Cơ thể Như Nguyệt dần giãn ra, hơi thở không còn nặng nề như trước. Bàn tay đang nắm chặt vạt giường cũng thoáng buông lỏng.
Nàng quay lại hỏi Âu Dương Huyền:
"Ngươi có thể hóa giải Sinh Tử Phù ?"
Sinh Tử Phù một khi kích hoạt sẽ như có hàng vạn côn trùng không ngừng cắn xé bên trong cơ thể. Điều đáng sợ ở chỗ, nó giữ cho đối tượng luôn luôn tỉnh táo, để có thể cảm thụ từng cơn đau như xẻo da xé thịt.
Lặp đi lặp lại, hết từ canh giờ này đến canh giờ khác.
Cho đến khi bọn họ van xin...được giải thoát.
Điều này đối với nàng chính là một hồi ác mộng.
Thế nhưng khi hắn vừa chạm vào, liền khiến cơn đau biến mất, thử hỏi làm sao nàng không kinh ngạc.
Âu Dương Huyền lắc đầu:
"Phù văn này quá phức tạp. Ta chỉ có thể làm cho nó yếu đi, không thể phá giải"
Khuôn mặt Như Nguyệt lộ rõ sự thất vọng. Trong thoáng chốc nàng đã nghĩ có thể thoát khỏi cái thứ bùa chú này. Nhưng hy vọng nhiều chỉ khiến thất vọng nhiều hơn.
Sau một thoáng im lặng, Âu Dương Huyền phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người:
"Thứ này tồn tại trên người cô bao lâu rồi ?"
"Mỗi đứa trẻ khi gia nhập tổ chức đều sẽ bị gắn lên Sinh Tử Phù. Bất kể ai muốn phản bội hay tiết lộ bí mật đều chỉ có một con đường c·hết"
Âu Dương Huyền hơi nghi hoặc:
"Tổ chức mà cô nói rốt cuộc là cái thứ gì ?"
Nhưng còn chưa kịp trả lời, Sinh Tử Phù lại một lần nữa cuồng bạo. Cơ thể Như Nguyệt bắt đầu co lại vì đau đớn, lần này còn dữ dội hơn lần trước, phải đến khi hắn tăng mạnh cường độ linh lực mới miễn cưỡng làm nó dịu lại.
Âu Dương Huyền thầm nhíu mày. Loại phù văn này thật đáng sợ, không những gắn chặt với thức hải mà còn phân làm nhiều tầng. Lục lọi bí mật càng sâu, phù văn phản ứng càng mạnh, miễn cưỡng tra hỏi chỉ khiến n·ạn n·hân bạo thể mà c·hết.
Nếu đúng như nàng nói, người gia nhập tổ chức đều trúng Sinh Tử Phù, vậy thì sống hay c·hết của bản thân liền nằm trong tay đối phương.
Thật sự là quá mức tàn độc !
Như Nguyệt liên tục thở dốc. Hai tay ôm lấy người, không biết là vì lạnh hay là vì đau đớn.
Nhìn cơ thể mỏng manh đang không ngừng run rẩy, trong lòng hắn dấy lên một tư vị khó tả.
Hai người cứ giữ tư thế đó thật lâu. Sau một lúc, từ trong giường vọng lên âm thanh của Như Nguyệt:
"Dương Huyền, bỏ tay ra đi"
Âu Dương Huyền có chút bối rối, vốn là đang tra khảo đối phương, nhoáng một cái lại biến thành thế này. Hắn rút tay lại, lấy chăn phủ lên người nàng, bắt đầu suy tư.
Ban đầu, hắn cho rằng những kẻ này chỉ là một nhóm nhỏ tu sĩ có tham niệm chiếm Sơn Hà Đồ làm của riêng. Nhưng hiện tại xem ra chúng đều thuộc một tổ chức bí ẩn nào đó.
Điều mâu thuẫn là ở chỗ. Nếu tổ chức này mạnh như vậy, tại sao từ đầu không trực tiếp tiêu diệt Dư Tùng Hải, c·ướp lấy Sơn Hà Đồ? Với thực lực như thế, e rằng một Linh Thân Cảnh nhỏ nhoi còn chưa đủ để gây sợ.
Là vì bọn chúng sợ Liên Minh cho người điều tra, hay là còn có nguyên nhân khác ?
"Vị tiểu thư trong miệng cô, ta muốn gặp nàng ta"
Như Nguyệt ngó đầu ra khỏi chăn, nghi hoặc nhìn hắn:
"Ngươi muốn làm gì ?"
