Mặt trăng tròn trịa ra khỏi căn phòng mây trắng đang bao vây nó. Tỏa xuống mặt đất từng ánh trăng tuyệt đẹp.
Những tiếng gió đêm hiu hắt len qua các tán lá cây. Mang theo không khí khá mát mẻ.
Từ trong cống, một con chuột thò đầu ra, dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình để vuốt đầu, vuốt mặt nó.
Sau khi làm xong những động tác ấy, con chuột kêu 'chít chít' mấy tiếng, bắt đầu chạy đi kiếm thức ăn.
Con chuột bé nhỏ bắt đầu sử dụng bản năng sinh tồn để tìm kiếm thứ có thể nhét đầy bao tử đang gào thét của mình. Nó đã có mấy ngày chưa ăn gì.
Bỗng dưng con chuột ngửi thấy mùi gì đó, nó lần mò theo mùi hương mê người ấy. Rốt cục nó cũng kiếm được thứ có thể giúp nó ăn một bữa no nê, liếm qua vũng nước tỏa ra mùi hương ấy.
Há mồm cắn vào miếng thịt bên cạnh, "A". Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Con chuột nghe thấy liền giật nảy mình, dùng bốn cái chân hoảng sợ bỏ chạy.
Tiếng kêu đó là âm giọng của một thằng con trai, hẳn chỉ tầm đâu đó mười sáu đến mười bảy tuổi, vẫn chỉ là một người thiếu niên.
Người thiếu niên toát ra vẻ mặt đau nhức, ngồi dậy từ trong đống rác. Ánh mắt hắn mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng cảm giác được hơi lạnh của gió, hắn nhìn xuống cơ thể mình.
"Cái quái gì đây? Quần áo của mình đâu rồi?"
Người thiếu niên kêu lên một tiếng, hiện tại hắn không có một miếng vải che thân, cả người t·rần t·ruồng, bại lộ trong không khí.
May mắn là, ngoại trừ ánh trăng ra thì xung quanh đây không có nguồn sáng nào khác.
Người thiếu niên mò mẫm trong bóng tối, từ trong đống rác hắn kéo ra được một tấm vải. Gọi là tấm vải nhưng thật ra càng giống tấm mền cũ bị bỏ lại.
Người thiếu niên ngửi thấy mùi thối từ tấm mền, nhưng hiện tại không phải là lúc dính bệnh sạch sẽ, hắn đem tấm vải quấn quanh người mình, để che lại thân thể.
Sau khi đã có thứ che chở lại thân thể mình, hắn bắt đầu hoang mang không rõ, tại sao mình lại xuất hiện ở đây, đây là nơi nào và quan trọng nhất là tại sao mình lại k·hỏa t·hân.
"Ở đây khá là vắng vẻ, ngoài mình ra thì chẳng có ma nào cả!!" Người thiếu niên nhìn xung quanh.
Tỉnh dậy đã thấy t·rần t·ruồng nằm trong đống rác, vị trí lại là chỗ hoang vu. Điều này khiến hắn nghĩ đến khá nhiều tình huống nguy hiểm.
Đương lúc hắn định đứng dậy, thì một cơn đau đầu ập đến. Sau một lát hắn mở mắt ra. Ánh mắt có phần hiểu ra cái gì đó.
"Mình c·hết rồi ư?? Đây là kiếp sau của mình à?"
Người thiếu niên lẩm bẩm, hắn đang cố gắng chấp nhận sự thật rằng mình đã gặp qua Diêm Vương một lần rồi.
Đưa bàn tay tràn đầy chai sạn, sờ lên khuôn mặt khô khốc của bộ thân thể mới này. Không có gương ở đây để soi xem dung nhan, nên hắn dùng tay để sờ mặt.
"Đúng thật, kết cấu khuôn mặt có vài chỗ rất khác nhau. Vậy là mình trọng sinh à. C·hết, nhưng linh hồn nhập vào thân xác người khác, tiếp tục sống một đời nữa!!"
