Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!

Chương 8: Đặc tính lv.1



Chương 8: Đặc tính lv.1

Quân vội vã quay lưng lại, chạy vào mắt hắn là một ông lão tầm sáu chín bảy mươi tuổi. Khuôn mặt ông ta già nua, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.

Người thiếu niên nở nụ cười, khàn giọng: "Con xin lỗi, con không biết ạ. Ông lấy đi ạ." Quân ngượng ngùng đưa bì ni lông đen cho ông lão.

Ông lão cũng không trách móc gì hắn, hơi gật đầu, cầm cái bì ni lông rồi không nói một lời rời đi khỏi bãi biển.

Quân nhìn xem ông ta, hắn biết cái bao ni lông chưa chắc sẽ là của ông lão. Ai lại đi vứt đồ của mình ở bãi biển cơ chứ. Nhưng vì không muốn gây phiền phức nên hắn quyết định buông tay.

Quân lại tiếp tục công cuộc nhặt rác của mình, thời gian dần trôi qua. Lúc này cái bao bố cũng đã đầy. Hôm nay là một ngày tràn đầy năng suất. Quân đầu đổ mồ hôi, hài lòng nhìn xem thành quả của mình.

Hắn liếc mắt sang hệ thống.

[Tên: Quân

Thể chất: 2

Tinh thần: 2

Kỹ năng: Chạy lv.0 (29/100); Giao tiếp lv.1 (2/200); Nhặt lv.0 (47/100)

Điểm hệ thống: 0]

Kỹ năng chạy cũng đã tăng lên kha khá rồi, còn giao tiếp thì đã là lv.1. Tăng nhanh nhất vẫn là kỹ năng nhặt. Quả thật như là t·ên l·ửa.



Quân tò mò chọn vào phần Giao tiếp lv.1. Một bảng điện tử khác hiện lên.

[Giao tiếp lv.1. Đặc tính: Thông tin rõ ràng, giọng nói hay ho.]

Thông tin rõ ràng, giọng nói hay ho ư? Quân có ý tìm tòi, hắn mở miệng thử nói chuyện.

"Ơ,a." Cổ họng khô khốc khiến Quân không nói ra được một chữ hoàn chỉnh. Từ sáng giờ hắn không có một giọt nước nào. Hắn không những đói mà còn khát nữa. Không thể nói được gì, Quân đành từ bỏ.

Nhìn xem ánh mặt trời càng gay gắt, Quân thầm nghĩ, hôm nay đến đây thôi. Đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì hắn bị một bóng người chặn lại.

Đó là một người đàn ông trung niên gầy yếu, trên vai cũng đang vác theo một cái bao bố, vẻ mặt khá bất mãn đang quan sát Quân cùng cái bao bố của hắn.

"Thằng nhõi, ai cho mày lụm rác ở đây? Bãi biển này là địa bàn của tao!!" Giọng của ông ta có phần nén giận, ánh mắt hung dữ trừng Quân.

Quân hớt hả đứng dậy, hắn mở miệng muốn giải thích nhưng chỉ nói được "ê, a, ơ". Cổ họng khô hạn không gặp nước làm hắn không nói được gì.

Lạ kỳ là điều này lại làm cho người đàn ông trung niên hiểu lầm cái gì đó. Ông ta đổi lại biểu cảm trên gương mặt, sắc mặt đồng tình vỗ vai hắn:

"Ôi cho chú xin lỗi, mày bị câm à! Chú nói lại lần nữa nhé, chỗ này là địa bàn của chú. Lần sau mày có đi nhặt thì đi chỗ khác nhé."

Quân dở khóc dở cười, nhưng hắn lại chẳng thế nói ra gì được, để thay đổi sự nhận định của người đàn ông.

"Đợt này chú tha, không có tịch thu thành quả lao động hôm nay của mày. Mày đi đi!" Ông chú tha cho Quân vì nghĩ hắn là người có khiếm khuyết về mặt cơ thể. Nhưng sẽ không có lần sau.



Quân gật đầu lia lịa, dùng vẻ mặt cảm kích để tạ ơn ông ta. Người thiếu niên nhanh chân rời đi khỏi bãi biển.

Nhưng chợt hắn nhớ đến cái gì đó, vỗ đầu mình một cái. Hắn không biết cái vựa ve chai nào gần đây cả, đáng lẽ nên hỏi ông chú kia.

Quân lắc đầu, thôi được rồi, hỏi người khác cũng được. Khát quá, cần húp miếng nước mới được. Ở dưới một tán cây bàng, sát bên hàng rào của một tòa nhà, Quân may mắn tìm được một vòi nước công cộng hoặc ít nhất là hắn nghĩ thế.

Người thiếu niên không bận tâm mãi, hắn mở vòi đưa miệng mình hứng vào, ực ực. Uống tầm mấy ngụm nước lớn, đã đời. Sẵn tiện Quân rửa mặt, rửa tay và chân luôn.

Moi đồ và nhặt ve chai trong đống rác bẩn thỉu khiến cho quần áo của hắn hơi bị ám mùi không sạch, nhưng đây là điều không thể tránh. Chờ có chỗ nào thích hợp hắn sẽ giặt đồ, còn giờ thì rửa mặt rửa tứ chi thôi cũng được.

