Bỗng một âm thanh điện tử vang lên, Quân giật mình hốt hoảng ngồi dậy, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh đây.
"Quái lạ, âm thanh lúc nãy là cái gì?" Người thiếu niên khó hiểu, không chờ hắn tiếp tục suy đoán viễn vông.
Một chiếc bảng điện tử từ trong đầu hắn nhảy ra, hiện lên vài dòng thông tin cơ bản.
[Tên: Quân
Thể chất: 1
Tinh thần: 2
Kỹ năng: Chạy lv.0 (2/100)
Điểm hệ thống: 0]
"Hả, đây là cái gì?" Sự xuất hiện đột ngột của tấm bảng làm hắn hơi bất ngờ, Quân lấy lại sự bình tĩnh, nhìn kỹ vào cái bảng.
Một lát sau, "Chẳng lẽ, đây chính là phần mềm hack của mình?" Quân vẻ mặt mừng rỡ thốt ra những suy nghĩ trong lòng.
Trường hợp này hắn gặp rất nhiều mỗi khi đọc truyện hoặc là tiểu thuyết. Đây chính là công cụ không thể thiếu đối với bất kỳ một người trọng sinh nào.
Chỉ cần ngươi là người xuyên việt vậy thì kiểu gì cũng sẽ có một cái phần mềm hack gì đó. Có tác dụng cực lớn, giúp đỡ bọn hắn vấn đỉnh nhân sinh. Đối với hắn hiện giờ thì đó chính là hệ thống. Dường như được coi là hack mạnh nhất.
"Hệ thống, mày làm được những gì?" Quân chờ mong há mồm hỏi. Nhưng làm hắn thất vọng là, ngoài hai dòng tích thông báo lúc nãy, bảng điện tử không nhảy ra âm thanh gì khác nữa.
"Hẳn là cần có điều kiện gì đó chăng?" Quân sờ cằm suy đoán.
Hắn nhìn vào thanh kỹ năng, thấy kỹ năng Chạy lv.0 (2/100). Nhìn cái này càng giống thanh kinh nghiệm, có đủ kinh nghiệm vậy thì kỹ năng sẽ lên cấp? Hẳn là thế.
"Vậy là cần 98 điểm kinh nghiệm nữa để Chạy lv.0 thành lv.1. Không biết kỹ năng lên cấp sẽ cho mình mang đến cái gì đây?" Quân có phần chờ mong, bản thân hắn cũng rất hiếu kỳ về hệ thống này.
Không biết thứ này là từ đâu ra, làm sao lại xuất hiện trong cơ thể mình. Quân lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Việc quan trọng hiện giờ là đi kiếm một bộ quần áo chỉnh chu, hắn cũng không muốn bị người ta hiểu nhầm là biến thái.
Quân đứng dậy, vừa mới nằm nghỉ trên đường, đã ít nhiều làm hắn hồi phục sức lực. Người thiếu niên lại tiếp tục mở ra bước chân, lần này hắn quyết định chạy thử xem sao. Bản thân hắn cũng muốn thăm dò cách để kiếm được kinh nghiệm.
Quân thở mạnh, chạy từng bước nhỏ. Không đầy một lát hắn lại thở hồng hộc, chuyển sang đi bộ từ từ.
[Tích. Chạy +1]
Người thiếu niên nhìn xem bảng thông báo nhảy ra trước mắt mình, có phần vui mừng.
"Như vậy là cần phải kết thúc hành động, thì hệ thống mới phát điểm kinh nghiệm!!"
Bỗng nhiên, Quân nghĩ ra một ý tưởng hay trong đầu, nếu có thể thực hiện. Sau này kiếm kinh nghiệm dễ như trở bàn tay.
Người thiếu niên bắt đầu thực hiện mưu kế của mình, Quân lại ra sức chạy. Nhưng lần này lại có sự khác biệt, hắn chỉ chạy đúng ba giây rồi dừng lại.
