Tình huống diễn ra quá nhanh, khiến cho Phong cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hầu như vừa chạy đến nơi, cái thằng kia đã vung nắm đấm về phía cậu.
Ra tay cực kỳ xảo trá hung hãn.
Phong chỉ kịp theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy nắm đấm, đồng thời nghiêng mình né tránh, bàn chân lại nhanh như chớp đạp vào ống quyển chân trụ của người kia.
Động tác này giống như là xoạc bóng, nhưng mục tiêu lại là chân trụ của gã thanh niên đối diện.
Nếu như có huấn luyện viên Parker ở đây, hẳn sẽ không nhịn được mà hướng về Phong giơ ngón tay cái lên.
Xoạc đẹp lắm!
Hiển nhiên là những lần huấn luyện tham gia phòng ngự thu hồi bóng từ xa do huấn luyện viên Parker chỉ huy, Phong đã tiếp thu được không ít kiến thức quý giá từ các đồng đội. Đặc biệt là các trung vệ hộ pháp cứng rắn của đội.
Chỉ thấy lúc này gã thanh niên bất ngờ bị t·ấn c·ông chân trụ, lập tức lảo đảo ngã sang bên.
Vừa rồi sở dĩ gã có thể gây khó khăn cho Phong là vì tập kích bất ngờ, chứ về hình thể thì mặc dù hai người tương đương nhau, nhưng sức bật và phản xạ của Phong đều vượt trội hơn gã rất nhiều.
Phong cũng không khách khí vùng dậy, vòng chân nhảy người lên bụng của hắn ngồi lên, bàn tay phải tiện tay móc lấy một nắm cát, chuẩn bị cho thằng này biết lý do vì sao biển lại mặn.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một bàn tay vịn lấy vai Phong, đồng thời nói với cậu:
“Khoan đã, cậu là…Phong phải không?”
“Anh là…” Phong ngạc nhiên, dừng lại động tác trong tay, nhìn qua người kia.
Cát trong nắm tay chậm rãi chảy xuống, gió thổi bay vào mắt thằng kia khiến nó không nhịn được phải nheo mắt lại, ho lên sằng sặc.
Sau mấy giây, trí óc của Phong đột nhiên lóe sáng, một chút ký ức cũ hiện về.
Người thanh niên đẹp trai lạnh lùng với mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc sảo.
Chính là người thanh niên lạ mặt đêm đó đi cùng với cô bé muốn mua lại sợi dây chuyền kỷ vật của Phong ở tiệm Jane Souvenir đây mà!
Khoan đã.
Nếu người thanh niên kia ở đây, nói vậy cô gái Phong vừa cứu dưới biển lên chẳng lẽ là...
Phong vứt nắm cát trong tay qua một bên, phủi phủi tay, nhìn lại cô gái với sắc mặt dần dần thanh tỉnh lại ở kế bên, trong đầu hiện ra gương mặt thanh tú đáng yêu cùng một đôi mắt to tròn linh động.
Hai khuôn mặt dần dần hòa hợp vào nhau.
Quả nhiên là cô gái này!
Chỉ có điều mới trôi qua hơn một năm, cô gái này là dùng ống hơi thổi hơi vào người hay sao, làm sao lớn nhanh phổng phao như vậy?
Đúng lúc này, người bị Phong ngồi lên sắc mặt giận dữ, đột nhiên tránh thoát được một tay, ngay lập tức cũng học theo Phong cầm lấy một nắm cát, định ném vào mặt Phong, liền bị anh trai của cô gái quát lên:
“Chậm đã.”
Thanh niên kia nghe lời này, bàn tay nắm cát không cam lòng run rẩy mấy cái, mới hậm hực buông ra.
Phong thấy vậy, cũng biết cục diện đã ổn định lại, liền đứng dậy nhấc chân sang bên, giải thoát cho cái thằng kia.
“Cậu làm gì ở đây, sao lại…” Anh của cô gái lên tiếng chất vấn, giọng điệu hết sức bình tĩnh nhưng lại giấu giếm sự giận dữ. Dường như chỉ cần Phong nói ra lý do không để anh ta hài lòng, Phong sẽ ngay lập tức gặp rắc rối lớn vậy.
“Anh ấy…cứu em…” cô gái lúc này đột nhiên mở miệng, hơi thở chập chùng có vẻ cố gắng hết sức.
Hiển nhiên trận t·ai n·ạn vừa rồi khiến cho cô mất rất nhiều sức lực, lúc này mới có thể miễn cưỡng cố gắng nói chuyện.
“Cái gì, em bị sao?” Ông anh trai lúc này mới biết em gái mình vừa rồi xảy ra chuyện, ngay lập tức hỏi han, đồng thời xem xét xem cô có bị gì không.
“Em thấy thời tiết tốt…định…lướt ván…” Cô gái có chút xấu hổ, ấp úng nói.