Giọng điệu của người thiếu niên hơi mừng rỡ, c·hết rồi nhưng lại được sống thêm một lần nữa, ai mà không vui không mừng cơ chứ!
"Bộ thân xác này tên Quân, mười sáu tuổi. Ngoài đó ra thì chẳng còn thông tin gì khác nữa."
Điều này làm cho người thiếu niên bối rối, hắn muốn tìm trong kí ức của bộ thân thể này về thông tin, tại sao hắn lại ở đây và t·rần t·ruồng nằm trong đống rác.
Nhưng thứ hắn tìm được chỉ là một cái tên không họ, một độ tuổi còn quá trẻ. "Việc quan trọng hàng đầu là cần tìm xem mình đang ở đâu!"
Người thiếu niên hay gọi là Quân, vươn người muốn đứng dậy, nhưng có vẻ như đôi chân lâu rồi không hoạt động, khiến hắn không thích ứng kịp, làm hắn ngã nhào trong đống rác.
Một đống bụi dâng lên, những mùi h·ôi t·hối hỗn tạp từ đống rác tràn ngập trong không khí làm cho Quân suýt nữa thì n·ôn m·ửa.
"Không những hôi thúi mà còn tanh nữa chứ!"
"Ây." Người thiếu niên xoa chỗ đau một cái, cố gắng đứng dậy trong đống rác. Hoàn cảnh xung quanh tuy tối tăm nhưng ánh mắt hắn đã thích nghi kịp với bóng đêm. Hắn đã lờ mờ thấy được vài thứ.
Trong đống rác hắn thấy được một con ma nơ canh, một con dao đang cắm vào người nó, và một vũng nước đang chảy ra từ…
"Không phải ma nơ canh, là…là…là một bộ xác c·hết." Vừa dứt lời, Quân kinh hãi kéo dài cự ly so với chỗ đó, hắn đã bụm miệng nôn khan, "ọe ọe."
Người thiếu niên rợn cả người, nghĩ đến lúc nãy mình nằm chung với cái xác là lại không nhịn được muốn nôn hết ra cả nội tạng của mình. Thì ra cái mùi tanh tưởi lúc nãy là mùi máu, bản thân hắn cứ tưởng là mùi của rác thải.
"Sao lại có một xác c·hết ở đây??" Quân hoảng sợ nhìn xem bộ xác c·hết ấy, đó là một người đàn ông, thân thể tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Trong bụng thì b·ị đ·âm bởi một con dao làm bếp, máu chảy ra từ đó đã tạo nên một vũng máu rất lớn.
Quân nhìn thấy thảm trạng của người đàn ông, chợt lại vội vã kiểm tra thân thể mình. Mượn nhờ ánh sáng từ mặt trăng, trên người hắn cũng không thiếu v·ết m·áu.
Hắn hoảng hốt đưa tay sờ vào mấy chỗ đó, không phải là máu của mình. "Là của cái xác." Thấy mình không có v·ết t·hương gì, Quân hơi thở phào.
Vẻ mặt Quân lại cẩn thận quan sát cái xác bên phía kia, lạ kỳ là hắn không cảm thấy quá khủng hoảng khi nhìn thấy bộ t·hi t·hể ấy. Sợ thì vẫn sợ nhưng hắn không bỏ chạy đã chứng minh rất nhiều điều rồi.
"Chẳng lẽ chủ nhân cũ của bộ thân thể này là kẻ g·iết người?? Nhưng tại sao phải t·rần t·ruồng nằm chung với cái xác?"
Đấy là điều mà Quân cảm thấy khó hiểu nhất. Hắn không biết câu chuyện đằng sau giữa một người và một bộ t·hi t·hể là như thế nào.
Nhưng hắn biết hiện tại mình cần làm gì. Quân lấy dũng khí chạy lại chỗ cái xác, không nhiều lời, lập tức nắm tay cầm của con dao, dứt khoát rút ra, rồi lui ra xa ngay.
