Đường Chu Tước là một trong những con đường phồn hoa nhất Kinh Thành, trước kia Lý Doãn Ninh xuất cung chơi đùa, Phương Phỉ Trai là cửa hàng trên danh nghĩa Trịnh Dịch, nơi này nàng cũng biết.
Còn vùng Lĩnh Nam hoang dã, tốt đẹp hơn so với Vân phủ tối tăm không mặt trời, nhìn không thấy tương lai.
Vân phu nhân sốt ruột muốn Vân Dịch lập gia đình, đoán chừng một hai năm hắn sẽ lấy vợ sinh con. Nàng chạy trốn hắn sẽ tức giận một hồi, không hẳn gióng trống khua chiêng tìm nàng, thứ trinh trắng nhất của nữ tử cũng đã bị hắn đoạt đi, có nhốt nàng nữa, chẳng qua chỉ là tham muốn giữ lấy của nam nhân mà thôi.
Hắn cưới vợ, nàng nhất định sẽ đi, tuyệt đối không có khả năng cùng vợ cả hầu hạ hắn. Hiện tại chỉ là đẩy nhanh thời gian.
Chỗ hoàng huynh cùng cháu nhỏ. Xưa nay Cựu Đế nhường ngôi, Tân Đế vì để trấn an thần dân Tiền triều, hơn phân nửa sẽ lưu lại một mạng của Cựu Đế. Mà hoàng huynh kính xin vị Tân Đế này cố ý hạ chỉ, hứa hẹn không giết Hoàng tộc Lý thị.
Vân Dịch không muốn làm cho Tân Đế mà hắn nâng đỡ mang trên lưng cái danh "Bội bạc", sẽ không thể hành động thiếu suy nghĩ đối với phủ Tiêu Dao Hầu.
Ngay từ đầu nàng bị hắn bức hiếp, là vì sợ tên điên này nhắm mắt làm bừa, bây giờ nàng đã bị hắn ăn đến bã cũng không chừa, hắn có cái thể diện gì mà ra tay độc ác với thân nhân của nàng?
Lý Doãn suy đi nghĩ lại, xác định biện pháp có thể thực hiện, trịnh trọng đáp: "Được."
Lại không khỏi cảm động rơi lệ, mọi người đều quay lưng, chỉ có Trịnh Dịch, chỉ có hắn, dù là Trịnh gia phản đối, dù là bị đánh tới bệnh, hắn vẫn luôn luôn không quên cứu nàng khỏi biển lửa.
Nàng cẩn thận bái lạy chưởng sự tỳ nữ, "Thay ta chuyển lời cho hắn, đại ân của công tử, Doãn Ninh không có gì báo đáp, chỉ có kiếp sau, chỉ cầu kiếp sau..."
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Bây giờ thân phận nàng đã không xứng với hắn, Trịnh gia sẽ không đồng ý, Vân Dịch càng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nhớ lại những năm tháng hai người cùng nhau chơi đùa, cảm giác đẹp đẽ như đang sống trong một thế giới khác.
Nguyện kiếp sau, không có chiến tranh cùng buồn thảm, không có kẻ xấu ỷ thế hiếp người... Nàng còn là Lý Doãn Ninh sạch sẽ, hứa làm phu nhân cho Trịnh Dịch ôn nhã như ngọc.
Mặc dù một ngày nào đó nàng trở về kinh, nàng cũng sẽ mai danh ẩn tích, đi phủ Tiêu Dao Hầu làm tiểu nha hoàn, cả đời ở bên người thân, cũng đủ rồi.
Sợ thời gian chờ đợi quá lâu, Tiểu Viên sẽ đem lòng sinh nghi, Lý Doãn Ninh rửa mặt, ra khỏi nhà xí.
Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong trắng thuần khiết của Lý Doãn Ninh, mắt ửng hồng, hiếu kỳ hỏi: "Cô nương, tại sao người khóc?"
Lý Doãn Ninh oán giận liếc nàng, "Thế tử nhà các ngươi ở phía trước nhìn phu nhân tương lai, ta khóc thân phận ta như lục bình, không nơi nương tựa, ngươi cũng muốn quản sao?"
"Không dám." Tiểu Viên lắc đầu.
Lý Doãn Ninh xuất thân cao quý lại sa cơ giữa đường, chịu nhục làm nô làm thiếp dưới thân người đương nhiên lòng chua xót. Nhưng Tiểu Viên suy nghĩ, hôm nay tính cách nàng hơi hung dữ hơn so với ngày trước, nhiều thêm vài phần không đúng, chỉ mong là do ghen tuông thương tâm.