Vẻ mặt hắn chờ mong bảng thông báo kinh nghiệm xuất hiện, chờ một hồi không thấy gì, Quân mới vuốt mặt: "Mình nghĩ quá đơn giản, hệ thống chắc hẳn cũng đã tính tới vấn đề này rồi. Không có lỗ hổng có thể chui."
"Haizzz, vẫn là thành thật kiếm điểm kinh nghiệm đi." Quân hủy bỏ đi kế hoạch không thiết thực trong đầu mình.
Người thiếu niên đi bộ về phía trước, trời sắp chuyển khuya, những cơn gió đêm bắt đầu mang theo hơi lạnh.
Trên người Quân chỉ có mỗi một tấm vải để khoác lên, còn có nhiều phần da thịt không thể che kín được. Thẩn thể yếu ớt bắt đầu nhảy mũi mấy cái.
Hắn biết được điều này không ổn, nên lại bắt đầu chạy. Khu vực này quá hoang vắng, hắn ước tính mình đi cũng đã gần hai ki lô mét rồi, nhưng vẫn chưa thấy một nguồn sáng nào ngoài mặt trăng cả.
Một lát sau, Quân thấy được ánh đèn văn minh ở phía xa. Hắn vui mừng khôn xiết. Lúc này mặt hắn đã có chút đỏ bừng, khóe mũi còn chảy ra dịch vị.
Mặc cho thân thể đã có phần mệt rả rời, Quân vẫn không dừng lại, hắn quyết tâm phải đi tới chỗ ngọn đèn kia.
Nhìn xem nguồn ánh sáng càng gần, Quân cũng đã nhận ra đó là một trụ đèn ven đường và cách đấy không xa có mấy hộ gia đình.
Người thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng bước chân vào ánh sáng văn minh loài người.
"T-thật sự là mệt c·hết!! Nhưng không sao, hahaha sắp có đồ mặc rồi." Người thiếu niên thở dốc nói ra mục đích của mình.
Quân định một đường lao thẳng vào chỗ đó, nhưng hắn chợt dừng lại bước chân.
[Tích. Chạy +3]
Hắn không để ý đến âm thanh thông báo của hệ thống, Quân quan tâm đến một vấn đề quan trọng hơn.
Hắn phải giải thích như thế nào đây? Tại sao mình lại t·rần t·ruồng? Mình từ đâu đến? Sao tự nhiên lại đi xin quần áo?
Bản thân Quân nghĩ đến chắc chắn là ai cũng sẽ hỏi điều này. Làm không tốt sẽ bị người dân trình báo công an.
Mà hiện giờ hắn không thể dây dưa với công an được, thứ nhất hắn không biết rõ thân phận của mình. Thứ hai, chỗ cái xác cách chỗ này không xa. Ngoại hình hắn khả nghi như vậy, chắc chắn sẽ bị đưa vào diện tình nghi.
"Nên làm sao đây?" Quân đứng dưới bóng cây của một thân cây bàng, cả người hắn bị bóng tối che phủ, chỉ để lộ đôi mắt đầy sầu lo nhìn về phía ánh sáng.
"Hay là ă·n t·rộm đồ? Không, không được." Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền bị ranh giới đạo đức của Quân đè xuống.
"Thôi, chịu chút rủi ro cũng được. Xin xong đồ thì cút khỏi chỗ này ngay." Quân làm ra quyết định, bây giờ hắn mới có thời gian rảnh để ý đến thông báo kinh nghiệm từ hệ thống.
"Hử? Lần này trực tiếp tăng thêm 3 điểm!"
Thì ra là số lượng điểm kinh nghiệm mà mình nhận được sẽ tỉ lệ thuận với hiệu suất kỹ năng mà mình thực hiện. Quân thầm nghĩ nhìn xem kỹ năng Chạy lv.0 (6/100).
Nghĩa là làm càng tốt, điểm kinh nghiệm nhận được càng cao.
Nghĩ xong xui những thứ này, Quân bắt đầu tiếp cận dần với hộ dân cư gần nhất. Hắn nhặt được một thanh gậy gỗ tiện tay bên đường.
