Một phòng tĩnh lặng.
Nghe Vân phu nhân nói chuyện xong, kỳ thật nàng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi.
Ba năm trước đây hắn đã biết nàng sao? Nếu như quen biết, vì sao ngày mất nước đó phải dùng thủ đoạn ngang ngược như vậy cưỡng bức chiếm đoạt nàng? Thậm chí, hai tên lính quèn kia có phải dưới sự đồng ý của hắn mới đến đe dọa nàng, cho nàng uống thuốc kích dục, thuận lợi cho Tướng Quân bọn họ chinh phục nàng hay không?
Lý Doãn Ninh lắc đầu, lại cảm thấy không thể tin.
Hiện tại cũng không dám nói mình dáng vẻ khuynh thành, huống chi ba năm trước đây, nàng là một con nhóc mới mười hai tuổi miệng còn hôi sữa, Vân Dịch là một thanh niên mười bảy tuổi đã vào sinh ra tử trên chiến trường, làm sao có thể để ý nàng.
Lại nói, dung mạo hắn xuất chúng như thế, nếu từng xuất hiện ở bữa tiệc hoàng cung, nàng khẳng định có ấn tượng. Nhưng nàng đúng là lần đầu tiên gặp hắn.
Có lẽ là Vân phu nhân hiểu lầm.
Về phần báo mối thù mất nước, Vân phu nhân cũng đánh giá nàng cao quá rồi.
Bình thường nàng gặp được con chim nhỏ bị thương cũng sẽ ra tay cứu chữa, nhìn thấy một đám kiếm cũng không nỡ giết chết, làm sao dám lấy dao giết người chứ?
Đừng nói là đâm dù là làm tổn thương hắn, không phải Vân gia sẽ phanh thây xé xác hoàng huynh cùng cháu nhỏ của nàng luôn hay sao.
Hiện tại nàng chỉ cầu người thân có thể bình an.
Vân phu nhân sợ Vân Dịch để tâm nàng, nàng lại càng không nguyện nương thân nơi kẻ địch, thực xin lỗi phụ hoàng mẫu hậu mất sớm, liệt tổ liệt tông triều Trần.
Lý Doãn Ninh suy nghĩ một chút, tuy rằng nàng định thay đổi kế hoạch chạy trốn ngày mai, nhưng vì không để Vân Dịch sinh nghi, càng thêm ngày sau có thể thuận tiện ra vào cửa lớn Vân phủ, nàng vẫn như trước nhắc lại ý định của mình.
"Đêm nay ngươi còn cần không? Nếu không cần, ngày mai ta có thể đi ra ngoài rồi chứ..."
Lý Doãn Ninh rót một chén trà nhỏ nâng tới trước mặt hắn, mắt đen nhìn hắn, môi dưới khẽ cắn, khẩn trương lại chờ mong.
Vân Dịch vuốt đi giọt nước mắt chưa khô trên lông mi nàng, lại xoa cánh môi sưng đỏ của nàng, chậm rãi nói: "Nếu như ngày mai ta không cho nàng ra ngoài thì sao?"
"A?" Lý Doãn Ninh ra vẻ kinh ngạc, cắn đầu ngón tay hắn, "Nhưng ta cũng đã giúp ngươi..." Nàng dẩu miệng lên, nước mắt nói đến là đến, "Ta thật sự thua thiệt lớn..."
Vân Dịch nghiêng mặt qua, không muốn nhìn thấy bộ dạng nàng giả vờ ngây ngô, lại nhận lấy trà, đặt lên trên bàn.
Hắn nhìn qua ngoài cửa sổ, "Được, ta đồng ý với nàng."
Thần sắc hắn đạm mạc, thanh âm mang theo vài phần yếu ớt mịt mù, cả người giống như mặt hồ kết băng vào đông, hoàn hảo đến mức nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.
Nhưng Lý Doãn Ninh không hiểu sao có thể cảm nhận được, hắn đang mất hứng.
Có phải hoài nghi nàng muốn chạy hay không, nhẫn nhịn chờ đối phó nàng?
Trong lòng Lý Doãn Ninh đắc ý hừ một tiếng, lúc này nàng càng muốn làm phương pháp trái ngược, cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng.
"Đa tạ công tử..."
Nàng kéo dài âm điệu, bưng cái khay trên bàn lên chạy đi nhanh như chớp.
Vân Nhị vào cửa, chắp tay thấp giọng nói: "Công tử, bên chỗ Trịnh gia, đêm nay?"
Vân Dịch lướt nhẹ qua cái nắp gốm trên chén trà nhỏ, âm u nói: "Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch lúc đầu."
Ngày thứ hai, Lý Doãn Ninh khó có được một giấc ngủ tới hừng đông.
Đã nói với Vân Dịch là nàng muốn đi ra ngoài ăn uống chơi đùa, dù hôm nay không chạy trốn cũng phải giả bộ vui mừng.
Nàng thay một cái váy trong trắng thuần khiết, để Tiểu Viên búi cho nàng búi tóc thiếu nữ, lúc đang ngắm nghía gương đồng trên bàn trang điểm thì Vân Dịch chợt đến.
Lý Doãn Ninh nhìn mặt trời phía ngoài, ánh vàng rực rỡ treo ở ngọn cây, hiện tại chắc là giờ Thìn, có lẽ hắn vừa hạ triều trở về.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu Viên đang vẽ mi cho nàng, nghe nàng lên tiếng, sợ tới mức tay run lên, vội ngẩng đầu hành lễ với Vân Dịch.
Lý Doãn Ninh chậm chạp đứng lên, cúi cúi người qua loa, chỉ vào hai cái ghế mục nát bị mực làm bẩn ở một bên: "Trong phòng này không có chỗ tốt cho ngươi ngồi, đứng một lát đi."
Nàng không có thói quen hành lễ cho người ta. Hai người ở chung, tuy là chủ tớ nhưng nàng luôn luôn không biết lớn nhỏ, hắn mắt nhắm mắt mở, nàng cũng không khách khí với hắn.
Cái gian phòng rách rưới này vốn chính là hắn để nàng vào.
Vân Dịch đứng ở cửa ra vào không nói lời nào.
Lý Doãn Ninh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ vàng óng ánh thật giống như bánh xốp mới ra lò, tia sáng rạng rỡ ngời ngời tựa làn hương bốc lên ngào ngạt, sáng sớm nàng ăn cháo loãng dưa muối, miệng nhạt nhẽo không có vị.
Tròng mắt xoay động, đột nhột nghĩ đến nói: "Ngươi có muốn cùng ta đi ra dạo phố hay không? Ở Kinh Thành, đồ ăn của Hồng Vận Lâu làm rất ngon..., có bánh ngọt bánh bột ngô, nghe nói còn có đồ ăn U Châu nữa đấy..."
Nàng tới phòng thu chi lĩnh tiền công chắc chắn cũng không được bao nhiêu, nào vào được mấy quán mà một bữa ăn cũng mấy chục mấy trăm lượng bạc. Hồng Vận Lâu là quán ăn rất có tiếng tăm ở Kinh Thành, bánh xốp phô mai chỗ đó làm vừa xốp vừa mìn, nhớ tới cũng chảy cả nước miếng.
Nàng bị hắn ức hiếp lâu như vậy, tốt xấu cũng nên đền bù tổn thất cho nàng một lần. Đồ nhỏ mọn, nàng đi ra ngoài chơi, hắn lại không cho bạc.
Trên giường là của hắn, dưới giường thì không phải rồi hả?