“Cái gì? Anh đã dặn rồi, muốn lướt ván thì em phải hoàn thành xong khóa bơi mới được đi. Lần này xém chút nữa em đã gây chuyện lớn rồi. Lần này anh nhất định phải báo cho ba mẹ biết.”
“Anh ba, đừng mà. Em không dám nữa. Hôm nay thời tiết đẹp quá em mới lỡ…” cô gái cầu khẩn. Cô có vẻ rất sợ hãi khi nghe anh trai mình nhắc đến ba mẹ.
“Bây giờ mới biết sợ sao?” Anh hừ nhẹ với cô một tiếng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xanh xám sợ hãi của cô thì lại mềm lòng, xoay sang nhìn về phía Phong.
“Cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi. Tôi muốn mời cậu đến tham gia bữa tiệc tối nay của gia đình, để cho gia đình tôi có thể nói lời cảm ơn cậu, có thể chứ?” Anh mỉm cười, khôi phục vẻ điềm tĩnh phong độ nói ra.
Phong gần như không cần suy nghĩ lắc đầu, đáp:
“Chỉ là chuyện bình thường thôi. Nếu là người khác cũng sẽ cứu cô ấy, anh không cần quá bận tâm. Tôi còn có chút việc, tạm biệt.”
Nói xong, muốn đứng dậy rời đi.
Người kia nghe vậy, ngẫm nghĩ, rút ra đưa đến trước mặt Phong một tấm danh th·iếp màu đen, mặt trước có in mấy chữ vàng óng: “Joshua” mặt sau là một dãy số điện thoại, nói với giọng tự tin:
“Sau này trong thành phố này nếu cậu có việc gì cần giải quyết, có thể gọi cho tôi. Tôi sẽ giúp cậu xử lý.”
Thanh niên bên cạnh nhìn thấy Joshua móc ra tấm thẻ này, trong mắt rõ ràng có chút chấn kinh, không kìm được muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đồng thời ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Phong.
Cậu ta biết rõ, lời nói này của Joshua quả thật là có thành phần khiêm tốn bên trong. Lấy thế lực của gia tộc anh ta, nói không quá đáng, dù là một số chuyện lớn hơn nữa, thì cầm tấm thẻ này vẫn có thể giải quyết. Chứ đừng nói là chỉ quanh quẩn ở khu vực thành phố này.
Phong nghe câu nói kia, ngạc nhiên dừng bước, xoay đầu lại nhìn vào cái tên ‘Joshua’ trên tấm thẻ, sau đó nhìn về phía người thanh niên này, cười nhạt:
“Chuyện của tôi từ trước đến giờ tôi đều có thể tự xử lý, tạm biệt.”
Nói xong câu này, Phong lập tức xoay người đi thẳng.
Động tác cực kỳ dứt khoát.
Khi đi lên bờ biển còn không quên nhặt lấy áo thun vắt lên vai và trái dừa đang uống dang dở đi. Dù sao cũng là dùng tiền mua, nhất định không thể bỏ phí.
Joshua hơi có chút ngạc nhiên, nhìn theo bóng lưng của Phong. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh đưa tấm thẻ này ra cố tình muốn giao lưu nhưng lại bị người khác từ chối.
Trong lòng anh không khỏi dâng lên một chút cảm giác thú vị, nhưng không nhiều.
“Có lẽ cậu ta cũng không biết giá trị của tấm thẻ này.” Joshua thầm nghĩ.
Bên cạnh anh, cô gái cũng dõi theo bóng lưng của Phong, trong mắt có ánh sáng hiện lên. Cô muốn nói gì đó với anh ba của mình, nhưng khi nhớ ra ở đây còn có người ngoài, liền ngậm miệng không nói.
Mà thanh niên bên cạnh nhìn thấy Phong không cầm lấy tấm thẻ, rõ ràng trên mặt hiện lên vẻ chế giễu, dường như gã cho rằng việc Phong không nhận lấy tấm thẻ kia là cực kỳ ngu ngốc vậy.
…
Phong từ bờ biển về, sắc mặt thong dong nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy có chút buồn bực.
Cũng không biết kiếp trược Phong tạo nghiệp gì mà kiếp này gặp phải hai người kia tựa như hồn ma vậy, theo đuổi cậu không bỏ.
Mỗi lần gặp hai người này đều xảy ra chuyện không vui, điều này khiến Phong cảm thấy bất đắc dĩ.
Lần trước thì bị hỏi mua sợi dây chuyền kỷ vật, lần này thì đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nhưng xém chút bị ăn đấm.
Cũng may Phong gần đây thể trạng có tăng lên, tránh được cú đấm của thằng kia. Chỉ tiếc chưa kịp cho nó nếm mùi vị của biển, làm cho trong lòng Phong vẫn có ít nhiều tiếc nuối.
Đem trái dừa đã uống sạch nước quăng vào trong thùng rác, Phong nhánh chóng trở về nhà. Không biết rằng ở nơi nào đó, có người đã bắt đầu tìm hiểu về tin tức của bản thân mình.