Rút con dao ra, y như rằng mở van khóa nước vậy, một dòng máu xịt ra từ đó, bắn đầy lên đống rác và môi trường xung quanh. Quân đã tính tới trường hợp này nên đã nhanh chân lui lại.
Quân lại bụm miệng muốn nôn, lần này hắn muốn nôn ra thật. Người thiếu niên gặng gượng nuốt lại dịch nôn. Hắn không được để lại bất cứ mẩu ADN nào tại hiện trường.
Sau khi ổn định lại cơn buồn nôn, hắn lau đi khóe miệng dính nước của mình, cầm trong tay con dao, ánh mắt hơi kinh dị nhìn xem cái xác.
Nếu có người thứ ba ở đây, nhìn thấy hắn cầm con dao nhìn xem cái xác, chắc chắn sẽ hoảng sợ tột cùng, tin tưởng hắn là một t·ên s·át n·hân hàng loạt nào đó.
Dù cho bộ t·hi t·hể đó có phải là do mình g·iết hay không, thì phi tang hung khí vẫn là điều hàng đầu hắn cần phải làm. Hắn chắc chắn trên tay cầm con dao đã có dấu vân tay của mình.
Quân cũng không muốn vừa mới sống lại đã phải đi tù, nên đây là cách tốt nhất. Hoặc là cách bất đắc dĩ nhất, vừa tỉnh dậy thân thể t·rần t·ruồng, trên người không có giấy tờ tùy thân. Hắn cũng chẳng biết mình là ai mà mò.
Người thiếu niên chắp tay lại, bái ba bái với cái xác: "Xin hãy yên nghỉ." Quân thắt chặt hai đầu tấm vải che thân, mở ra bước chân chạy đi mất.
Mượn nhờ vào nguồn sáng duy nhất là ánh trăng, bộ dáng Quân khoác trên người tấm vải bẩn thỉu chạy đi dưới vùng trời tăm tối mà hoang vu này.
Chỉ mới chạy một tí nhưng Quân đã thở dốc, thở mệt mỏi, nhưng vì muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ đó nên hắn đã nín nhịn lại tiếp tục đi đường.
Đi ngang một bãi đất trống với đầy cỏ dại, ánh mắt Quân sáng lên. Hắn lao vào sâu trong đó, kiếm một chỗ nền đất khá thông thường.
Quân đưa tay dùng sức đào ra một cái hố nhỏ, không bận để ý đến đống bùn đất kẹt lại trong móng tay. Không lâu sau đó, hắn đem con dao bỏ vào trong cái hố nhỏ và lấp nó lại.
Trừ phi lực lượng chức năng đào sạch nền đất xung quanh hiện trường, còn không thì họ sẽ rất khó tìm ra được hung khí. Với cả bãi đất trống này cách khá xa chỗ t·hi t·hể đang nằm, sẽ không bị đưa vào khu vực điều tra.
Làm xong những này, hắn vừa đi ra khỏi bãi đất trống vừa dùng chân xóa bỏ vết chân của mình, hòng làm mất dấu chân trần in trên nền đất.
Hắn cũng không biết công an sẽ tra án và điều tra hiện trường theo cách nào, nhưng cách hiệu quả nhất để một tên t·ội p·hạm có thể thoát tội đó là, không được để lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường gây án.
Nhưng điều này hầu như là rất khó, đã muốn không có dấu vết gì thì đừng có làm t·ội p·hạm. Giấy không gói được lửa, lưới trời tuy thưa mà rộng.
Lại chạy một đoạn khoảng cách nhỏ, Quân ngã quỵ xuống nền đường, thở không ra hơi. Một loạt hành động lúc nãy đã khiến hắn kiệt sức.
"B-bộ t-thân thể n-này yếu ớt t-thế à?!!" Quân nhắm mắt nằm trên đường, đầu đầy mồ hôi đứt từng hơi nói ra. Vẻ mặt nhăn nhó, nếu nhìn kỹ đã thấy mặt hắn đỏ như một quả cà chua chín mọng nước.