắng. Tát Nhân Cao Oa thấy vậy thì bật cười, gọi với: “Cô gái, nhớ là đừng có quên rửa rồi đưa ảnh cho tôi nha!”

Thời Ngạo và Tha Á không trả lời bà. 

Một mùi khét nồng nặc đã chào đón cô ngay tại cửa phòng khách. Lúc Tha Á lấy bánh mì ra khỏi lò, đáy nồi bánh mì Buryatia đã cháy thành than do nấu quá chín. Cái đĩa sắt rung lên bành bạch khi bà đặt mạnh chiếc bánh mì cháy lên đó. 

Một tiếng thở dài thoát ra từ môi bà. Tuy nhiên, khi phát hiện ra vẫn còn vài miếng bánh mì lành lặn, bà vui vẻ trêu chọc Thời Ngạo: “May quá! Còn bánh ăn rồi!”

Khác với bà, Thời Ngạo có vẻ lo lắng. Nhìn những miếng bánh còn sót lại, cô e dè hỏi: “Dì ơi, ăn được không ạ?”

Tha Á khẳng định: “Ăn được mà con!” Khuôn mặt bà rạng rỡ, chẳng hề tỏ ra buồn phiền vì chiếc bánh bị cháy. Mặc dù ổ bánh không còn hoàn hảo như lúc đầu, nhưng ánh mắt của bà vẫn tràn đầy yêu thương.

“Dạ! Sẽ thật tuyệt nếu lò nướng không…..” Thời Ngạo lẩm bẩm, vẻ mặt hơi tiếc nuối. Cô tìm một túi nhựa, cẩn thận bỏ hết bánh mì còn lại vào. Nhìn thấy dì Tha Á đang mải mê đan áo, cô mỉm cười nói: “Con đem cho Ngang Thấm một ít nhé dì, vì một mình con ăn không hết.”

Tha Á gật đầu: “Con đi đi!” Bà nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay chú đã vào thị trấn rồi, không biết giờ nào mới về.” Mãi cho đến khi bà quay lại nhìn về phía lò sưởi, trong mắt thoáng lên vẻ ngạc nhiên, rồi thốt lên: “Đi rồi sao?”

Ấy thế mà khi Thời Ngạo đến nhà Ngang Thấm, bình thường thì Ngao Đăng và cả Ô Như Mục vẫn hay nằm hay ngồi xổm trước cửa, nay lại chẳng thấy đâu. “Ngang Thấm! Ngang Thấm?” Cô đứng ngoài cửa gọi nhiều lần, nhưng chẳng nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Nghĩ rằng anh hẳn là vẫn còn đang làm việc như thường lệ, cô cẩn thận đẩy cửa vào, lẩm bẩm: “Chúng ta cũng tính là quen biết nhau đủ lâu rồi, chắc anh không phiền đâu ha?”

Cô đi dạo trước cửa phòng khách trước, thấy trong phòng không có ai mới đi thẳng vào chuồng gia súc. Vừa bước vào, mùi phân xộc thẳng vào mũi khiến cô không khỏi phải nhíu mày, nín thở.

“Ngang Thấm?” Thời Ngạo vừa nhìn quanh, vừa chú ý đến từng nơi mà bước chân mình hạ xuống. Thỉnh thoảng cô gọi lớn tên Ngang Thấm, nhưng đáp lại cô chỉ là những tiếng la ó đầy năng lượng của những con gia súc trong chuồng.

Cái người này đi đâu rồi ấy nhỉ?

Sau khi nhìn quanh khắp nơi vẫn không thấy Ngang Thấm đâu, Thời Ngạo lại quay trở về trước cửa nhà anh. Cô đứng ở trước cửa, ở yên đó hồi lâu, cô chợt nhìn về phía dòng sống Yimin ở ngoài xa. Đột nhiên cô nhớ ra là mình cũng có số điện thoại của Ngang Thấm mà!

