Lý Doãn Ninh nói như vậy nhưng còn có một mục đích sâu xa hơn. Không phải hắn hoài nghi hôm nay nàng muốn chạy sao, nàng cứ phải gọi hắn cùng đi ra, triệt để loại bỏ sự nghi ngờ của hắn.
Về sau biến chuyện đi ra ngoài thành bình thường, lúc đó lại thừa dịp hắn không phòng bị, chạy là thượng sách.
Nhưng Vân Dịch không có hào hứng được như nàng, hắn dựa vào cạnh cửa, thản nhiên nói: "Hôm nay ta tới là để cho nàng biết hai chuyện."
Lý Doãn Ninh nhìn hắn nghiêm mặt, thu hồi tâm tư vui vẻ.
Thân hình cao lớn của hắn dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tạo thành một cái bóng lớn ở trong phòng, bao phủ nàng nho nhỏ ở trong đó.
Lý Doãn Ninh cảm giác lưng phát lạnh, nàng không khỏi siết chặt lòng bàn tay.
Hắn sẽ nói cái gì?
Thay đổi ý định muốn lấy vợ, hay là hết hứng thú không muốn nàng nữa?
Vân Dịch trầm giọng nói: "Tiết Độ Sứ của Kiếm Nam - Nghi Châu, tiếp nhận huyết mạch của tiền triều Lý thị làm Vương, khởi binh làm loạn, ý muốn cứu Cựu Đế Lý Diệp ra, khôi phục triều Trần."
Lý Doãn Ninh không hiểu chính trị triều đình, cũng biết có người lôi kéo người trong tộc bọn họ khởi binh mưu phản, cái này không thể nghi ngờ là đẩy dòng tộc ở trong Kinh lên nơi đầu sóng ngọn gió, đem hoàng huynh như cá gác ở trên lửa nướng.
Nàng lắc đầu: "Chuyện này không liên quan cùng hoàng huynh, huynh ấy bị các ngươi nhốt tại phủ Tiêu Dao Hầu, không có khả năng đưa tin ra ngoài, xui khiến Tiết Độ Sứ mưu phản..."
"Có phải là hắn xui khiến hay không không quan trọng. Trong triều không ít người khuyên, chém Cựu Đế tiền triều để cắt đứt ý đồ mưu phản."
Cây trâm hoa hạnh mà Lý Doãn Ninh cầm hồi lâu trong tay, "Cộp" một tiếng rơi xuống đất vỡ thành hai đoạn.
Nàng kinh ngạc xoay người lại nhặt, mới nghĩ đến đã vỡ rồi.
Bên tai nàng đột nhiên hiện lên giọng nói của Vân phu nhân: "Thừa dịp con ngủ chọc con một đao", nàng tự xưng là không làm tiểu nhân, trước giờ không chủ động tổn thương người khác nhưng giờ khắc này thật là muốn không để ý sống chết mà cầm cây trâm đâm vào ngực hắn và Tân Đế vài cái.
"Hoàng huynh ta đã nhường ngôi, cũng đã chủ động đưa vị trí Hoàng Đế cho các ngươi rồi! Vì sao các ngươi còn muốn giết huynh ấy, vì sao các ngươi còn không chịu buông tha huynh ấy, vì sao..."
Nàng cao giọng kêu to, liên tục chất vấn, chỉ cảm thấy thứ chảy ra trong mắt không phải nước mắt mà là máu.
Vì sao cuộc đời lại như thế này, bọn họ chiếm đoạt vườn của nhà ngươi, giam lấy sự tự do của ngươi, cuối cùng, một chút đường sống cũng không chừa lại cho ngươi...
Tiểu Viên thấy tình thế không đúng, vội vàng đi ra ngoài.
Vân Dịch nhìn Lý Doãn Ninh đờ đẫn rơi lệ, bộ dáng dường như mất hồn, quay mặt qua, hắn bình tĩnh nói: "Hôm nay ta tới, là báo cho nàng biết. Nàng hỏi vì sao nhiều như vậy, ngày đầu tiên gặp mặt ta đã trả lời nàng rồi, thắng làm vua thua làm giặc, thua được chịu được."
"Ha ha..." Lý Doãn Ninh cười lạnh: "Ta cũng là kẻ phản tặc..." Giống như nghĩ đến cái gì, nàng lảo đảo bổ nhào vào trước mặt hắn, quỳ xuống ôm lấy hai chân hắn: "Ta cũng là phản tặc, mấy người coi như là ta xúi giục Tiết Độ Sứ Nghi Châu mưu phản, các ngươi giết ta đi, giao ta cho đủ loại quan lại, ta chết thay hoàng huynh ta..."
