Không biết qua bao lâu, từ sau tấm rèm, một nữ nhân chậm rãi bước ra.
Nàng mặc một thân lam y đính ngọc, trên đầu cài trâm màu phỉ thúy. Một dải lụa trắng thắt ngang hông, càng làm nổi lên dáng người thon thả, góp phần đẩy cao bộ ngực đầy đặn phía trước.
Nếu Âu Dương Huyền ở đây, hắn sẽ nhận ra nàng chính là U Nạp Lan, con gái của thành chủ Xung Hư, đồng thời cũng là vị hôn thê của Dư Tùng Vận.
Nhưng so với lần đó, khí chất của nàng đã hoàn toàn thay đổi, vừa cao quý lại thanh lãnh, giống như một vị nữ vương quyền uy, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn chứ không dám chạm.
Ánh mắt nàng hờ hững nhìn ba kẻ đang quỳ, hừ lạnh:
“Như Nguyệt… Ngươi sẽ không lộ ra chuyện gì không thể nói đấy chứ ?”
“Thuộc hạ không dám “ – Như Nguyệt cúi gằm mặt.
Nữ tử cũng không truy vấn tiếp. Trên lưng Như Nguyệt có SInh Tử Phù, nếu đối phương dám tiết lộ cơ mật, tuyệt đối sẽ phải c·hết.
“Tại sao hắn lại muốn gặp ta ?”
“Hắn nói cứ đánh qua đánh lại sẽ chẳng ai có lợi, cùng lắm thì hắn trốn trong thành vài năm không ra. Hắn nói tiểu thư tuyệt đối không thể đợi lâu như vậy. Chẳng bằng…”
“Chẳng bằng gì ?”
“Chẳng bằng làm giao dịch”
Đôi lông mày của U Nạp Lan hơi nhíu, trong đầu hiện lên hình ảnh của một gã nam tử từng gặp cách đây hai ngày.
Trong ấn tượng của nàng, đây chỉ là một tiểu nhân vật không hơn không kém, ngay cả Hóa Hải Tầng Bốn cũng chưa đạt tới.
Nếu là bình thường, đừng nói Âu Dương Huyền, dù có là thành chủ Linh Hư Thành nàng cũng không để vào mắt.
Đáng tiếc lực lượng hiện giờ quá mỏng, bằng không sao lại để một con gián như Âu Dương Huyền nhảy nhót lâu như vậy.
“Nói cho hắn, ta đồng ý gặp mặt. Có điều thời gian gặp sẽ do ta quyết định”
Gã hắc bào vội vã lên tiếng:
“Tiểu thư, không được, nếu thân phận của người bại lộ…”
Gã còn chưa dứt câu thì dị biến phát sinh. Khuôn mặt U Nạp Lan giống như bị trúng tà, không ngừng co lại.
Chẳng mấy chốc làn da đã nhăn nheo như một bà lão ngoài tám mươi. Điều kỳ quái là ở chỗ nàng không hề hoảng hốt, chỉ nhàn nhạt nói:
“Thời gian của ta không còn nhiều, Sơn Hà Đồ ta nhất định phải có. Chuyện này dừng ở đây. Ngoài trừ Nghiêm Tu ở lại, toàn bộ trở về đi”
Nghiêm Tu muốn nói nhưng lại thôi. Hắn cảm thấy sư muội còn giấu giếm chuyện gì đó.
Hai người từ nhỏ đã được sư phụ nuôi dạy, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết trong lòng đối phương có tâm sự. Nhưng hiện tại tiểu thư đã ra lệnh, hắn không có cách nào chỉ đành tuân mệnh.
Không sai, tên thật của gã không phải là Lập Thành mà là Nghiêm Tu. Lập Thành chỉ là cái tên giả, ngay cả khuôn mặt hiện tại cũng không phải mặt thật mà đã được Y Sư thay đổi toàn diện.
Hai năm trước, hắn theo lệnh U Nạp Lan ẩn núp ở đây, với ý định đánh cắp Sơn Hà Đồ.
Thế nhưng bức tranh lại nằm trong tay Dư Tùng Hải, khiến hắn không có cơ hội ra tay. Cho đến gần đây, lão mới trao lại cho Dư Tùng Vận.
