Đường Đến Vinh Quang

Chương 35: Oan gia ngõ hẹp



Chương 35: Oan gia ngõ hẹp

“Đội thứ hai của bảng A chính là… Valenciennes FC!”

MC hô lớn, khán phòng lại xôn xao hơn cả lúc nãy.

“Cái gì? Là Valenciennes!”

“Có thật không vậy? Hai khứa này ân oán không phải mới đây, làm sao lần này lại gặp nhau từ ở vòng bảng rồi?”

“Ha ha, oan gia ngõ hẹp, có kịch hay xem rồi.”

“Boulogne lần này thảm rồi, Valenciennes năm nay bổ sung đồng đều các tuyến, lại không có biến động lớn về nhân sự. Mà Boulogne bọn hắn nghe nói vừa đổi huấn luyện viên không lâu. Ngay cả Peter còn chơi không lại John Đồ Tể kia, cựu trợ lý của hắn làm sao đấu?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta còn ngồi bên kia.”

Tiếng người bàn tán càng lúc càng xôn xao, đủ loại suy đoán bát quái cũng theo đó lan truyền ra.

Huấn luyện viên Parker nhíu mày, sắc mặt rõ ràng trầm xuống.

Chính bản thân hắn lúc này cũng nghi ngờ phải chăng có bàn tay nào đó thao túng phía sau?

Boulogne có thù oán với nhau từ lâu đời là chuyện ai cũng biết, nhưng căng thẳng nhất chính là những năm gần đây, khi mà Valenciennes có huấn luyện viên John về dẫn dắt đội U17 này.

John với lối huấn luyện cầu thủ chém đinh chặt sắt, giỏi về tiểu xảo và tâm lý chiến, khiến cho Boulogne dưới thời huấn luyện viên Peter liên tục thất bại cay đắng.

Biệt danh John Đồ Tể cũng từ đây mà sinh ra.

Mà lúc này, ở một bên khác, huấn luyện viên John Đồ Tể thì vuốt cằm, ánh mắt hào hứng nhìn về phía huấn luyện viên Parker, trong ánh mắt không che giấu vẻ hào hứng như một con thú dữ đang đói bụng nhìn thấy con mồi yêu thích.

Trên đài, việc bốc thăm vẫn tiếp tục diễn ra.

Theo thời gian trôi qua, hai đội còn lại của bảng A cũng nhanh chóng lộ diện.

Đó chính là Dunkerque và Abbeville.

Cả hai đội này mặc dù cũng là những đội bóng có sự khó chịu, nhưng rõ ràng không có nhiều ân oán như giữa Boulogne và Valenciennes.



Bởi vậy nên khán phòng không có xôn xao như lúc trước.

Thành phần thi đấu ở bảng A tạm thời đã lộ diện, buổi bốc thăm vẫn tiếp tục diễn ra với các bảng đấu khác.

Huấn luyện viên Parker hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Này, buổi bốc thăm chưa xong mà? Lúc sau chúng ta còn phải tham gia tiệc bên kia…” Trợ lý Marc với theo nói.

“Về thôi, xem gì nữa. Về nghiên cứu chiến thuật, chuẩn bị cho tụi nhỏ. Dù sao cũng đã có Phó chủ tịch đại diện cho câu lạc bộ chúng ta rồi. Hai người chúng ta ngồi ở đây cũng chẳng ích lợi gì.” Huấn luyện viên Parker cũng không ngừng lại bước chân, đi thẳng ra ngoài.

Trợ lý Marc cười khổ. Tính khí của Parker vẫn luôn là như thế, lúc bình thường rất điềm đạm bình tĩnh nhưng một khi ‘var’ chạm với đối thủ là không chút ngần ngại bốc hỏa lên.

Vết sẹo trên lông mày của Parker cũng chính là từ loại tính cách này mà sinh ra.

Marc nhẹ cười, đuổi theo bóng lưng Parker chạy ra xe.

Nếu đã đồng ý làm trợ thủ của Parker, hắn cứ toàn tâm toàn ý hỗ trợ cho Parker là được. Những chuyện khác không cần đi quan tâm làm gì cho thêm nhức đầu.



Gió thu nhẹ thổi, không khí mát dịu.