Vân Dịch mơn trớn một giọt nước mắt trên gò má nàng, hình như có tình, cũng giống như vô tình: "Nàng chết có tác dụng gì, Cựu Đế không chết, tà tâm không chết, phản loạn khi nào mới có thể ngừng?"
Lý Doãn Ninh "Bịch" một tiếng co quắp ngồi dưới đất.
Hắn nói như chém đinh chặt sắt như vậy, dựa vào cái gì mà hắn chắc chắn như vậy?
Nghĩ đến sự dị thường của hắn lúc trước cùng sự thăm dò hôm qua, nàng hình như bắt được cái gì, nhảy lên, lớn tiếng nói: "Có phải ngươi đã sớm biết ta muốn chạy trốn hay không, cố ý nói loại lời nói dối này đe dọa ta, trả thù ta?"
Vân Dịch bĩu môi, hắn hơi cúi đầu xuống, trong giọng nói mơ hồ mang theo hả hê: "Kế tiếp ta muốn cho nàng biết chuyện thứ hai. Phương Phỉ Trai ở đường Chu Tước tối hôm qua bị cháy, rụi thành một bãi phế tích, sáng nay ta cảm thấy ảnh hưởng đến cảnh sắc của Kinh Thành đã cho Kinh Triệu Doãn san bằng khu đất kia rồi."
ẦM——
Đầu óc Lý Doãn Ninh như bị sấm chớp đánh trúng.
Hóa ra hắn biết tất cả!
Từ chuyện nàng gặp tỳ nữ Trịnh gia, đến chuyện nàng giả vờ ngây ngốc trên xe ngựa, sau đó buông thể diện tôn nghiêm tới thư phòng năn nỉ hắn đồng ý cho nàng xuất phủ, hắn tâm sáng như gương, một mực xem nàng vụng về diễn kịch.
Cho tới bây giờ, hắn không muốn trực tiếp dùng thủ đoạn quyết liệt, triệt để phá hủy suy nghĩ chạy trốn trong đầu nàng.
Lý Doãn Ninh cảm giác mình giống như con côn trùng bay vào bên trong mạng nhện, giãy giụa thoát ra một cái cánh, nàng cho là có đường sống, không nghĩ tới đỉnh đầu còn có một tấm mạng lớn hơn dày hơn, dính mạnh hơn nữa, tùy thời chờ đợi gắt gao trói chặt nàng.
Phút chốc nàng cảm thấy không thở nổi, một tay xoa ngực, lắc đầu nói: "Ta không tin, ta không tin chuyện của hoàng huynh là thật... Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta!"
Vân Dịch chậm rãi nói: "Mấy ngày trước đây ta đã thu được mật báo, tảo triều hôm nay Tân Đế mới bắt đầu thương thảo cùng đại thần."
Hắn đưa mắt nhìn ánh sáng chiếu vào cửa sổ, "Giờ này, hẳn đã truyền vào kinh thành. Không phải ngươi muốn xuất phủ sao, tự mình đi trên đường nghe một chút."
Nếu như chuyện Phương Phỉ Trai như một tia sét, vậy thì câu cuối cùng của hắn giống như mười tia sét đánh vào người, trước mắt Lý Doãn Ninh mê muội, bên tai vù vù, nàng giống như đã mất đi ý thức, không thể nhìn thấy gì và cũng không nghe được gì.
Tri giác duy nhất là nước mắt rơi vào mu bàn tay, nổi lên bọt nước ấm áp, nàng biết rõ mình còn sống.
Vân Dịch quay lưng đi.
Tiểu công chúa sắc mặt trắng bệch, ánh mắt buông lỏng, cộng thêm một thân áo trắng, tóc tai bù xù, giống như nữ quỷ bò ra từ trong phần mộ, hoàng huynh nàng không chết ngược lại nàng chết trước rồi.
Hô hấp hắn cứng lại, đi chậm lại dưới ánh mặt trời, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta không rảnh đi Hồng Vận Lâu, nàng muốn ăn cái gì thì để người hầu đi cùng nàng đi."
Lý Doãn Ninh nghe không rõ Vân Dịch nói cái gì, lời hắn nói giống như một trận gió khinh thường thổi qua. Cả người nàng, cả trái tim nàng đều bị sự thật tàn khốc kia chiếm lấy, đợi Vân Dịch rời đi rất xa, nàng mới hoàn hồn kêu người chuẩn bị xe xuất phủ.