Đem vải khoác lên người che kín đáo một tí, l·ộ h·àng là chuyện nhỏ, để lộ ra mấy v·ết m·áu mới c·hết. Người thiếu niên chống cây gậy đi đến căn nhà gần ngay trước mắt.
Sắp đến gần, Quân nghe được nhiều âm thanh hỗn hợp nói chuyện với nhau.
"Một hai ba, dô!! Hai ba, uống!!"
"Hahaha, một trăm phần trăm nha."
"Hôm nay anh tư đi rừng, ổng mang về một kg thịt heo rừng ngon quá."
"Hahaha, còn phải nhờ vào tay nghề của chú em đấy, mồi chú em làm bén quá."
"Đúng thế muốn ngừng cũng không được. Hahaha."
"Nào, tiếp cái nữa."
Quân chỉ còn vài bước chân nữa là tới cổng của căn nhà này. Vẻ mặt hắn hơi kinh ngạc, người trong nhà này đang nhậu à.
Người thiếu niên ngửi thấy mùi thơm bay ra từ đó, bụng y như rằng được bật công tắt, kêu 'ọt ọt' mấy tiếng.
Quân sờ lên bụng, hồi nãy chỉ lo chạy thoát chỗ kia, giờ bình tĩnh lại hắn cũng cảm thấy cực kỳ đói bụng.
"Khịt, khịt. Thơm quá." Quân hít vài hơi, khen một tiếng thật lòng. Dùng tay lau chùi đi đống dịch mũi, hơi hơi vuốt lại khuôn mặt, để nhìn mình trông đàng hoàng nhất có thể.
Quân xuất hiện ngay trước cửa căn nhà này, sự có mặt của hắn khiến bốn người đàn ông ngồi ở đầu hè chú ý đến.
Bọn họ đều đang cầm ly rượu, ánh mắt hơi mê ly nhìn về phía người thiếu niên. Có vẻ như bốn người nhậu với nhau cũng được một khoảng thời gian, tuy chưa say nhưng đầu óc đã có chút không tỉnh táo.
Cả bốn người nhìn nhau, không hiểu ra sau. Như đang muốn hỏi, thằng này là người quen của mày à?
Quân đứng đơ người, bởi vì hắn không biết phải mở lời như thế nào. Trước giờ hắn chưa từng phải rơi vào tình trạng đi ăn xin, vì thế hắn xấu hổ, không dám mở mồm ra xin.
Hắn sợ mình bị chê bai, bị ghét bỏ, bị khinh thường. Những điều đó đánh thẳng vào tâm lý của hắn. Hắn để ý cách người ta nhìn mình ra sao.
"E-e, ơ-o." Dù hắn cố gắng muốn nói ra gì đó, nhưng cuối cùng thứ đi ra khỏi miệng hắn chỉ là mấy âm e, ơ, o mà thôi.
Ngay cả ăn xin cũng làm không được, Quân ơi là Quân, mày quá phế vật. Người thiếu niên chửi mình ở trong lòng.
Bốn người đàn ông quan sát Quân, lại càng khiến người thiếu niên đỏ mặt hơn, tay cầm gậy có phần nắm hơi chặt. Hắn căng thẳng.
"Ê, anh tư, cái thằng này có khi là ăn mày, muốn xin mình ít đồ ăn á." Một người đàn ông trung niên mở lời trước tiên.
"Có khi thế thật!" Một người khác với vẻ mặt đỏ bừng cũng lên tiếng. Ánh mắt thì để ý đến ngoại hình của Quân.
Trên người Quân khoác một tấm vải bẩn thỉu, chiều dài của tấm vải chỉ tới đầu gối. Còn lộ ra một ít da thịt ở đùi. Đi chân trần.
Khuôn mặt vừa đen sì, lại còn đỏ bừng, nhìn kỹ còn lưu một ít dịch mũi. Cơ thể có mùi không hề dễ chịu. Thân thể khô gầy như que tăm. Đầu tóc thì như ổ quạ.
Người đàn ông được gọi là Anh Tư, vẻ mặt bình tĩnh: "Mày ở đâu? Sao lại đến đây?" Hiển nhiên câu này là hỏi Quân rồi.