Cú đấm chỉ đủ kéo dài cho Quân một đoạn thời gian rất ít ỏi. Mặt Sẹo nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn la lên: "Em trai!! Nhanh đuổi theo, nó chạy rồi."
Tên cao lớn cũng đã chú ý đến động tĩnh bên này, nghe vậy hắn ngay lập tức đuổi theo Quân. "Chó c·hết, tao bắt được, tao cho mày c·hết!!" Tên mặt sẹo tức điên, hắn cũng bức tốc đuổi theo.
Quân dùng hết thảy sức lực mà mình có, để tiếp năng lượng cho đôi chân, chạy vùn vụt trên đoạn đường xi măng ấy. Nhưng thể chất của hắn vẫn còn yếu ớt, tuy xuất phát trước hai tên đàn ông, khoảng cách giữa hai bên vẫn dần rút ngắn.
Người thiếu niên chẳng còn cách nào khác, cố gắng bỏ quên cơn mệt mỏi và cắm đầu cắm cổ chạy. Quân quay đầu lại nhìn, thì thấy hai t·ên c·ướp đã sít xao bắt kịp hắn, cự ly đâu đấy chưa tới hai mét.
Quân sợ hãi, gắng sức nặn ra thêm một chút sức lực nữa hòng gia tăng tốc độ. Mặt hắn đỏ chót, miệng thở mạnh từng đợt.
Hai người đàn ông thì chỉ có chút thở nhẹ, còn lại thì vẫn bảo trì tốc độ tăng dần đều.
"Không thể tiếp tục như vậy. Kéo càng lâu, mình càng bất lợi. Phải nghĩ cách." Quân thầm nhủ.
À, có rồi. Quân quay đầu lại cảnh cáo: "Chúng mày đuổi theo tao nữa là tao hét lớn, có c·ướp đấy. Đến lúc đó, sẽ có người đến đây, hai tụi mày xem như toi đời."
"Haha, bố mày cóc sợ. Mày thử hét đi. Xem thử tụi tao toi trước hay mày toi trước?!" Tên mặt sẹo cười càn rỡ, rút ra con dao chém loạn xạ, suýt nữa thì trúng Quân.
"Mẹ, thằng điên." Quân tức mắng một tiếng. Số mình sao thế này, toàn gặp mấy kẻ không s·ợ c·hết.
Quân: "C·ướp!! C·ướp!! Cứu mạng. Cứu mạng." Dù cho hai t·ên c·ướp không sợ b·ị b·ắt. Nhưng Quân cũng không thể từ bỏ, một tia hi vọng cũng không được. Thế là hắn hô to.
Âm thanh của Quân vang vọng cả một khu vực ấy. Xung quanh quá hoang vắng, không có ai đáp lại người thiếu niên tội nghiệp. Hai t·ên c·ướp thì vẻ mặt âm u, tiếp tục đuổi theo.
Khi khoảng cách chỉ còn có chưa tới một mét. Tên cao lớn, dùng cánh tay có lợi thế về chiều dài của mình, quơ mạnh muốn nắm lấy cổ áo của Quân.
Quân tuy chạy hết sức, nhưng vẫn để lại một ít sự chú ý ở phía sau. Thấy vậy, Quân nghiêng người, né tránh thành công.
Đáng tiếc! Quân quên rằng, có tới hai người truy đuổi hắn, chứ không phải một. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Lợi dụng cơ hội, tên mặt sẹo bức tốc thành công níu lại phần lưng áo của người thiếu niên.
Quân giật mình, trong giây phút ấy, hắn cố gắng thoát khỏi sự níu kéo của tên mặt sẹo. Vì thằng này cầm dao canh me, nên Quân không thể dùng tay để bứt ra.
Đối phó với hai người làm cho Quân không thể theo kịp. Coi chừng người này, để ý người kia, lại phòng thủ để không bị t·ấn c·ông. Không đợi lâu, hắn bị tên cao lớn đánh lén. Một phát 'bụp' v·a c·hạm với mặt hắn.
Quân bị choáng và mất thăng bằng, hắn không thể điều khiển cơ thể đang chạy. Ngay tức khắc, vấp ngã lăn quay ra trên nền đường xi măng. Quân ngơ ngơ ngác nhác chưa lấy lại sự tỉnh táo.
Hai t·ên c·ướp đi lại, vẻ mặt mỉa mai nhìn xem Quân. "Tưởng thế nào!! Yếu hơn đàn bà." Tên cao lớn khinh bỉ, khạc một bãi nước miếng vào mặt Quân. May mắn! Hắn phun trật.
"Haha, mày tiêu rồi! Yên tâm tao không g·iết mày liền, tao sẽ cắt gân ở tứ chi của mày. Sau đó, bán mày cho xưởng nội tạng ở nước ngoài!! Mày còn phải cảm ơn tụi tao nữa đấy. Đến lúc đấy mày có tới tận mấy cái mạng luôn."
Mặt Sẹo tàn nhẫn miêu tả sự thật, cuộc đời sau này của Quân. Trong khi vẫn đang loay hoay con dao trong tay, ánh mắt lấp lóe như đang tính toán nên chặt chỗ nào trước.
"T-tha em, mấy anh tha em. Em xin lỗi. Em đưa tiền cho mấy anh rồi mà." Quân nằm trên đất, lẩm bẩm cầu xin.
"Im miệng, nói nhức cả đầu." Cao Lớn nhăn mặt dùng chân đạp vào bụng Quân một cái, mắng chửi thằng nhóc tội nghiệp trên nền đường.
"A." Quân kêu thảm một tiếng, quặn người lại. Thân thể vừa mệt vừa đau đớn khiến cho sự tỉnh táo của hắn bị xói mòn nghiêm trọng.