Đương nhiên hắn cũng chẳng ngu gì mà đi c·ướp tranh từ tay thiếu chủ Linh Hư Thành. Vì vậy mới có một màn hí kịch ở Vạn Túy Lâu. Người khác nhìn vào sẽ chỉ nghĩ đây là một vụ cá cược đơn thuần.
Ai mà ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Âu Dương Huyền.
Như Nguyệt đứng lên, không khỏi thở phào. Nàng biết nam nhân kia đã cứu nàng một mạng. Đang muốn rời đi, mắt chợt phát hiện nhẫn trữ vật đã biến mất từ lúc nào.
....
Đóng cửa phía sau lưng, Nghiêm Tu lôi từ trong người ra một chiếc chìa khóa có bốn cạnh, từ từ cắm vào một lỗ nhỏ trên mặt đất.
Cái lỗ này được thiết kế rất tinh xảo, gần như hòa hợp với hoa văn trên sàn nhà khiến người khác không tài nào phát hiện ra.
Chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, sàn nhà mở ra một con đường tối om, dẫn thẳng xuống lòng đất. Hai người kẻ trước người sau, lần lượt đi xuống.
Không biết qua bao lâu, phía trước dần có ánh sáng.
Đây là một căn phòng khá rộng, được chống bởi mười cái cột khổng lồ. Phía trên đính rất nhiều đá phản quang được gọi là Quang Vân Thạch.
Ở giữa căn phòng là một bức tượng màu vàng ki, khắc họa một nam tử thân mặc hoàng bào, đầu đội kim quan, hai chân đứng trên một con Kim Quy.
Kim Quy mai rộng chân lớn, móng vuốt sắc nhọn, có chút giống với Huyền Vũ trong truyền thuyết.
Nam tử hai mắt nhìn xuống, mặc dù không phải người thật nhưng mười phần uy vũ, tuyệt nhiên không giống kẻ phàm tục.
U Nạp Lan cũng không để ý đến thạch điêu, nhẹ nhàng sải bước tới căn phòng đối diện.
So với không gian ban nãy, nơi này tối hơn nhiều, cũng nhỏ hơn nhiều. Đây là một nhà giam có ba buồng, bên trong giống như đang nhốt ai đó.
“Cô nương…làm ơn…làm ơn tha cho ta”
Giọng nói thều thào vang lên, bắt nguồn từ một gã béo tròn, khuôn mặt lem luốc vì bùn đất. Cánh tay gã giơ qua song sắt giống như đang cố bám víu lấy hy vọng duy nhất của bản thân.
“Không sai, cầu xin tha cho chúng ta. Cầu xin tha cho chúng ta” – Một giọng khác vang lên từ phòng giam bên cạnh.
U Nạp Lan cũng mặc kệ hai tiếng van xin, trực tiếp bước tới phòng thứ ba, mở ra cấm chế nơi đó.
Phía trong là một bóng người, dựa vào dáng hình có thể thấy là nữ nhân. Mái tóc nàng rối bời, lấm lem đầy đất và cỏ. Trang phục thì bẩn thỉu giống như nhiều ngày chưa tắm.
Nhìn thấy U Nạp Lan, nàng lập tức ngồi dậy, rú lên:
“Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi…sẽ không tha cho các người…”
Lời còn chưa nói hết, một cú đá đạp thẳng vào ngực khiến nàng lăn xuống đất.
Nghiêm Tu tiến đến gần, lấy ra một con dao rạch một đường trên mặt nàng. Khuôn mặt vốn đầy rẫy vết rạch, hiện tại lại thêm một đường:
“Không, ta sai rồi, cầu xin các ngươi…cầu xin các ngươi”
Đôi bàn tay nàng cố gắng cào cấu, không ngừng van xin gã nam nhân trước mặt. Nhưng mặc kệ nàng giãy giụa thế nào, Nghiêm Tu cũng không đếm xỉa.
Máu cứ tiếp tục bị con dao kỳ quái hút lấy. Cơ thể nữ nhân dần trắng bệch vì mất máu quá nhiều.
Cũng may đối phương không có ý định g·iết c·hết nàng, qua nửa nén nhang thì rút dao lại, quay đầu cung kính đưa nó cho U Nạp Lan.