Từng làn sóng mang theo bọt biển vỗ vào bờ rồi lui ra không để lại chút dấu vết gì ngoài những âm thanh xoành xoạch…

Bên bờ biển, Phong ôm lấy một trái dừa uống một hơi, sau đó ngắm nhìn bình minh đang lên ở phía xa.

Trên người cậu, bởi vì vận động mà mồ hôi bốc lên như những làn sương khói mờ ảo.

Bởi vì hôm nay là ngày diễn ra lễ bốc thăm chia bảng đấu của giải U17 Bắc Pháp, cho nên toàn đội được nghỉ xả hơi một ngày, ngày mai mới tập luyện trở lại.

Cho nên sáng nay sau khi chạy bộ buổi sáng, Phong nán lại bên bờ biển, tự thưởng cho mình một buổi sáng nghỉ ngơi nhìn ngắm sóng biển, thuận tiện hưởng thụ bầu không khí thư giãn, thả lỏng một chút tâm tình.

Thời gian gần đây bởi vì áp lực của việc tranh suất đá chính, Phong liên tục đặt bản thân vào guồng máy tập luyện liên tục.



Mặc dù thông qua luyện tập chăm chỉ, quả thật những chỉ số cơ bản của cậu có tăng lên. Thế nhưng Phong cũng dần cảm nhận được bản thân đã đến mức giới hạn.

Mỗi cơ thể người đều có một giới hạn về thể chất nhất định.

Giới hạn này có thể thay đổi theo thời gian, nhưng việc này cần có thời gian để thích nghi, chứ không phải ngày một ngày hai.

Trước đó Phong đã từng tham khảo ý kiến của huấn luyện viên thể lực Henry, bởi vậy đối với việc ‘căng cơ’ và ‘quá tải’ cũng có một chút kiến thức nhất định.

Bởi vậy khi vừa cảm giác bản thân đã đến giới hạn, Phong liền không dám ép buộc bản thân quá căng. Bởi vì thời điểm hiện tại cực kỳ n·hạy c·ảm. Chỉ mấy ngày nữa thôi, giải đấu sẽ chính thức bắt đầu, nếu như trong thời điểm này xảy ra sự cố ví dụ như c·hấn t·hương, thì cơ hội thi đấu của cậu gần như sẽ càng thêm nhỏ bé.

Ngồi bên bờ biển, nhìn ngắm mặt trời từ từ mọc lên đằng xa, trên bãi biển vẫn còn có chút vắng vẻ.

Thời tiết này trong năm, gió nhẹ sóng êm, thời tiết không quá lạnh không quá nóng, rất thích hợp để tắm biển và tiến hành các hoạt động bơi lội giải trí.

Phong cũng không ngoại lệ.

Sau khi ngồi nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy trên người đã gần khô mồ hôi, cơ bắp thư giãn đầy đủ, Phong liền cởi ra áo thun, để lộ thân người cân đối săn chắc. Mặc dù còn có vẻ hơi gầy so với những cầu thủ khác trong đội, nhưng nếu so với mặt bằng chung bình thường của những đứa trẻ ở độ tuổi mười lăm thì Phong hoàn toàn tự tin so sánh sòng phẳng.

Đây chính là lợi thế về mặt rèn luyện thể chất của một vận động viên so với người bình thường.

Nước biển mát lạnh ôm lấy toàn bộ cơ thể của Phong, tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ về trên thân thể khiến cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Đột nhiên, bên tai Phong nghe thấy dường như có tiếng kêu thất thanh đứt quãng.

Cậu nghi hoặc, sau đó bơi vào chỗ cạn, đứng thẳng người lên nhìn ngó về phương hướng vừa phát ra tiếng kêu.

Ánh mắt Phong bị một tấm ván lướt sóng thu hút, ngay bên cạnh gần đó không xa là một đôi tay chới với giữa mặt nước.

Phong giật mình, ngay lập tức chạy về phía bờ biển phương hướng đó, cố tìm phao nhựa hoặc thùng nhựa gì đó làm phao. Nhưng nhìn quanh cũng không thấy thứ gì.

Lúc này mới là buổi sáng sớm, trên mặt biển rất ít người. Nếu có cũng chỉ là ở phía bến cảng nơi neo đậu tàu thuyền, còn ở nơi này là một bãi nhỏ dùng để tắm biển của người dân địa phương và số ít khách du lịch mà thôi.