Nghĩ đến thế tử nghiêm mật trông giữ nàng ấy, nàng khuyên nhủ nói: "Cô nương, trong lòng người có cái gì không vui, phát tiết với đám người hầu chúng ta là được. Nhưng có một điều, nhất định đừng nên gạt thế tử..."
Lý Doãn Ninh bất lực cười lạnh.
Nàng như một con chim tước gãy cánh, đứt mỏ, bị nhốt trong lồng, người chăm sóc cho ăn nuôi còn khuyên bảo nàng, đừng làm tổn thương, mổ thương chủ nhân.
"Ta có thể lừa gạt hắn cái gì, đây không phải lấy trứng chọi đá..."
Nói xong, Lý Doãn Ninh sửng sốt, kỳ quái nhìn về phía Tiểu Viên, có phải nàng ta phát hiện cái gì hay không?
Nhưng Tiểu Viên vẫn luôn ở ngoài, chưa từng thấy chưởng sự tỳ nữ Trịnh Dịch, Vân gia vừa đến kinh thành không lâu, cũng không có khả năng quen biết.
Xem bộ dạng Tiểu Viên vẫn là trắng trắng mập mập, ngốc nghếch đáng yêu, không giống cao nhân có nội công, thính lực tốt một chút nào.
Doãn Ninh tự an ủi mình, có thể nàng suy nghĩ nhiều quá.
Một lần nữa để Tiểu Viên chỉnh trang xong cho nàng, Lý Doãn Ninh dùng đồ ăn trưa trong chùa, trong chốc lát mặt trời vừa ngả về tây, bên chỗ Vân Dịch sai người tới đây, bảo là muốn lên đường hồi phủ.
Đáng tiếc nàng đã đến cửa chùa, không thấy vị nữ chủ nhân tương lai —— Cô nương nhà Ngự Sử kia. Nghĩ đến hẳn là Vân Dịch thuận miệng nói, hắn nào dám thật cho thông phòng gặp vợ cả chưa lập gia đình, đây không phải là đánh vào mặt người nhà gái sao, còn công khai nói với mọi người, trước hôn nhân hắn lăng nhăng không trói buộc.
Vân phu nhân lên xe ngựa phía trước, Lý Doãn Ninh nhu thuận tiến vào chiếc phía sau. Chờ giây lát, không thấy Vân Dịch lên xe, nàng vén rèm cửa xe ra nhìn quanh bên ngoài.
Vân Dịch cùng Vân Nhị đứng cách xe ngựa bảy tám bước xa.
Vân Nhị cúi đầu, nhỏ giọng báo cáo chuyện cho người phía trước, Vân Dịch nhăn mày lại, nhếch môi mỏng, rất là không vui, thỉnh thoảng gật đầu, bờ môi mấp máy phân phó cái gì.
Lý Doãn Ninh dựng tai lên lắng nghe, nàng không có công phu nghe không được chút gì.
Chỉ là thật hiếu kỳ, là chuyện gì, làm hắn mất hứng như vậy. Sẽ không phải gặp mặt bị cự tuyệt rồi đấy chứ?
Lý Doãn Ninh muốn cười, nàng vừa cong mày lên, Vân Dịch ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp phóng tới phía nàng.
Vui vẻ ngưng kết ở khóe mắt đuôi lông mày.
Lý Doãn Ninh bị hắn nhìn giật mình nảy người.
Ánh mắt của hắn, giống như hai mũi tên nhọn gào thét phóng đến, hung hăng tựa như muốn chọc ra hai cái lỗ trên người nàng. Không, nếu như ánh mắt có thể hóa thành mũi tên nhọn, hắn không phải sẽ một mũi tên xuyên qua nàng hay sao!
Hai chân nửa ngồi của Lý Doãn Ninh như mất hết sức lực, đặt mông ngã vào trong xe, buông rèm xuống.
Nàng chậm chạp lấy lại tinh thần, xốc lên lần nữa, Vân Dịch đã quay mặt đến nơi khác.
Nhưng nàng xác định vừa rồi không nhìn lầm, đôi mắt kia tràn ngập âm tàn ánh mắt phảng phất như muốn giết người.
Hắn muốn giết nàng sao?
Bởi vì nhìn hắn như bị người ta cự tuyệt, nàng còn cười nhạo hắn?
Lý Doãn Ninh cảm giác không phải, một phỏng đoán đáng sợ hơn xuất hiện trong lòng, hắn đã biết kế hoạch chạy trốn của nàng.
Nàng cùng chưởng sự tỳ nữ nhỏ giọng nói chuyện như vậy, một người bình thường như Tiểu Viên căn bản không nghe được. Chẳng lẽ hắn sắp xếp ám vệ bên người nàng?
Nàng quan trọng như vậy sao?