Chỉ thấy vị tiểu thư cầm lấy con dao, bắt đầu kết ấn. Những giọt máu bị hút ra, biến thành những điểm huyết quang phủ lên khắp khuôn mặt, khiến nó không còn nhăn nheo như trước.
Nàng lại một lần nữa trở thành tiểu thư xinh đẹp U Nạp Lan.
“Máu của nàng ta còn có thể duy trì Huyết Ẩn thêm bao lâu ?”
“Không quá nửa tháng”
U Nạp Lan hơi nhướng mày:
“Lôi hai tên còn lại ra gặp ta”
Nghiêm Tu tuân lệnh, từ bên trong kéo ra một gã béo và một gã râu rậm.
Bọn chúng chính là Mục Vạn Cừu cùng Đinh Ngũ Xử, sau lần ở Vạn Túy Lâu thì bị Trần Thiên Kiệt bắt về.
Đáng thương cho Mục Vạn Cừu, không làm gì sai cũng b·ị b·ắt. Chỉ là không thấy bóng dáng Xương Trạch, chẳng biết gã còn sống hay đ·ã c·hết.
Hai gã được thả ra ngoài lập tức quỳ xuống, không ngừng van xin, đầu dập giống như chó nhà có tang.
“Cô nương…Không tiểu thư, là chúng ta mắt chó như mù, làm hỏng chuyện của tiểu thư. Cầu xin tiểu thư tha mạng”
“Cho ta lý do để không g·iết các ngươi”
Đinh Ngũ Xử lập tức bò lại, miệng hấp tấp:
“Ta là một Luyện Đan Sư, có thể luyện đan dược, chỉ cần cho ta cơ hội, tuyệt đối sẽ là cánh tay đắc lực cho cô nương”
U Nạp Lan cười nhạt:
“Luyện Đan Sư ? Ngươi ngay cả Chính Sư Nhị Tinh cũng không phải, ngoài vài loại đan dược nhất phẩm thì có thể luyện ra cái gì ?”
“Ta…ta, đúng hiện tại ta chỉ là Chính Sư Nhất Tinh, nhưng chỉ cần cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ…”
Lời còn chưa nói hết, một ánh đao đã lóe lên, cái đầu của Đinh Ngũ Xử rơi xuống đất, máu tuôn như suối. Trước khi c·hết, khuôn mặt gã vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cả đời Đinh Ngũ Xử làm biết bao nhiêu chuyện ác. Lừa dối sư phụ, cưỡng bức sư tỷ, hại c·hết sư huynh.
Từng tội ác như những thước phim không ngừng lướt qua đầu hắn. Trong phút chốc, gã dường như nhìn thấy bóng dáng của sư huynh và sư tỷ.
Bọn họ đang đứng đó, đợi gã dưới địa ngục.
Mục Vạn Cừu thấy cảnh này, mặt cắt không còn hột máu, đũng quần không tự chủ mà phát nước.
“Tiểu thư, ta… ta là Luyện Khí Sư, còn am hiểu chế tạo cơ quan và kỹ xảo. Sư phụ ta là Thái Văn Thanh, là trưởng lão trong Luyện Khí Sư Công Hội. Bất cứ nguyên liệu gì ta đều có thể làm giả được. Cầu xin tiểu thư..cầu xin tiểu thư cho ta một cơ hội”
“Ngươi là đệ tử của Thái Văn Thanh ? Lời này là thật hay giả ?”
“Tuyệt đối là thật”
“Được. Vậy ta cho ngươi một cơ hội. Nếu trong năm hơi thở ngươi mở khóa được vật này. Ta sẽ tha c·hết cho ngươi”
Nói xong, nàng lôi ra một quả cầu bát giác, ném xuống đất.
“Một” – U Nạp Lan bắt đầu đếm.
Mục Vạn Cừu lập tức lao tới ôm lấy quả cầu, nhận ra đây là một hộp bảo mật “Bát Tâm Diện”. Mỗi mặt của nó lại vẽ những ký hiệu khác nhau, nếu không xoay chính xác thì vô pháp mở ra được.