"Không lấy được Sơn Hà Đồ, cô nghĩ nàng ta sẽ tha cho cô ? Ta e quá nửa là không đâu. Nhưng nếu cô nói ta muốn gặp nàng ta, vậy thì chí ít nhiệm vụ không bị tính là thất bại"
Như Nguyệt không phải kẻ đầu sỏ, dù có g·iết nàng cũng vô dụng. Đối phương sẽ lại lần nữa tìm đến hắn.
Bọn chúng núp trong tối, hắn lại ở ngoài sáng, một khi bị tính kế sẽ vô cùng bất lợi. Đã như vậy chẳng bằng khiến vị tiểu thư kia lộ diện, đến khi đó mới có thể suy tính bước tiếp theo.
Như Nguyệt cúi đầu ngẫm nghĩ. Không sai ! Tiểu thư rất coi trọng Sơn Hà Đồ. Lần này trở về tay không, tránh không khỏi bị trừng phạt. Nàng tuy không s·ợ c·hết, nhưng có những thứ còn đáng sợ hơn c·ái c·hết.
Nàng bất giác ngẩng lên, nhìn nam tử trước mặt. Hắn có thể lựa chọn g·iết mình rồi ung dung rời đi. Thế nhưng thay vì chọn cách an toàn, hắn lại quyết định mạo hiểm muốn gặp tiểu thư.
Rốt cuộc là vì sao ?
"Dù ta có nói, cũng chưa chắc tiểu thư đã đồng ý gặp ngươi"
"Nàng ta sẽ đồng ý, bởi vì nàng cần bức họa chứ không phải ta. Cùng lắm thì ta núp ở Linh Hư Thành vài năm không ra, nhưng vị tiểu thư của cô chỉ e không thể nhẫn được lâu như vậy "
Bất kể những kẻ này là ai, nhân lực của chúng tại Linh Hư Thành chưa đủ gây uy h·iếp cho Âu Gia, bằng không đã sớm động thủ. Vẫn là đạo lý cũ, nếu ngươi đủ mạnh thì không cần dùng quỷ kế, đã dùng quỷ kế tức là ngươi không đủ mạnh.
Ngừng một lúc, Âu Dương Huyền quay lại hỏi nàng:
"Quần áo của ngươi cháy hết rồi, không có đồ để thay sao ?"
Như Nguyệt xấu hổ, trả lời:
"Trong nhẫn trữ vật của ta có"
Nàng vốn đã muốn thay quần áo mới, nhưng cơ thể trúng Nhuyễn Linh Tán, cử động thập phần khó khăn.
Âu Dương Huyền mò lấy chiếc nhẫn trên tay nàng, thấy nó làm từ màu vàng kim, so với chiếc của hắn còn cao cấp hơn vài bậc. Diện tích bên trong ngang với một căn phòng nhỏ.
Hắn tiện tay lấy ra một bộ váy xanh lam cùng một chiếc đai lưng, sau đó nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
Như Nguyệt đỏ mặt:
"Không cần" - Để một nam nhân thay quần áo cho mình, chuyện này còn ra thể thống gì nữa.
Âu Dương Huyền cũng mặc kệ nàng phản đối, từ từ khoác áo lên người, sau đó mới để đầu nàng tựa vào vai mình, lấy chiếc đai lưng cẩn thận buộc. Hành động của hắn rất nhẹ nhàng, tựa như một vị phu quân đang mặc áo cho thê tử.
Như Nguyệt đầu tựa vào vai hắn. Trải qua cơn đau muốn c·hết đi sống lại, nàng thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đột nhiên có người để mình dựa dẫm vào, không khỏi cảm thấy thật dễ chịu.
"Ngươi từng làm chuyện này rồi ?" - Như Nguyệt tò mò hỏi. Quần áo nữ nhân cũng không giống nam nhân, nhưng tay của đối phương lại rất thành thạo.
"Trước đây ta quen một người. Nàng rất thích mặc những thứ này"
"Vậy sao" - Như Nguyệt im lặng, không nói gì nữa.
Âu Dương Huyền không để ý đến tâm tình của nàng, tiếp tục thắt đai lưng. Chỉnh lý xong xuôi, hắn đặt nàng xuống giường, sau đó bước ra gần cửa, tò mò hỏi:
"Làm sao mới phá được cấm chế phòng ngự ?"