Thời Ngạo run rẩy rút điện thoại, tìm tên Ngang Thấm và bấm gọi. Tiếng chuông điện thoại kéo dài, rồi im bặt. Từ đầu đến cuối, Ngang Thấm không hề bắt máy. Cái lạnh len lỏi vào tận xương tủy, khiến đôi chân Thời Ngạo không tự chủ được mà run lên cầm cập.

“Tút tút tút….” Vẫn là tiếng chuông đó kêu lên rồi lại tự cúp.

Anh ta đang làm gì vậy? Hàng chân mày của Thời Ngạo cau chặt, môi mím thành một đường thẳng cứng nhắc. Cô không thể tin được là mình không liên lạc được với anh ấy.

“Tút… tút… tút…” Tiếng máy bận vang lên đều đều, như một bản nhạc không lời, nhưng lại khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cơn tức giận bùng lên, bàn tay cô vô thức nắm chặt thành quyền. Con chim khách vẫn líu lo bên cửa sổ, tiếng hót trong trẻo ấy giờ đây lại trở nên chói tai đến lạ thường.

Ánh mắt cô trừng trừng nhìn chiếc bánh buryatia cháy xém trong tay. Cơn giận dữ dường như khiến cô mất kiểm soát, chiếc bánh vụn nát dưới bàn tay cô, phát ra tiếng động khô khốc giữa không gian tĩnh lặng.

“Thôi! Quên đi! Mình có phải đặc biệt làm riêng cho anh ta ăn đâu chứ!” Thời Ngạo lẩm bẩm, con mắt nhìn về phía xa xa: “Đúng là không có lộc ăn!”

Thời Ngạo xoay người cầm bọc vải bỏ đi. Lúc gần ra đến cửa, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chó sủa. Cô không khỏi sững sốt, vội nghiêng người lại nhìn.

“Gấu!” Ô Như Mục lắc đuôi sủa về phía cô. Sau lưng, Ngang Thấm đứng đó, dáng vẻ phong trần lộ rõ sự mệt mỏi. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không khí lạnh giá. Thời Ngạo rùng mình, khẽ kêu lên vì rét. Cô quay đầu, bước ra sân, để lại phía sau một Ngang Thấm đầy khó hiểu.

Một lát sau, cô không nghe thấy động tĩnh gì. Thời Ngạo ghé mình vào mép cửa, thò đầu ra nhìn về phía nhà Ngang Thấm.

Ngao Đăng ngồi xổm trước cửa canh gác, ánh mắt nhạy bén chú ý đến cô, sủa hai tiếng: “Gâu! Gâu!” Thời Ngạo lén lút hắng giọng, lẩm bẩm: “Thôi, quên đi! Ăn một mình cũng không hay lắm, cứ chia cho anh ta một ít vậy!” Cô lại đi thẳng về phía nhà anh.

Thời Ngạo bước đến, vừa nãy trông Ngao Đăng vẫn còn dáng vẻ uy nghiêm, giờ đã nhanh chóng cao chạy xa bay khi thấy cô từ phía xa. Cô không quan tâm mà đi thẳng vào trong sân.

Ngang Thấm tất bật dỡ đồ trên xe, con bò già đang đứng bên cạnh nhìn anh lom khom. Từ lâu, anh đã nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ ngoài cửa. Giờ thì rõ rồi, thì ra đó là cô. Lúc này anh mới hơi nghiêng người, im lặng nhìn Thời Ngạo với ánh mắt đen láy tựa vực sâu. 

“Anh có ở nhà không?” Đôi mắt cô nhìn trái rồi lại nhìn sang phải. Lúc thì nhìn chiếc xe dỡ hàng, lúc thì nhìn thùng nước đá, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên chiếc dân tộc trên đầu Ngang Thấm. Cô hơi nhíu mày, giọng điệu mang theo chút không hài lòng: “Sao anh không nhận điện thoại của tôi?”

Anh khẽ liếc nhìn cô rồi nói: “Không nghe thấy.”

“Còn trẻ thế mà tai đã lãng rồi sao?” Cô dừng lại một chút, khịt mũi vờ tức giận. Thấy anh bận rộn, cô bĩu môi: “Thôi, quên đi!” Cô dừng lại một chút, đặt bọc đựng bánh mì Buryatia xuống trước mặt anh: “Này.”