“Hai”
Mục Vạn Cừu liên tục suy tính, trong đầu hiện lên hàng chục phương pháp xoay mở “Bát Tâm Diện”. Tay hắn xoay, thật nhanh, thật nhanh. Trái, phải, trái, trái, phải. Không đúng
“Ba”
Âm thanh của U Nạp Lan vang lên giống như một hồi chuông báo tử.
Mục Vạn Cừu lại tiếp tục thử phương pháp thứ hai. Trên Cung, Dưới Khốn, Trái Đoàn, Phải Tức.
Ngón tay béo múp không ngừng xoay liên tục, nhanh đến mức mắt thường không kịp nhìn. Nhưng kết quả vẫn là không được
“Bốn”
Trán của hắn nổi lên gân xanh, hàm răng cắn chặt. Mục Vạn Cừu quyết định liều, đôi mắt hắn vằn lên những tia đỏ, thử lại phương pháp cuối cùng.
Xoay, xoay, xoay, ba lần xoay.
Bát Tâm Diện bắt đầu chuyển động giống như một con quay, từng mặt nối tiếp nhau lúc hiện ra, lúc biến mất.
“Năm. Hết giờ rồi. Nghiêm Tu chém hắn đi”
Nghiêm Tu giơ đao lên muốn bổ xuống. Nhưng đúng vào lúc này “Bát Tâm Diện” vang lên hai tiếng lách cách, rốt cuộc tách ra làm đôi.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Mục Vạn Cừu thở ra từng hơi, thanh đao của Nghiêm Tu chỉ cách cổ hắn có nửa tấc. Chậm thêm một nhịp, đầu của hắn sẽ rời khỏi cổ.
U Nạp Lan nhìn “Bát Tâm Diện” đã được mở, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Loại vật này có hàng trăm cách khóa, muốn mở ra e rằng phải mất một hai canh giờ, nhưng người này chỉ cần năm hơi thở. Quả không hổ là đệ tử của Thái Văn Thanh.
Nàng g·iết c·hết Đinh Ngũ Xử cũng chính là để dọa Mục Vạn Cừu. Thực chất trong hai kẻ này, nàng chỉ cần gã họ Mục, bởi vì hắn am hiểu cơ quan, rất có lợi cho việc thâm nhập bảo tàng.
Còn loại người hám sắc như ĐInh Ngũ Xử, chẳng qua chỉ là một con chó không hơn không kém, vô dụng như vậy giữ lại có ích gì.
Đáng tiếc Sinh Tử Phù cần nguyên liệu đặc biệt mới có thể vẽ, bằng không nàng sớm đã dùng nó lên người Mục Vạn Cừu.
“Không tệ. Xem ra ngươi vẫn là có chút năng lực. Tốt, ta sẽ để ngươi sống. Nhưng nếu ngươi dám có ý phản bội ta, vậy thì ngươi biết hậu quả rồi chứ ?”
Mục Vạn Cừu giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức dập đầu:
“Không dám, tuyệt đối không dám”
U Nạp Lan chắp tay sau lưng. Hiện tại việc cấp thiết là lấy lại Sơn Hà Đồ từ chỗ Âu Dương Huyền. Không có nó mọi thứ đều chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương.
.....
“Phụ thân, hài nhi có chuyện cần bẩm báo”
“Vào đi”
Dư Tùng Vận tiến vào, bên trong có một lão trung niên đang ngồi đả tọa. Khuôn mặt lão uy vũ, râu đen quắc thước, tuy thân hình có hơi gầy nhưng uy áp tỏa ra là của cường giả Linh Thân hàng thật giá thật.
Lão chính là Dư Tùng Hải, phụ thân của Dư Tùng Vận, đồng thời cũng là thành chủ Linh Hư Thành.
Khuôn mặt trông như mới 60 nhưng tuổi thật đã gần trăm. Cường giả Linh Thân tuổi thọ nhiều hơn so với phàm nhân, thế nên nhìn bề ngoài lão vẫn có chút trẻ hơn so với tuổi thật
“Có chuyện gì ? Ta đã nói nếu không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền ta luyện công”
Mặc dù đã lớn nhưng Dư Tùng Vận vẫn có chút sợ hãi phụ thân mình. Nếu không phải lão vừa kết thúc bế quan thì có cho tiền hắn cũng chẳng dám vào đây.