"Mày giữ chặt nó lại, tao cắt gân ở tứ chi của nó. Ta làm nhanh rồi rời khỏi chỗ này. Mình đã nán lại quá lâu." Mặt Sẹo giao nhiệm vụ cho Cao Lớn.
Cao Lớn gật đầu, nắm một chân của Quân, kéo lê đi tới chỗ khuất trong tối. Nhìn trông không khác gì một con mồi sắp bị làm thịt. Hắn ghìm chặt cả người Quân lại.
Quân cố gắng phản kháng, nhưng vô dụng, còn bị tên cao lớn đánh cho mấy phát tê người.
"Nhóc con, bình tĩnh nào. Sẽ không đau đâu. Tao sẽ làm thật nhanh gọn." Tên mặt sẹo hạ giọng xuống, dùng giọng điệu tàn nhẫn mà trầm ấm để trấn an con mồi xấu số.
Trong lòng Quân tuyệt vọng, hiện tại không gì có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh này. Ngay cả hệ thống cũng không thể, nói là hệ thống, nhưng Quân thấy nó đơn thuần chỉ là một cỗ máy dung hợp với cái cơ thể này thôi.
Xưa nay, ông trời không chặn đường người muốn sống. Đặc biệt là đối với những người có hi vọng lớn lao.
"Thả đứa nhóc đó ra." Một âm thanh lão luyện vang lên trong đêm tối, những cơn gió đêm mang theo âm thanh đó chui lọt vào tai hai t·ên c·ướp và người thiếu niên.
Ánh mắt Quân cháy lên ánh sáng hi vọng. Mình được cứu?
Giọng nói này xuất hiện khiến cho hai t·ên c·ướp giật nảy mình, Mặt Sẹo vội vàng quay người lại, thì lờ mờ thấy được đó là một ông lão già nua. Tay ông lão còn đang cầm một chiếc bao bố, nhìn giống như một người nhặt ve chai nghèo khó.
"Tưởng gì, chỉ là một thằng già lẩm cẩm. Làm bố mày sợ hết hồn." Mặt Sẹo vuốt lồng ngực, ngả ngớn nói ra.
Hắn hoàn toàn không đem ông cụ để vào mắt. Cũng đúng thôi, về mặt sức mạnh, một ông lão lớn tuổi sao sánh bằng hai người đàn ông trưởng thành.
Tên cao lớn cũng bật cười, chế nhạo: "Ngoại đi đâu đấy? Chỗ này 'địa thế hiểm trở'. Coi chừng ngoại té gãy xương á, đến lúc đó lại khổ người nhà."
Tia hi vọng trong Quân vừa lóe lên, lại bị người tàn nhẫn giẫm đạp. "Cụ chạy đi gọi người đi, chúng nó định bán con sang biên giới đó!!" Quân khuyên ông cụ mau đi gọi trợ giúp. Dù sao ông cũng không thể đánh thắng hai thằng c·ướp được.
"Mẹ kiếp! Ai hỏi mà mày khai." Tên cao lớn 'thưởng' Quân một cái tát vì nhiều chuyện. Rồi lại nhìn ông lão: "Còn ông, cút đi."
"Giới trẻ thời nay thật là vô lễ, không biết tôn trọng người lớn tuổi gì cả." Ngũ quan mơ hồ của ông lão như đang nhăn lại vì không hài lòng với thái độ của hai t·ên c·ướp.
"Phi. Lắm lời. Ông muốn c·hết đúng không?" Mặt Sẹo phun một bãi nước miếng, đưa con dao chỉ hướng ông lão.
Ông lão im lặng hồi lâu, rồi bất chợt lên tiếng: "Hai thằng mày quên tao rồi sao?"
Nghe được câu nói này, hai t·ên c·ướp hơi nghi ngờ, Mặt Sẹo hỏi: "Ông là ai? Tụi mình gặp nhau rồi sao?"
"Nhìn mặt tao cho kỹ!" Ông lão bước tới gần hơn. Lúc nãy cả ba người cũng thấy rõ được dung mạo của ông ta. Đó là một ông lão sáu chín bảy mươi tuổi, khuôn mặt già nua nhưng ánh mặt cực kỳ sắc bén. Hiện tại đôi mắt của ông ấy lạnh lẽo nhìn xem hai t·ên c·ướp.
Quân bất ngờ: "Ông, ông là ông lão hồi sáng." Chính là cái ông lão lấy đi cái bì ni lông đen ở bãi biển.
Không khí chung quanh chợt trở nên quỷ dị. Quân để ý, hai thằng c·ướp trở nên im lặng lạ thường.
Sau đó, Mặt Sẹo run chân quỳ gập xuống đất, cầu khẩn: "Cụ Hiền, cụ tha cho chúng con. Chúng con không biết đó là cụ ạ. Cụ tha hai anh em con!!"
Tên cao lớn cũng không đoái hoài gì đến Quân, theo chân anh hai quỳ xuống lũ lượt cầu xin ông lão trước mặt tha cho vì tội vô lễ.
Quân ngỡ ngàng quan sát cảnh này. Mới vừa nãy hai thằng còn lớn lối lắm mà, sao bây giờ lại yếu đuối như vậy. Vì sao tụi nó sợ như thế? Chẳng lẽ địa vị của ông lão này rất lớn?
"Cút!" Ông lão gầm lên một tiếng.
"Tạ ơn cụ đã nhân từ. Tụi con tạ ơn cụ." Hai thằng c·ướp rối rít dập đầu cảm tạ. Rồi quay người bỏ chạy.
Quân cứ tưởng là mớ, dụi mắt mấy cái để xác nhận mình tỉnh táo. Ngay lập tức, Quân cảm kích: "Con cảm ơn ông!! May là có ông, nếu không con c·hết rồi! Con nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân cứu mạng của ông ạ."