Ngang Thấm nhướng mí mắt, ánh mắt anh lướt từ những ngón tay thon thả đến xương cổ tay mảnh mai của người phụ nữ. 

“Cầm đi nè!” Thời Ngạo không kiên nhẫn lắc lắc cổ tay, những miếng bánh bên trong bọc sốt ruột phát ra tiếng.

Đôi mắt đen của anh sáng lên khi nhận lấy bọc bánh.

Thời Ngạo đứng đó, đặt bọc bánh vào tay anh, ra vẻ thờ ơ giải thích: “Làm nhiều quá, bỏ thì hơi phí.” Cô dừng lại một chút, tông giọng cao thêm vài phần: “Anh sẽ không cho rằng tôi làm riêng cho anh đó chứ? Hứ, đâu ra có chuyện đó!”

Ngang Thấm vẫn không thay đổi, lẳng lặng nhìn cô.

Thời Ngạo nhíu mày: “Sao anh không ăn?”

Ngang Thấm trầm ngâm nói: “Lát nữa ăn.”

“Không được!” Ánh mắt cô đanh lại, Thời Ngạo ra lệnh: “Anh ăn liền đi!” Cô đứng bên cạnh chống nạnh, trông cứ như thể sẽ không buông tha nếu ăn không ăn bánh.

Ngang Thấm cau mày, ánh mắt trầm xuống, trên mặt hiện lên một tia bất lực. Cuối cùng anh lấy một miếng bánh mì trong túi ra, nhìn thấy mảng cháy xém trên mặt bánh thì ngẩn người.

Thời Ngạo nhìn anh chăm chú: “Anh nếm thử đi! Nhanh lên!”

Ngang Thấm nuốt nước bọt, miễn cưỡng cắn một miếng, đôi mắt như diều hâu chợt khựng lại.

“Thế nào?” Thời Ngạo ngẩng đầu nhìn Ngang Thấm, trong mắt ngập tràn sự mong đợi, xen kẽ đâu đó là chút lo lắng.

Yết hầu di chuyển lên xuống: “Tạm được.”

“Ý tôi là anh không sao đó chứ?” Khoé miệng vốn đang giương lên, trong nháy mắt Thời Ngạo lại cảm thấy không vui: “Tôi…..” Cô dừng lại, vội vàng đổi đề tài: “Dì Tha Á phải nhào bột, mất rất lâu mới nướng xong, vậy mà anh lại bảo là tạm ổn hả? Chắc chắn là vị giác của anh có vấn đề rồi!”

Mất rất lâu để nướng? Ngang Thấm rũ mắt nhìn miếng bánh mì trên tay, thầm nghĩ chẳng trách nó thành ra như thế này. 

Thời Ngạo trừng mắt nhìn anh, ánh mắt như muốn phóng ra tia lửa. “Không biết ơn thì thôi đi! Anh cứ câm như hến thế là sao? Dì Tha Á… chắc chắn sẽ buồn lắm!” Cô nhấn mạnh, “Có khi còn khóc nữa đấy!”

Có cần phải nghiêm trọng đến thế không? Ngang Thấm nuốt miếng bánh, miễn cưỡng đáp: “Cũng… không tệ.” Nhưng Thời Ngạo chẳng tin chút nào. Cô nhíu mày, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Anh còn nhăn nhó nữa? Khó ăn lắm à?”

Động tác trên cánh tay chợt khựng lại, đôi mắt đen láy vẩy mực phản chiếu dáng vẻ tức giận của người phụ nữ trước mặt khiến cho Ngang Thấm cảm thấy khó chịu trước ánh mắt sắc lẹm của cô. Anh quay mặt đi, nhét nốt phần bánh mì vào túi.

“Hừ! Không thích thì thôi!” Thời Ngạo bĩu môi, hất cằm lên cao. “Nếu không phải hôm qua anh đón, tôi mới không mang bánh đến cho anh đâu!” Khi nói đến từ “đưa”, đôi mắt cô nheo lại, hàm răng nghiến chặt.