"Góc phòng có một phần bộ phận của nó, ngươi đọc khẩu quyết, dịch chuyển viên đá kia đi là được"
"Nếu nàng đồng ý, lập tức truyền tin cho ta" – Âu Dương Huyền nói xong liền mở cửa bước ra ngoài
Gã hắc bào núp ở một góc thấy cấm chế bị tắt, lại thấy Âu Dương Huyền đi ra, thầm đoán kế hoạch đã thành công.
Hắn cũng không dám hành động hấp tấp. Sau khi xác nhận Âu Dương Huyền cùng Hộ Đạo Giả đã rời đi, hắn mới chậm rãi bước vào phòng, liền thấy Như Nguyệt đang nằm trên giường, xung quanh đồ đạc ngổn ngang, giống như vừa xảy ra chiến đấu.
"Như Nguyệt, có chuyện gì vậy ?"
Khuôn mặt nàng có chút thất thần, dường như đang hồi tưởng lại chuyện vừa nãy. Phải mất một lúc nàng mới nhận ra có người đứng bên cạnh:
"Thạch Vân, ta trúng Nhuyễn Linh Tán, mau giúp ta giải độc"
Gã hắc bào tên Thạch Vân kinh hãi, vội đỡ nàng dậy, truyền linh lực vào người đối phương.
Nhuyễn Linh Tán tuy phong bế Linh Hải, nhưng cơ bản không phải độc dược quá cao cấp, chỉ cần truyền linh lực từ ngoài vào liền dễ dàng hóa giải.
Sau một lúc, Như Nguyệt lại thấy linh lực có thể vận dụng như cũ:
"Rốt cuộc đã có chuyện gì ? Ngươi có lấy được Sơn Hà Đồ hay không ?"
Nàng lắc đầu:
"Đừng hỏi nhiều, mau dẫn ta đi gặp tiểu thư. Ta có chuyện muốn nói với nàng"
Hai người liền bước ra khỏi phòng, thi triển thân pháp phóng về nơi xa. Bọn họ không biết từ chỗ góc phố cách đó vài mét, có hai bóng người bước ra, chính là Âu Dương Huyền cùng Mặc Cổ:
"Tiểu tử thối, ngươi định làm gì vậy ?" - Đối phương vừa rời khỏi Vạn Túy Lâu liền ẩn núp ở đây, thập thà thập thò như ă·n t·rộm.
"Vãn bối có việc quan trọng cần làm"
Hắn lôi từ trong nhẫn trữ vật một cái lồng nhỏ, bên trong chứa một con bướm xanh. Linh thú thông thường không thể chứa trong nhẫn trữ vật, nhưng loại bướm này có khả năng bế khí giả c·hết nên thuộc trường hợp ngoại lệ.
Âu Dương Huyền từ từ mở cửa lồng. Chỉ thấy con bướm bắt đầu ngo ngoe, hai cánh nó giang rộng, lắc mình bay về hướng Như Nguyệt vừa rời đi. Hắn không biết liệu đối phương có cường giả Tụ Đan hay không, dùng thần thức bám theo thì quá mạo hiểm, do đó mới chuẩn bị Vân Hồ Điệp
Loại bướm này cực kỳ yêu thích mùi Hoa Dã Hợp. Nhờ khứu giác ưu việt, chúng có thể cảm ứng Hoa Dã Hợp từ hàng chục cây số.
Khi nãy hắn lén bôi hương thơm lên đai lưng của nàng, sau đó thông qua Vân Hồ Điệp có thể truy dấu đối phương mà không sợ bị phát hiện.
Hai bóng người chậm rãi đi theo cánh bướm hướng đến khu vực trung tâm của Linh Hư Thành. Sau một lúc Mặc Cổ bỗng lên tiếng:
"Con đường này có chút quen thuộc, dường như là dẫn đến..."
Lão chưa nói hết câu, Âu Dương Huyền đã nhận ra câu trả lời. Mục tiêu của Vân Hồ Điệp vậy mà lại là Phủ Thành Chủ.
Không sai, chính là nơi ở của thành chủ Dư Tùng Hải, cũng là cường giả Linh Thân Cảnh duy nhất của Linh Hư Thành. Vị tiểu thư trong miệng Như Nguyệt vậy mà lại ẩn núp ở đây.
Có thể gọi là tiểu thư, cho thấy nàng ta còn rất trẻ. Ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là Dư Mộc Linh, con gái của Dư Tùng Hải, nhưng ngay lập tức liền bác bỏ. Chưa nói đến việc nàng ta quá non nớt, nếu Dư Mộc Linh là "Tiểu Thư” cần gì phải ra tay với Dư Tùng Vận
Âu Dương Huyền phỏng đoán, người có thể núp trong Phủ thành chủ tuyệt đối phải có quan hệ nhất định với Dư Gia. Hơn nữa khoảng thời gian nàng ta đến Linh Hư Thành cũng không quá hai tuần, trùng vào thời điểm Dư Tùng Vận đến Vạn Túy Lâu.