"Phù, sống lại rồi." Quân thở ra một tiếng, dùng tay lau tạm đi khuôn mặt ẩm ướt. Giọng nói của hắn cũng đã khôi phục.

"Ủa sao giọng mình nghe lạ thế?" Quân hơi bất ngờ, giọng nói của hắn có phần khô khốc và mất hơi đã trở nên to rõ và đầy nội lực hơn.

"Chẳng lẽ là do đặc tính của kỹ năng giao tiếp lv.1?" Người thiếu niên lẩm nhẩm. "Haizzz. Giọng nói hay ho thì làm được gì cơ chứ. Trong lúc này chẳng khác nào thứ vô dụng."

Quân không hài lòng lắm với đặc tính này. Lục lọi từ trong đống ve chai mà hắn lụm được, Quân lấy ra một cái chai nhựa, rửa cho thật sạch sẽ rồi hứng nước cho đầy chai. Đây sẽ là nước uống của hắn.

Xong việc, người thiếu niên đứng dậy xách cái bao bố, bắt đầu đi tìm vựa ve chai để đổi lấy tiền.

Chỉ cần Quân thấy được ai, hắn đều bước đi lên hỏi thăm. Nhờ cơn đói, sự xấu hổ đã bị hắn vứt xuống mười mấy tầng địa ngục rồi. Quả nhiên một trong những động lực nguyên thủy nhất của nhân loại thực sự rất đáng sợ.

Quân hỏi những người đi đường, những người ngồi uống cà phê bên đường, mấy người bán hàng rong…Nhưng không ai biết cả. Người thiếu niên đứng bên lê đường, vẻ mặt bất lực.



"Vô lý, quá vô lý!! Sao lại không ai biết hết vậy!!" Quân bực tức la làng tại chỗ, hắn cảm giác tứ chi của mình bắt đầu run rẩy vì thiếu calo.

Trong lúc Quân đang chửi bậy, một chiếc xe chở rác chạy ngang qua. Người thiếu niên như thấy được hi vọng, thế là hắn đuổi theo.

May mắn là chiếc xe chở rác này chạy cũng không xa, họ dừng lại chỗ một đoạn đường. Người công nhân xuống xe bắt đầu thu gom rác thải.

Quân chạy lại, dừng ngay ở đó. Người công nhân mang khẩu trang nhìn hắn với ánh mắt dò xét, không rõ cái thằng này định làm gì.

Quân mở lời: "Chú ơi, chú có biết cái vựa ve chai nào gần chỗ này không ạ?" Hắn nghĩ có thể họ sẽ biết, dù sao nhặt ve chai với thu gom rác thải cũng không khác nhau là mấy.

"À. Chú có biết. Nhưng." Người công nhân nhìn Quân rồi do dự không nói hết câu. Quân thì lại đang rất gấp, thế là thúc giục: "Nhưng làm sao hả chú?"

"Chỗ đó, nói gần thì cũng không gần, xa thì cũng không xa. Phải xem thử nhóc đi đến đó bằng cách nào." Người công nhân tiếp tục nói ra.

"Cháu đi bộ thì mất bao lâu ạ?" Quân hỏi người công nhân, hiện tại ngoài đi bộ ra thì hắn làm gì có phương tiện giao thông nào khác.

"Đi bộ thì mất kha khá thời gian đấy. Đi xe sẽ mất khoảng nửa tiếng." Người công nhân nói ra khoảng thời gian nếu đi xe, có vẻ như anh ta cũng không biết chính xác đi bộ mất bao lâu.

Nhưng điều đó cũng đủ làm Quân nản chí, "Đi xe mất tận nửa tiếng á?!" Vậy thì đi bộ ít nhiều gì cũng mất đâu đấy một tiếng. Thậm chí với tình trạng đói bụng hiện giờ của Quân sẽ càng chậm hơn.

Người công nhân chỉ cho Quân kỹ càng các đoạn đường mà hắn cần đi. Thậm chí anh ta còn lấy một tờ ghi chú ra đường đi đưa cho Quân.

"Cảm ơn chú, xin lỗi vì đã làm phiền ạ." Người thiếu niên nản lòng, nhưng hắn vẫn trịnh trọng đưa tay nhận lấy. Và không quên cảm tạ người công nhân.

Quân vác trên vai bao tải chứa đầy 'tiền' của mình, nhìn xem tấm ghi chú bắt đầu hướng đến chỗ vựa ve chai, được đến đâu thì hay đến đây. Thà sắp c·hết đói còn hơn là c·hết vì đói.

Cửa ở chỗ tay lái của xe tải được mở ra, một người công nhân khác bước xuống nhìn xem đồng nghiệp của mình: "Ê bạn, sao lâu thế? Nhanh nhanh rồi còn chuyển chỗ mới."

"Xin lỗi, ông bạn, có chút chuyện xảy ra ý mà." Người công nhân nhìn xem bóng lưng của Quân, hơi lắc đầu rồi lại tiếp tục làm công việc của mình.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.