Phần lớn ám vệ là nam, hắn nguyện ý để cho người khác nghe góc tường nhà xí của nàng? Không phù hợp với tính tình bá đạo của hắn.
Lý Doãn Ninh vỗ ngực một cái, quyết định chờ hắn lên xe, yên lặng theo dõi thay đổi.
Nàng uống xong một chén trà, sưởi ấm ngón tay lạnh buốt, Vân Dịch lên xe, đội ngũ chậm rãi khởi hành.
Vân Dịch dựa vào trên giường nhỏ, nửa khép đôi mắt, giống như đang nghỉ ngơi.
Lý Doãn Ninh rót thêm một chiếc trà, đưa lên trước mặt hắn, "Khát không, uống hai ngụm đi?"
Vân Dịch mở mắt, ánh mắt kinh ngạc sao hôm nay nàng nhanh nhẹn như vậy, lại không hỏi nhiều, bưng lên uống một hớp.
Lý Doãn Ninh ân cần nhận chén trà nhỏ từ tay hắn, đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay hắn, âm điệu dịu dàng hỏi: "Vừa rồi làm gì ngươi trừng ta như vậy? Hù chết ta."
Vân Dịch khẽ nhúc nhích ngón tay, không bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngược lại rút tay đi, xoa lông mày, "Một ít chính sự, phiền lòng."
Lý Doãn Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra hắn tức giận, là do chính vụ trên triều đình. Chuyện cũng không lạ gì, lúc trước tính khí hoàng huynh tốt như vậy, có khi cũng sẽ bị thần tử chọc giận đến vứt tấu chương ngay trên tảo triều.
Nếu vậy nàng không quấy rầy hắn nữa, mỗi người yên tĩnh một nơi, ăn mấy miếng điểm tâm.
Vân Dịch nhìn nàng giống như chú mèo nhỏ, cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mọng đóng mở, hai gò má nhúc nhích, chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Buổi sáng nay ta còn chưa cho nàng ăn cơm hả, bánh ngọt hoa quế cùng sữa bò, đều vào bụng mèo hết rồi?"
Lý Doãn Ninh sững sờ.
Chuyện này không phải là vì Tiểu Viên qua loa tắc trách, thuận miệng nói đấy chứ. Tiểu Viên thật nhỏ mọn, không đúng, Vân Dịch quá so đo, việc nhỏ ấy cũng muốn người hầu báo cáo.
Lý Doãn Ninh sợ hắn hỏi nhiều chuyện nàng đi nhà xí, nghiêng người, nâng hai tay lên, phồng đôi mắt hình cầu lên, học bộ dạng con mèo nhỏ "Meow" kêu một tiếng.
"Ta chính là muốn đi tiểu tiện, Tiểu Viên hỏi tới hỏi lui..."
Vân Dịch quả nhiên tâm tình trở nên tốt, mỉm cười vuốt ve trán của nàng, "Hiện tại xong chưa?"
"Tốt rồi tốt rồi." Lý Doãn Ninh sợ hắn lại muốn giúp nàng bắt mạch, "Từ nhỏ dạ dày ta đã yếu rồi..."
Không biết tại sao, Vân Dịch nghe được thì thu lại nụ cười, nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Ăn cái gì, biết rõ không thể thì sao còn ăn, thỏa mãn cái miệng hại cái thân."
Phỏng đoán đáng sợ lại xuất hiện trong lòng Lý Doãn Ninh.
Rõ ràng hắn nói "Ăn cái gì", nàng lại cảm thấy hắn đang ngấm ngầm nói chuyện nàng muốn chạy trốn.
"Về sau ta sẽ chú ý." Nàng nói qua loa.
Có câu nói rằng, trong lòng có tòa Phật, nhìn ai cũng đều là Phật, trong lòng có một con ma, nhìn ai cũng đều là ma.
Nàng nhất định quá lo lắng sợ hãi, nên mới hoài nghi Tiểu Viên, trong chốc lát lại hoài nghi Vân Dịch. Thần hồn nát thần tính, đúng là như thế.
Một đường không nói chuyện, trở lại Vân phủ. Buổi chiều, cảm giác kỳ quái này của Lý Doãn Ninh lại ập đến.
Từ sau khi mất nước bị hắn mang về Vân gia, buổi chiều đầu tiên nàng ngủ trong căn phòng của người hầu cũ nát, các đêm khác thì đều là ngủ ở trong phòng Vân Dịch.
Mới đầu nàng không muốn, nhưng không lay chuyển được, về sau mới biết được hành động này của hắn là vì thỏa mãn dục vọng giống như cầm thú động dục của hắn. Mặc kệ nửa đêm hay buổi sáng, chỉ cần hắn muốn, lại đè nàng hung hăng "giày vò" một trận.
Nhưng đêm nay dùng xong cơm tối, nàng như thường ngày bước vào trong phòng Vân Dịch, lại bị Vân Nhị ngăn ở ngoài cửa, nói thế tử muốn một mình tĩnh tu, không nên quấy nhiễu.
