Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!

Chương 12: Kỹ năng chiến đấu



Chương 12: Kỹ năng chiến đấu

Quân nhìn xem hai bóng đen cao lớn đứng trước mặt mình, hắn ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, gặng hỏi: "Hai người là ai?"

"Mẹ kiếp, thằng xì ke! Nhìn cái gì, bắt nó." Tên mặt sẹo chửi đổng một câu rồi lại hét một tiếng ra lệnh cho thằng em cao lớn.

Người đàn ông cao lớn hiểu ý, ra chiêu chớp nhoáng, vòng ra sau, khóa lại cả người của Quân.

Sắc mặt Quân hoảng sợ, tính chống trả, nhưng không thành công. Người thiếu niên vừa ngủ dậy, cơ bắp ê ẩm còn chưa làm việc.

Hành động phá đám của tên nghiện cũng không thể cứu Quân một mạng, hắn vẫn phải đối mặt với viễn cảnh b·ị c·ướp.

Quân run giọng hỏi: "Hai anh là ai? Định làm gì tôi?" Người thiếu niên sợ hết hồn, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hai tên đàn ông, không rõ tại sao họ lại muốn bắt mình.

"Im miệng!" Tên mặt sẹo cho Quân một cái tát mạnh bạo. Người thiếu niên bị cái tát làm cho choáng váng không nói nên lời.

Đánh xong người thiếu niên yếu đuối, Mặt Sẹo lục soát cả người Quân, hắn hăng hái tự hỏi, không biết thằng nhóc này có bao nhiêu tiền đây. Nhưng tìm kiếm một hồi, hắn chỉ túm ra được một đống tiền giấy nhăn nhúm, giá trị đâu đó chỉ khoảng 71 nghìn đồng.

"Số còn lại đâu?" Mặt Sẹo không tin thằng này chỉ có nhiêu đó tiền, vẻ mặt hầm hầm quay sang hỏi Quân.

Ánh mắt Quân sợ sệt quan sát tình hình, lúc này không được lì lợm, phải ngoan ngoãn để hai tên này giảm xuống cảnh giác, thế là: "Anh, em chỉ có nhiêu đó thôi."

"Mày nói sạo, ít tiền thế, mà lại dám đi ăn ở phố ẩm thực hả?" Tên cao to ở phía sau ghìm chặt cả người Quân, phản bác.

Tay hắn ghìm lại cổ Quân, tăng thêm sức lực, khiến người thiếu niên bắt đầu khó thở. Mặt Sẹo cũng từ trong ngực lấy ra con dao, kề kề uy h·iếp người thiếu niên xấu số.



"Nói hoặc c·hết!" Mặt Sẹo lớn tiếng h·ăm d·ọa.

Quân sợ hãi, hoảng loạn: "Em nói thật! Em chỉ có bấy nhiêu đó thôi!" Người thiếu niên vẫn không quên vùng vẫy tìm cách trốn thoát. Đáng tiếc, tên cao lớn sức lực rất đủ, hoàn toàn không bị Quân gây ảnh hưởng đến. Hắn vẫn ghìm Quân rất chặt chẽ.

"Em không có lừa hai anh! Các anh không thấy em ngủ ở ngoài đường sao. Người có tiền, ai lại ngủ ngoài đường như thế này!" Quân cố gắng tìm cách thanh minh.

"Hai anh thả em rời đi có được không?! Số tiền kia xem như em biếu hai anh một bữa ăn đêm." Người thiếu niên nặn ra một nụ cười trên mặt, giọng điệu lấy lòng hai người đàn ông.

Cả hai thằng c·ướp không phải không nghĩ đến trường hợp này. Ngủ ở ngoài đường, không về nhà hay thuê khách sạn đã nói trước, trên người thằng nhãi này không có bao nhiêu đồng rồi. Nhưng c·ướp chỉ là thuận tiện. Thứ bọn hắn muốn nhất chính là trả thù. Trả thù cho một người em.

Cái t·ên c·ướp mà Quân đánh ngã lúc nãy là anh em của hai người họ. Nếu không phải có Quân đứng cản đường, thì thằng tư đã có thể chạy thoát. Không phải ai cũng dám đối mặt với một kẻ cầm dao.

Nên, tuy biết lời Quân nói có lý, Mặt Sẹo vẫn: "Phí lời, mau khai ra chỗ mày giấu tiền."

"Đừng đánh trống lảng, khôn hồn thì lựa lời mà nói." Tên cao to nhân lúc Quân không để ý, nện đầu Quân một cái 'bụp'.

Thấy lời mình nói không đả động được hai t·ên c·ướp, còn ăn một phát u đầu, người thiếu niên vẻ mặt khó coi. Nhưng vì môi trường xung quanh khá tối tăm nên hai người đàn ông không thấy rõ được.

Cố gắng sử dụng tế bào não để nghĩ kế sách, càng nghĩ người thiếu niên càng thấy bất lực. Hắn chỉ là người thường, có thể nghĩ ra cái gì cơ chứ!

Lúc này Quân cực kỳ hối hận, biết thế đã lựa chỗ đông đúc mà ngủ rồi. Mặc cho ồn ào và bụi bặm nhưng ít nhất là không b·ị c·ướp.

"Nói, tụi tao không rảnh để mà tốn thời gian với mầy. Không muốn c·hết thì mau khai ra." Có vẻ như tên mặt sẹo dần mất kiên nhẫn, bọn hắn đã nán lại đây khá lâu rồi.

Vẻ mặt khó coi của Quân bỗng thả lỏng sau khi nghe được câu nói đó. Người thiếu niên ngửa mặt lên, đôi mắt đối mặt với ánh mắt hung tợn của Mặt Sẹo.



