Hai người xô xát bên trong không gian hẹp của buồng lái xe. Quân và Huy đều ra sức đ·ánh đ·ập đối phương.
Quân đau khổ phản kháng, hắn cố gắng nhào người về phía trước, dự định lấy thịt đè người Huy.
Nhưng đó là ý nghĩ ngây thơ, hình thể của hai người cách biệt quá lớn. Quân bị Huy đẩy bay qua cửa bên kia của xe.
"Mày sẽ là đứa thứ tư nằm trong chiến tích của tao." Vẻ mặt của Huy điên cuồng tuyên bố số phận của Quân.
Mặt Quân bị bầm và sưng lên, giọng nói có phần mỉa mai: "Thế thì, chúc mày vui vẻ với đống chiến tích đó. Vĩnh biệt."
Dứt lời, Quân mở cửa xe, nhảy xuống bỏ chạy. Hắn dùng hết sức bình sinh để bỏ trốn khỏi chiếc xe tải này.
Hành động này của Quân làm Huy kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ. "Cái gì? Tao đã khóa cửa xe rồi cơ mà!! Tao không thể để mày chạy thoát được!"
Vì thể chất đạt được gia tăng cho nên Quân cảm giác được tốc độ của mình nhanh hơn hẳn tối hôm qua.
Lúc nãy nhào người về phía tên tài xế, Quân đã nhanh tay mở khóa nút bấm của cửa xe ở bên tay lái, nhờ đó mới thoát được.
"Ùng ùng." Quân vừa chạy vừa ngoắc đầu lại nhìn. Hiển nhiên Huy đã khởi động xe tải, quyết tâm đuổi theo hắn không bỏ.
Tinh thần Quân hoảng hốt, bắt đầu tập trung chạy nước rút. Ở phía xa kia có một con hẻm nhỏ, chỉ cần lao vào đó thì sẽ cắt đuôi được chiếc xe tải.
Để xe tải bắt đầu chạy, khi mới khởi động nó sẽ có một quãng đi chậm ngắn ngủi, Quân cần phải tận dụng thời gian ngắn ngủi nầy.
Quân chạy hồng hộc, hồng hộc. Cả mặt hắn đỏ như quả cà chua, hơi thở b·ốc k·hói, tốc độ hai chân nhanh đến mức khó tưởng. Theo sát phía sau hắn chính là con quái vật mang tên xe tải, nó nhăm nhe như muốn ủi Quân trở thành thịt nát.
Huy ngồi trong xe cũng đã nhận ra ý đồ của Quân, hắn gầm thét: "Nhanh lên, nhanh nữa lên. Tao phải đ·âm c·hết mầy." Tên tài xế mặc áo ba lỗ dữ tợn gạt hết ga hết số.
Cả hai người đều đang giành dựt từng phút từng giây cho mình. Quân cảm nhận được khí tức nguy hiểm ở phía sau, hắn không dám phân tâm, cắm đầu cắm cổ chạy như điên. Tuy vậy khoảng cách giữa hai bên vẫn dần được rút ngắn.
Ánh mắt Huy toát ra vẻ điên cuồng đến cực hạn: "Sắp rồi, sắp rồi." Bàn chân đáp hết ga, nhe răng trợn mắt như một con quỷ khát máu.
Trong ánh mắt Quân cũng toát ra vẻ hi vọng, cái hẻm đã gần ngay trước mắt, liệu hắn có thành công?
Ba, hai, một.
"Ầm." Chiếc xe tải tông thẳng vào con hẻm. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, chiếc xe tải đã bị ngăn lại ngoài hẻm.
Đầu của chiếc xe tải nát tan, bể nát cả buồng lái xe. Dư chấn từ nó hất văng Quân vào trong con hẻm. Người thiếu niên lăn quay vài vòng mới dừng lại.
"Hừ…Hừ." Quân thở không ra hơi, vẻ mặt kinh hoàng nhìn xem thảm trạng của chiếc xe tải. Mình thoát rồi.
"C-cứu, cứu." Huy bị một kẹt vào trong đ·ống đ·ổ n·át của xe tải, máu tuôn đầy mặt, giơ ra bàn tay đầy tội nghiệt cầu cứu Quân.