Rốt cuộc là ai ?
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một người, một vị mỹ nhân hắn từng gặp cách đây hai ngày. Một vị mỹ nhân với chiếc váy cam nhạt cùng đai lưng xanh biếc.
==============
Như Nguyệt cùng Thạch Vân hạ xuống trước phủ thành chủ. Bọn họ không đi cửa trước mà đến cửa sau. Thạch Vân lôi ra một con hạc giấy màu bạch ngọc, viết lên gì đó, sau đó ném cho nó bay đi.
Sau một lúc, một gã nam tử bước ra, nếu Âu Dương Huyền ở đây sẽ nhận ra đối phương chính là gã cận vệ tên Lập Thành ngày đó hắn từng gặp:
"Như Nguyệt, sao muội lại đến đây ?"
Như Nguyệt nhìn thấy Lập Thành, dường như nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu đi không dám nhìn vào mắt hắn:
"Sư ca, hiện tại ta không có thời gian giải thích, dẫn ta đi gặp tiểu thư"
Lập Thành nhìn trước ngó sau:
"Đi theo ta, cẩn thận đừng để lộ khí tức, nơi này cường giả Tụ Đan rất nhiều, nếu để bọn họ phát hiện sẽ gặp rắc rối lớn"
Ba người cùng đi, men theo dãy tường làm bằng thạch bích tiến đến một gian phòng nằm ở phía Đông, trông vô cùng hoa lệ. Đây là khu vực chuyên dành cho khách quý nghỉ lại, hơn nữa còn cực kỳ sang trọng.
Càng bước đến gần, ba người có thể nghe thấy tiếng đàn đang vang lên trong phòng. Tiếng đàn day dứt, trầm bổng làm người nghe như mê như say.
Đột nhiên, một luồng thần thức hùng hậu quét qua bọn họ. Trước cửa không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người. Bóng người ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ rực đầy sát khí. Áp lực lên ba người lập tức gia tăng.
Lập Thành đứng chắn trước người Như Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, Như Nguyệt và Thạch Vân muốn gặp tiểu thư"
"Hồn Nô. Để bọn chúng vào" - Một giọng nói vang lên.
Nghe thấy những lời này, sát khí trong mắt bóng đen liền dịu xuống. Nó cúi đầu, lại tiếp tục đứng im như bức tượng. Ba người lúc này mới thở ra một hơi, chậm rãi bước vào.
Khung cảnh trong phòng vô cùng ưu nhã. Bàn ghế giường tủ đều làm từ gỗ mộc hảo hạng. Trên vách còn treo một bức tranh thủy mặc. Nét vẽ tung hoành, mặc tức lâm ly.
Lúc này đằng sau bức rèm có một người đang ngồi, dựa vào dáng điệu có thể thấy là một nữ nhân. Bàn tay nàng không ngừng lướt trên cổ cầm. Tiếng đàn lúc thì cao v·út lúc lại trầm bổng như chim hót líu lo, xuân hoa nở rộ, mưa rào tý tách như có như không.
Như Nguyệt vội vã quỳ xuống, đầu dập xuống đất.
"Tiểu thư, Như Nguyệt vô dụng, không thể làm tròn nhiệm vụ mà tiểu thư giao phó"
Tiếng đàn đang lên cao chợt ngưng bặt, không khí xung quanh bỗng chốc hạ xuống. Ba người không hề thấy lạnh, trái lại mồ hôi chảy ra ướt đẫm lưng.
Sau một lúc, một giọng nói vang lên sau màn:
“Như Nguyệt, ngươi làm ta quá thất vọng. Thiên Kiệt đã thất bại, ngay cả ngươi cũng như vậy. Chẳng lẽ hai người các ngươi đều không bằng một tên tiểu tử mới chỉ Hóa Hải Tầng Ba?"
Như Nguyệt cúi gập đầu, không dám phản bác lấy một chữ.
“Nói. Tại sao thất bại ?”
Như Nguyệt lúc này mới tường thuật lại chuyện ở Vạn Túy Lâu, từ việc nàng bị đối phương âm thầm hạ độc, cho đến việc đối phương muốn gặp tiểu thư, nhất nhất nói ra.
Đương nhiên chuyện xấu hổ giữa nàng và Âu Dương Huyền thì một chữ cũng không nói.