Nhìn thấy đôi tay cố chới với giữa dòng nước, Phong cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, lập tức nhảy Ùm xuống nước, bơi về phía người kia.

Cũng may thời tiết mùa này gió êm sóng nhẹ, nếu không Phong cũng không dám tùy tiện nhảy xuống bơi ra ngoài khoảng cách xa bờ như vậy.

Sốt ruột cứu người, Phong phát huy tốc độ bơi nhanh hơn xa bình thường, chỉ trong mấy nhịp thở đã tiếp cận đến chỗ người kêu cứu.



Vừa đến nơi, Phong liền nhận ra đây là một thiếu nữ chừng mười hai mười ba tuổi, trên người có mặc một cái áo phao màu cam, nhưng hình như là không biết bơi nên làm cho cô cực kỳ hoảng loạn.

Cậu chỉ kịp quan sát sơ, cũng không kịp nghĩ nhiều tiến tới đưa tay muốn chụp lấy người b·ị n·ạn. Tuy nhiên cô lại hoảng loạn đưa tay níu lấy Phong như bắt được phao cứu mạng, cào cấu loạn xạ như muốn đem Phong bấu víu chìm chung xuống nước.

Tình huống này là cực kỳ nguy hiểm.

Phong giật mình, nhớ tới trước đó từng học qua ở trường phương pháp cứu hộ. Mặc dù chỉ học sơ qua, nhưng trong hoàn cảnh cấp bách này, đầu óc Phong lại đột nhiên trở nên thanh tỉnh, vội vàng hít một hơi lặn xuống, khiến cho cô gái trong phút chốc phải buông cậu ra để cố gắng ngoi lên mặt nước.

Phong vội vàng luồn ra phía sau lưng, vòng tay làm ra động tác níu lấy phần cổ của áo phao, đưa lưng vào ‘cõng’ phần đầu của cô cho nổi trên mặt nước, cố gắng bơi vào phía bờ.

Cũng may, Phong bơi được vài hơi, đã thấy cô gái phía sau dần dần dường như là bình tĩnh lại, không còn vùng vẫy nhiều, nhưng vẫn có vẻ sợ hãi và mệt mỏi, sụi lơ để cho Phong tùy ý cõng lấy.

Sau một hồi, cuối cùng Phong cũng vào đến vùng nước nông, lập tức đứng dậy, kéo cô gái đi vào bên trong bờ.

Đặt cô lên nơi cao ráo, sắc mặt cô lúc này đã tái xanh vì lạnh, và dường như là uống không ít nước biển nữa.

Phong nheo mắt, cúi xuống đẩy cô gái nằm nghiêng người qua một bên.

Cậu nhớ lại, nếu như người b·ị n·ạn không thở nổi, xem chừng còn phải làm động tác thổi ngạt. Loại hành động kia đối với một thanh niên mới lớn như Phong quả thật là quá khó khăn.

Cũng may.

Sau chừng hai ba giây, cô gái ho khan, nước từ trong miệng và mũi bị sặc ra càng làm cô ho lên dữ dội.

Đây là dấu hiệu chứng tỏ đường hô hấp của cô đã thông trở lại.

Lúc này Phong mới thấy, trên người cô, bên dưới chiếc áo phao chỉ có một bộ đồ bơi, để lộ đường nét cơ thể săn chắc mịn màng của tuổi dậy thì.

Cậu vội vàng tránh ra một bên, cẩn thận quan sát cô gái.

Đột nhiên, ngay lúc này có tiếng bước chân chạy tới.

Phong ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy có hai người thanh niên đang chạy về phía này.

Một người trong đó có gương mặt quen thuộc, dường như Phong đã gặp ở đâu. Mà người còn lại thì có vẻ nhỏ tuổi hơn, trạc tuổi với Phong, gương mặt hoàn toàn lạ lẫm.

“Mày làm gì đó, chán sống hả thằng chó c·hết!” Người thanh niên nhỏ tuổi vừa chạy đến, nhìn thấy Phong và cô gái kế bên, không nói không rằng liền điên cuồng quát lớn, đưa tay muốn lao tới đấm vào mặt Phong.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.