Khói bốc lên nghi ngút. Trong không khí Quân ngửi được mùi xăng nồng nặc, ánh mắt hắn hoảng sợ: "Mùi này là-."
"Mả mẹ mày, nghĩ hay lắm." Quân chửi người tài xế xấu số một câu, hắn khập khễnh đứng dậy, rời xa nơi này.
Động tĩnh ở đây lớn như vậy, chắc chắn đã có người chú ý đến. Nhưng đã không cứu được, Quân đã ngửi được mùi của c·ái c·hết rồi.
Quân đi lại chỗ một khúc cua cố gắng dấu mình trong đó, đúng như hắn dự đoán. Không đầy một giây sau, một t·iếng n·ổ lớn xảy ra.
"Đùng, ầm ầm." Sau t·iếng n·ổ lớn, liên tiếp t·iếng n·ổ nhỏ cũng chung vui. Chiếc xe tải bị nổ banh xác, thế lửa bao trùm cả phần đầu của con hẻm nhỏ, một luồng khói tỏa ra thu hút ánh nhìn của dân cư gần đó.
Dù Quân đã núp ở chỗ khuất nhưng vẫn bị âm thanh và nhiệt lượng của v·ụ n·ổ làm cho sợ hãi, chờ cho nhiệt năng yếu bớt, Quân lập tức rời khỏi nơi đây.
Chắc chắn cảnh sát sẽ đến đây trong thời gian ngắn, hắn không thể chạm mặt với lực lượng chức năng được.
Nhìn xem ánh lửa phừng phực thôn phệ những vách tường cản đường, Quân không đành lòng, nên người thiếu niên dắt cuống họng hét to: "Cháy lớn, có c·háy l·ớn."
Những căn nhà bên trong con hẻm, bất chợt sáng đèn. Hiển nhiên người trong nhà cũng bị âm thanh to lớn làm cho giật mình thức giấc.
Quân nhanh chân thoát khỏi tầm mắt của một ông chú. Ông ta mở cửa đi ra ngoài xem xét tình hình.
Ông chú nhìn xem khói lửa ở ngay kia, vẻ mặt hãi hùng, hô lớn báo động cho hàng xóm chung quanh: "Mọi người, có cháy, cháy. Dập lửa."
"Cháy ở đâu?"
"Cháy đâu?"
"Kia, ở kia. Nhanh d·ập l·ửa."
"Mau báo cho lực lượng phòng cháy chữ cháy!!"
Trong lúc mọi người trong khu hẻm vội vàng d·ập l·ửa thì kẻ đầu têu đã rời khỏi chỗ đó từ lâu.
…
Bíp, bíp. Èng, Br-ừm…
"Giờ mình nên làm gì đây?" Quân đứng ngay ở một ngả tư có đèn tín hiệu điều tiết giao thông, hắn đang tự hỏi bản thân mình.
Người xe qua lại tấp nập, thể hiện ra bầu không khí nhộn nhịp vào buổi sáng của Thành phố Liên Hải. Mặt của Quân đã bớt sưng hơn hẳn. Từ lúc hắn rời khỏi cái hẻm kia đã qua được một giờ.
Quân lang thang cũng khá lâu, hiện giờ hắn cần tìm một công việc bao ăn bao ở. Nhưng không có giấy tờ tùy thân thì ai mà nhận. Vì thế Quân gặp trở ngại.
"Công việc bao ăn bao ở thì tính sau, hiện tại phải kiếm tiền lấp đầy cái bụng đói trước đã." Quân bất đắc dĩ vuốt vuốt cái bụng xẹp lép của mình. Đôi khi hắn ước mình không ăn không uống mà vẫn sống tốt được.
Quân nhìn sang góc đường bên cạnh, ở đó có một người đàn ông trung niên đang nhặt ve chai, trong mắt Quân hơi sáng lên, "Hay là mình đi nhặt ve chai, hợp lý đó!!"
Nhặt ve chai vừa không cần vốn lại chẳng cần trình độ hay kỹ năng gì hết chỉ cần biết nhặt rác thôi.