“Phụ thân có còn nhớ Sơn Hà Đồ không ?”
“Đương nhiên là nhớ, Sơn Hà Đồ là một bức họa quyển mà ta kiếm được từ đấu giá. Không phải đã cho ngươi rồi sao”
Khuôn mặt Dư Tùng Vận có chút khó coi:
“Phụ thân, ta nghi ngờ Sơn Hà Đồ có bí mật khác mà chúng ta chưa biết”
“Tại sao lại nói vậy ?”
Dư Tùng Vận bắt đầu kể cho lão về vụ cá cược ở Vạn Túy Lâu, về Trần Thiên Kiệt và Xương Trạch. Xương Trạch thì cũng thôi, nhưng ngay cả người đứng đầu thế hệ trẻ phân bộ Hóa Kiếm Môn cũng tới, vậy thì chuyện này có chút không bình thường.
Dư Tùng Hải nhíu mày, năm đó bản thân lão cũng cảm thấy bức tranh có chút kỳ quái.
Thế nhưng dù thử qua vô số cách, hỏi qua vô số họa sư đều không phát hiện được chuyện gì khả nghi, nếu không cũng đã không đưa lại cho Dư Tùng Vận.
“Bức tranh đó hiện giờ ở đâu ?”
“Bị người khác đoạt mất rồi “
“Cái gì ? Ở Linh Hư Thành còn có ai dám to gan lấy đồ của Dư Gia ?”
“Là Âu Dương Huyền”
“Thằng nhóc nhà Âu Gia ?”
Giọng nói lần này đã không còn hùng hồn như trước. Thế lực khác ở Linh Hư Thành lão không sợ nhưng Âu Gia lại là chuyện khác.
Mặt ngoài lão dặn dò thuộc hạ không đụng vào Âu Gia là bởi bọn chúng có quan hệ mật thiết với tông tộc ở kinh đô.
Nhưng trên thực tế người phân chi có biết bao nhiêu nhánh. Tông tộc làm sao mà quản hết, càng đừng nói đến quan hệ mật thiết.
Lão nhớ như in cách đây mười năm, khi đó thực lực của lão chưa mạnh như bây giờ.
Có một lần đi qua Âu Gia, liền cảm nhận được một cỗ khí tức của Linh Thân Cảnh cường giả. Cỗ khí tức này vô cùng đáng sợ, e rằng còn khủng bố hơn lão hiện tại.
Đây cũng là lý do khiến lão kiêng kỵ chưa dám động thủ.
“Bao nhiêu năm qua ta dạy ngươi thế nào ? Dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo. Vậy mà chỉ vì một câu khích tướng đơn giản liền dễ dàng mắc bẫy của kẻ khác. Ngươi làm như vậy làm sao ta yên tâm giao chức thành chủ cho ngươi”
Dư Tùng Vận bị lão mắng cho té tát, chỉ có thể cúi đầu nhận tội. Trong lòng bao nhiêu oán hận đều dồn lên Âu Dương Huyền và Trần Thiên Kiệt.
Nếu như không phải do bọn chúng, hắn cũng đã không phải chịu sự sỉ nhục thế này.
“Trở về tu luyện, chưa đến Tam Tộc Chi Hội thì không được bước ra ngoài !“
Dư Tùng Vận lập tức cung kính vâng dạ, đang muốn rời đi chợt nghe Dư Tùng Hải lên tiếng:
“Khoan đã”
“Phụ thân còn có gì căn dặn”
“Ngươi nói gã Thiên Kiệt đó là người thuộc phân bộ Liên Minh ?”
“Tuy hắn không thừa nhận, nhưng quá nửa là thật”
Dư Tùng Hải có chút trầm tư, sau đó lấy bút viết một phong thư đưa cho Dư Tùng Vận:
“Gửi bức thư này cho Di Trượng ngươi ở Thanh Bằng Châu”
“Ý phụ thân là Mộng Di Trượng, ngoại môn phụ trách của Vũ Yên Phái”
“Không sai, bất kể Sơn Hà Đồ có tác dụng gì, nếu chúng ta đã không thể dùng, vậy thì Âu gia cũng đừng mong hưởng lợi. Vũng bùn này cứ quấy cho nó đục lên đi”