Lý Doãn Ninh nhất thời có một suy nghĩ trong đầu: Hắn tức giận?
Hắn biết rõ nàng muốn chạy trốn, vì vậy tức giận?
Có lẽ buổi chiều khoảnh khắc ánh mắt quá mức sắc bén của hắn nhìn về phía nàng, như một thanh dao nhọn, có thể chọc thủng suy tính của nàng. Nàng cảm giác, mỗi một hành động của nàng, đều bị hắn hiểu rõ.
Lý Doãn Ninh lắc đầu, đã hiểu rõ tình hình, vì sao hắn không truy cứu, bắt lấy nàng cùng tỳ nữ Trịnh gia ngay tại chỗ, trực tiếp xử trí không tốt sao? Cần gì nhẫn nhịn như vậy, giống như hờn dỗi.
Trừ khi, hắn đang giữ lại chiêu lớn hơn phía sau, đang chờ nàng cùng Trịnh Dịch.
Lý Doãn Ninh không khỏi cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Nửa đêm ngủ, nàng suy đoán không rõ suy tính của hắn.
Ngày thứ hai, thức ăn của nàng cũng được sửa lại, từ gạo và mì ngon biến thành cơm rau dưa không khác gì người hầu khác.
Đừng đề cập tới các bánh ngọt hương vị ngọt ngào cùng sữa bò được nấu đến mùi thơm bốn phía.
Cái gì cũng không còn nữa.
Từ xa xỉ tới bần hàn, Lý Doãn Ninh không hiểu sao cảm thấy có chút uất ức.
Thực tế đến quán ăn mua cơm, ánh mắt người ngoài dò xét nàng giống như nhìn người "bị chồng ruồng bỏ", thỉnh thoảng còn có thể nghe được một đôi lời nhỏ giọng nghị luận, "Thất sủng rồi à", "Thế tử muốn lấy vợ rồi" ...
Doãn Ninh đã tiếp nhận cái lý do này, hắn muốn thành thân với danh môn khuê tú, không thể lại cùng công chúa vong quốc, tỳ nữ thông phòng không chốn nương thân này ở một phòng.
Tuy rằng hắn không đuổi nàng, nhưng cố ý giữ khoảng cách với nàng, chỉ coi nàng như tỳ nữ bình thường.
Nhưng Lý Doãn Ninh vẫn phải đi.
Nàng biết rõ, chủ mẫu tương lai khó có khả năng chấp nhận được trong nội viện có một nữ tử đã từng ân ái cùng phu quân mình.
Trong lòng tự hỏi, nếu nàng lập gia đình cùng Trịnh Dịch, nàng cũng không thể thản nhiên tiếp nhận một tỳ nữ hắn từng ngủ cùng.
Mình không làm được, người ngoài sao có thể?
Đợi Vân Dịch chủ động thả nàng rời đi, không biết ngày tháng năm nào. Huống chi, với tính tình mạnh mẽ của hắn, dù hắn từ bỏ, cũng sẽ đặt nàng ở phía dưới mí mắt.
Lý Doãn Ninh đợi hai ngày, Vân Dịch không truyền lời gặp nàng, dường như trở về từ Linh Đài Tự, đã quên quý phủ còn có người như nàng.
Buổi tối ngày thứ ba, nàng dùng quan hệ với Tiểu Viên, tìm phòng ăn muốn một chén canh ngọt.
Ngày mai Trịnh Dịch đã sai người đưa nàng rời kinh, nhưng thân phận nàng đặc biệt, muốn ra khỏi Vân phủ, phải được Vân Dịch đồng ý.
Nàng không thể không "Biết rõ núi có Hổ, còn hướng Hổ mà đi" .
Lý Doãn Ninh bưng bát canh ngọt, đi tới nội viện của Vân Dịch, biết hắn đang ở phòng sách, nhờ Vân Nhị thông báo. Lúc này hắn không tránh nữa, ngược lại thoải mái cho nàng đi vào.
Phòng sách cùng phòng ngủ của hắn có phong cách tự, khắp nơi lộ ra không khí không người ở. Một chậu hoa cũng không có, chỉ có một loạt binh khí băng lãnh sáng loáng được treo trên vách tường, cùng những cuốn sách thật dày chồng chất trên giá sách.
Lý Doãn Ninh nhìn chăm chú, phần lớn sách đều là khu vực địa lý các nơi cùng binh pháp mưu lược.
"Chuyện gì?" Vân Dịch đặt bút lông đang phê duyệt văn thư xuống.
Lý Doãn Ninh cười dịu dàng nâng cao cái khay trong tay, "Ta đưa bát canh ngọt cho ngươi."
"Không cần, mang đi đi!" Hắn lại cúi đầu nhìn lên văn thư.
"Vì sao?" Có câu đưa tay không đánh mặt người cười mà.
Vân Dịch ngước mắt, cười lành lạnh nói: "Nàng ngay cả khẩu vị của ta cũng không rõ, tới đây đưa làm cái gì, trở về nghỉ ngơi đi."
Lý Doãn Ninh ngậm miệng.