Nói liền làm, mắt Quân bắt được đống rác cách đó không xa. Người thiếu niên tìm kiếm trong đó. Mùi h·ôi t·hối của rác thải suýt chút nữa làm hắn sặc nhưng vì đói hắn cố gắng nín nhịn cảm giác ấy.
Một hồi sau, hắn lấy được bốn cái chai không. Quân không rõ nhặt bao nhiêu ve chai thì được bấy nhiêu đồng, dù sao hắn chưa có làm qua. Nhưng chắc chắn nhặt càng nhiều, tiền nhận được lại càng cao.
[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]
[Tích. Kỹ năng Nhặt lv.0 (4/100)]
"Ôi, kỹ năng mới à? Là chuyện tốt." Quân hơi bất ngờ khi nhận được kỹ năng mới. Lụm được một chiếc bao bì ni lông, Quân bỏ mấy cái chai vào đó để xách theo cho tiện.
Quân lại tiếp tục đi tìm tòi rác trong thùng rác hoặc là một đống rác nằm rải rác trên con đường, trong túi ni lông cũng xuất hiện kha khá các loại lon và chai.
Trong quá trình này, hắn chạm mặt với khá nhiều người đi bộ. Đa phần họ đều đang mặc đồ tắm.
Nói thật Quân không dám ngửa mặt lên nhìn ai cả, hắn sợ mình bị ánh mắt của người ta đánh giá. Hắn là kiểu người sẽ để ý đến cái nhìn của người ta đối với bản thân mình.
"Quân ơi, mày không ăn c·ướp, không ă·n t·rộm thì sợ cái quái gì!" Trong lòng Quân liên tục lặp lại câu nói này, hòng hóa giải sự xấu hổ trong thâm tâm.
Một cơn gió mát phả qua mặt hắn, Quân 'khịt, khịt' mấy cái, "Đây là mùi của biển. Trước mặt là biển hả?" Người thiếu niên ngửi thấy được mùi mặn trong không khí, cộng thêm việc người đi bộ mặc đồ tắm, hắn suy đoán trước mặt mình có thể là biển.
"Ầm, ầm."
Quân tăng tốc bước chân, hắn đã bắt đầu nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ. Cuối đoạn đường là một con đường cắt ngang, đi dọc theo bờ biển. Quân hít một hơi thật dài, ngắm nhìn đoạn bờ biển này.
"Gió mát quá." Quân cảm thán một tiếng, mặt biển xanh đen, những cơn sóng tấp nập chào hỏi lên tấm thân của bãi cát. Hắn còn thấy có hai con hải âu đang tung cánh bay lượn ở ngoài biển.
Trên bờ biển có vài người đang đi dạo, đây là phong cảnh của một bãi biển vào sáng sớm. Vì trời sắp sang đông nên chẳng có ai tắm biển cả.
Quân đi dọc theo bờ biển, rất may mắn cho người thiếu niên, hắn lại nhặt được thêm vài phần ve chai nữa. Đối với việc này Quân rất tích cực, nhặt rác có thể giúp hắn kiếm tiền lại có thể bảo vệ môi trường biển. Xem như là một công đôi việc.
Bên tai hắn liên tục vang lên âm thanh nhắc nhở, nhặt cộng hai, nhặt cộng ba…
Người thiếu niên nhặt rác dọc theo bờ biển, dần cái túi ni lông không còn đủ sức chứa nữa. Ai ngờ, từ trong đống cát, Quân đào ra được một cái bao bố.
"Phân bón PKL. Haha. Ai lại đi vứt cái này ở bãi biển chứ!!" Quân cười sảng khoái sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên cái bao bố đó. Hắn lắc đầu bắt đầu đổi thứ chứa đựng 'đống tiền' của mình.
Bỗng dưng Quân nhìn thấy một bao bì ni lông đen được cột chặt bỏ lại bên trong bao bố. Hắn tò mò đưa tay nắm lấy nó.
Chợt từ phía sau, một bàn tay tràn đầy vết t·ang t·hương của năm tháng nắm chặt bả vai của Quân. Điều đó làm Quân giật nảy cả mình.
Âm thanh khàn khàn của một ông cụ vang lên: "Nhóc con, cái bì ni lông đó là của tao."