Giọng điệu thoải mái: "Chúng mày không dám g·iết tao!"

Lời của Quân khiến cho khuôn mặt của Mặt Sẹo hơi bất ngờ, rồi chợt hắn lại cười: "Hahaha, mày nói đúng. Tụi tao không dám."

"Đùng." Dứt lời, tên mặt sẹo tung một cú tát mạnh mẽ vào bờ má thô ráp của Quân. "Nhưng đánh mày thì tụi tao không sợ."

"A." Quân ăn trọn một cú giáng trời, không kịp chuẩn bị, hắn kêu thảm một tiếng. Quân b·ị đ·ánh cho mất hồn mất vía, cơn đau rát ập đến và kéo theo sự ngu muội như muốn nhấn chìm thân xác gầy yếu ấy.

Người thiếu niên nghẹo đầu sang một bên. Hắn cảm nhận được mình sắp ngất đi, Quân dùng một tí sự tỉnh táo cuối cùng của mình mở ra bảng hệ thống.

Ngay lập tức, cột {Tinh thần} từ 2 thành 3 điểm. Bên trong đầu óc như có một luồng ánh sáng hiển hiện, làm cho cả đầu óc Quân đều sảng khoái. Nhờ đó đã giúp cơn đau giảm bớt, Quân gắng gượng chịu đựng được cơn ngất.

Cột {Tinh thần} đại diện cho sự tỉnh táo, ý chí, thần kinh phản ứng, trí tuệ.

Nhưng Quân không vội làm gì cả, lợi dụng bóng tối hắn giả trang mình thực sự ngất đi. Đầu vẫn tiếp tục nghẹo qua một bên, ánh mắt khép hờ.

"Ngất rồi à?" Mặt Sẹo vỗ nhẹ trên mặt Quân, để kiểm tra thử. Tuy vậy tên cao lớn vẫn chưa thả Quân ra. Quân thả lỏng cả người, cố không làm ra động tác gì khả nghi.

"Anh hai đánh cho nó một phát nữa đi. Cho dù là ngất giả thì ăn một phát nữa cũng thành thật." Tên cao lớn hiến kế cho anh mình. Đây cũng là cách ổn thỏa nhất.

"Ừm." Tên mặt sẹo khởi động khớp vai. Nghe vậy, Quân cũng chuẩn bị tinh thần ăn thêm một cú đánh nữa.



"Đùng." Đòn đánh này suýt thì làm Quân hét lên vì đau đớn. Quá đau, cơn ngất như muốn trỗi dậy thôn phệ tâm trí của người thiếu niên. Khóe mắt Quân rướm nước mắt, hắn nhịn lại cố không khóc.

May mà ý chí của hắn vừa được tăng lên, người thiếu niên gắng gượng ăn trọn một đòn này mà không để lộ sơ hở. Quân cảm nhận thấy gò má của mình đang sưng lên, hình như trong miệng còn có mùi máu.

"Được rồi, mày đi xung quanh kiếm một cái dây hay gì đó, để cột nó lại." Mặt Sẹo ra lệnh cho đứa em cao lớn của mình đi tìm đồ.

"Để làm gì á anh hai?" Tên cao lớn tin rằng thằng nhãi này đã ngất, nên buông ra Quân. Quân như một bộ xác c·hết, xụi lơ trên cái ghế sắt của trạm xe buýt.

"Tao có quen một thằng buôn người, bán thằng nhãi này cho nó. Ít nhiều gì cũng lời vài triệu." Mặt Sẹo cất con dao sau túi quần, rút ra một điếu thuốc: "Đi, đi tìm đi, anh ở đây canh chừng nó. Nhanh rồi khiêng nó rời khỏi đây."

Tên cao lớn rất nghe lời, gật đầu bắt đầu dùng đèn pin từ điện thoại, hỗ trợ soi sáng để tìm kiếm đồ. Hắn lục loại trong đống rác, đống sà bần cách không xa.

Mặt Sẹo thở ra một tiếng, ngồi xuống ghế sắt cạnh thân thể Quân, hài lòng h·út t·huốc. Ánh mắt đi qua đi lại giữa Quân và em hắn. Hắn vẫn không quên đề phòng Quân.

Tên cao lớn không tìm được gì, thế là đi xa hơn. Trong màn đêm, Quân dùng ánh mắt thù hận nhìn xem hai t·ên c·ướp, một gần một xa.

Người thiếu niên đang chờ thời cơ. Chỉ cần có cơ hội hắn phải chạy thoát trước, rồi sẽ trả mối thù này sau. "Tao phải nghiền xương chúng mày!" Quân gầm thét trong lòng.

Không để Quân thất vọng, thời cơ tới.

Tên mặt sẹo rít thuốc lá một phát rõ lâu, "Phà." Hắn thở ra một luồng khói nghi ngút trong đêm tối. Luồng khói đã có phần che đi tầm nhìn của hắn.

Quân nào sẽ bỏ qua cơ hội này. Người thiếu niên ngay lập tức bật dậy, tay nắm thành cú đấm, vung mạnh vào mặt tên mặt sẹo.

"Ầm." Tên mặt sẹo bị tập kích bất ngờ, cơn đau làm hắn choáng váng. Quân không nhiều lời, xoay người chạy bức tốc về hướng ngước lại so với hai t·ên c·ướp.

Cùng lúc đó trong đầu Quân cũng vang lên âm thanh điện tử quen thuộc.

[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]

[Tích. Kỹ năng Chiến đấu lv.0 (2/100)]

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.