Cô lắc tay áo, nói: “Đi thôi!” Vừa bước đi, Thời Ngạo vừa lẩm bẩm: “Không phải là chỉ khét chút thôi sao? Vẫn còn ăn được chứ bộ!” Cô mở cửa, ảo não không thôi: “Sao mình lại làm bánh mì chứ? Chậc! Thậm chí còn chẳng có lấy một lời cảm ơn nữa là!”

Như thường lệ, Ô Như Mục vẫn đi theo Thời Ngạo, tiễn cô đến tận cửa rồi mới quay lại. Ngao Đăng có vẻ vẫn còn khá tức giận với những gì cô nói với chủ mình, hùng hổ chạy theo Ô Như Mục, sủa nhau ầm ĩ cạnh bên Ngang Thấm.

Sau khi Ngang Thấm đẩy xe vào kho, anh cầm ấm đun nước lên rồi rót cho mình một bát trà sữa đầy.

Đôi mắt đen sâu không đáy như vũng nước của anh gợn sóng ngay khi Ngang Thấm liếc nhìn bọc bánh mì Buryatia được xếp gọn trên đĩa trái cây.

Khi Thời Ngạo quay lại, cô tình cờ gặp Đức Bố đang lái xe từ thị trấn về. Ông ấy mỉm cười, nói với Thời Ngạo: “Ngày mai tôi sẽ lái đến ga xe lửa Hailar!”

Mùa hè vừa qua đã khép lại một mùa bận rộn trên thảo nguyên. Đàn ông giờ đây không còn phải vất vả cắt cỏ nữa, thế là có cả đống thời gian rảnh rỗi. Hầu hết họ sẽ nằm dài cả ngày, khói thuốc lá bao quanh hoặc mắt dán chặt vào màn hình TV. Trừ phi có những việc nặng nhọc như đi lấy đá, đàn ông thường không phải làm gì nhiều. Phần lớn công việc nhà đều do phụ nữ đảm nhận.

Không có nhiều người đàn ông chịu làm việc vào mùa Đông như Đức Bố.

Mùa đông đến, Đức Bố lại tất bật với công việc lái xe hoa. Người dân trên thảo nguyên không quá quan t@m đến xe cộ, nên chiếc Jeep cũ kỹ của ông vẫn dễ dàng dẫn đầu đoàn xe. Đổi lại, ông thường được tặng một bao thuốc lá và một phong bao lì xì. Số tiền trong phong bao tùy thuộc vào quãng đường và tấm lòng của chủ nhà.

Bên cạnh đó, Đức Bố còn trở thành người lái đò đưa khách du lịch khám phá những vùng đất mới lạ như Thời Ngạo, hay đưa những người con xa quê trở về mái ấm gia đình. Nhờ vậy, vào những mùa đông khắc nghiệt, khi những cánh đồng cỏ úa vàng và đàn bò ít sữa, công việc lái xe đã trở thành một cứu cánh, giúp ông trang trải cuộc sống gia đình.

Thời Ngạo là người đầu tiên đặt niềm tin vào ông trong mùa đông giá lạnh này. Và giờ đây, công việc của ông đã khởi sắc hơn.

Để tỏ lòng biết ơn, Đức Bố đã quyết định mua những loại rau củ tươi ngon nhất ở thị trấn về nấu một bữa thật đặc biệt. Ông muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Thời Ngạo, người đã mang đến cho ông nhiều niềm vui và may mắn.

Trước khi về, Đức Bố đã gọi cho Tha Á và nói: “Đúng vậy! Bà gọi Ngang Thấm đến luôn nhé!”

Ngang Thấm đang dỡ trái cây và rau củ xuống xe jeep, bà ngước mắt lên hỏi Thời Ngạo đang đứng bên cạnh: “Ngang Thấm đã ăn chưa con?”

“Dạ? Dạ!” Cô ngẩn người, sau đó đôi mắt trong suốt như pha lê chợt loé lên, mặt mày trở nên tươi tắn hơn. Cô cười giảo hoạt, nói: “Anh ấy bảo là ngon cực kỳ ạ!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.