Gian ngoài đã đốt lửa, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Lý Doãn Ninh kỳ quái, sao hắn bỗng nhiên đốt than ấm, hiện tại mới cuối thu. Ngoài cửa sổ một tiếng sấm sét, tưởng tượng, Vân Dịch nói thân thể của hắn không tốt, hắn vừa từ trên giường đứng lên không lâu, hẳn là sợ đông lạnh.
Nghĩ lại, lúc hắn ngủ, hắn rõ ràng giống như cái lò lửa lớn, nướng đến nổi trên người nàng đổ mồ hôi...
"Ắt xì hơi... Ắt xì hơi...!"
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhảy mũi hai cái, sờ sờ cái mũi.
"Tóc không lau khô, ngươi nghĩ để bị phong hàn lây bệnh cho ta?" Trong mắt Vân Dịch không vui nhìn nàng.
Lý Doãn Ninh ngoan ngoãn để Tiểu Viên cầm khăn lau khô tóc cho nàng. Tiểu Viên cũng đã thay quần áo khô.
Vân Nhị bưng đến một chén canh gừng, để ở một bên bàn, cùng Tiểu Viên lui ra.
Lý Doãn Ninh biết điều bưng canh gừng lên, "Ta không thể bị phong hàn lây bệnh cho ngươi." Nhấp một miếng, cay đến cái lưỡi run lên, nàng nhìn bốn phía, không có hương vị bánh ngọt giảm bớt.
Vài ngày nàng không ở đây rồi, Vân Dịch sao lại chuẩn bị những vật kia. Bất đắc dĩ nhíu cái mũi lại, một hơi uống xong.
"Phù phù..."
Cái miệng nhỏ của Lý Doãn Ninh thở lấy thở để, thấy chỉ có trên bàn nhỏ bên cạnh Vân Dịch để chén nước trà, nàng đi qua, nhanh nhẹn cầm lấy chén trà nhỏ của hắn rót phần nước trà còn sót lại vào trong bụng.
"Khụ khụ..."
Thật đắng! Lý Doãn Ninh không hiểu sao buổi tối hắn uống trà nồng như vậy làm gì, thức đêm đọc văn thư sao? Vậy mà Vân Nhị còn nói hắn mệt mỏi ngủ rồi, thật gạt người.
Vân Dịch nhìn bộ dạng nàng lúc thì dẩu miệng, lúc thì che miệng, trong mắt ngược lại nhiễm lên ba phần vui vẻ.
Lý Doãn Ninh bắt đầu bò theo sào tre, khom gối quỳ xuống, cứ phải quỳ gối trên mặt giày của hắn, nói khẽ: "Hôm nay ta tới đây, là có một chuyện cầu xin ngươi."
Vân Dịch không hỏi chuyện gì, sự vui vẻ trong mắt chuyển thành cười lạnh.
"A, lúc phải dùng tới ta mới nhớ tới ta, lúc không cần ta thì mưu đồ tìm vị hôn phu trước đây song túc song phi**, dựa vào cái gì ngươi cảm thấy Vân mỗ ta là người để cho người ta thích thì gọi không thích thì đuổi?"
Song túc song phi**: Ý chỉ ở bên nhau không rời
Trời, ai dám thích thì gọi không thích thì đuổi là dành cho hắn chứ, câu "Song túc song phi" này dùng cũng không đúng.
Nàng chỉ là không muốn lưu lại ở bên cạnh hắn, cũng không phải muốn thành đôi cùng với Trịnh Dịch.
"Ta không phải, ta không có..."
"Nàng chưa từng gặp tỳ nữ Trịnh gia, hay là không có ý định tới cửa sau Phương Phỉ Trai?"
Hai chuyện này, một thì nàng bị hắn bắt tại trận, một chuyện bị hắn phá hư chưa thành. Lý Doãn Ninh ngậm miệng.
Vân Dịch hừ lạnh nói: "Còn chỉ cầu kiếp sau, chỉ cầu kiếp sau... Ta đáng sợ như vậy sao? Hắn giúp nàng chạy trốn nàng mang ơn như vậy, đời này muốn bên hắn không nói, đến kiếp sau cũng đồng ý bên hắn!"
Rồi còn chưa hết giận, đầu gối hắn đụng lên một bên vú nàng.
"A......"
Lý Doãn Ninh hút không khí che lên ngực trái, may mà chỗ này nhiều thịt, bằng không thì đập vào chắc chắn bầm tím cả.
Nữ ám vệ sao mà cái gì cũng báo cáo.
Tại sao nàng phải chạy, đây không phải là trách hắn ăn nàng xong lau sạch còn không chịu thả người. Bên tai lại quanh quẩn lời nói của Vân phu nhân ngày đó tại thư phòng.
Nàng cụp mắt nói: "Ta sớm nói muốn ngươi thả ta đi, nhưng ngươi... Mẹ của ngươi cũng nói thân phận chúng ta không thích hợp."
Vân Dịch vén cằm Lý Doãn Ninh lên, ánh mắt thâm trầm như mưa gió nghiêng trời lệch đất bên ngoài, gắt gao quét sạch nàng trong đó. Hắn cười nói từng chữ một: "Ở chỗ này của ta, không có việc có thích hợp hay không, chỉ có muốn hay là không muốn, ta đã muốn thì nhất định phải có được!"
Thần sắc hắn ép buộc, ngữ khí chém đinh chặt sắt, giống như thợ săn mưu đồ đã lâu đối với con mồi.
Lý Doãn Ninh lại nghĩ tới Vân phu nhân nói ba năm trước đây hắn đã đến Kinh Thành... Chẳng lẽ lúc ấy hắn thật sự vừa ý đối với bản thân nàng lúc mười hai tuổi?
Trong khoảng thời gian tiếp xúc chưa từng phát hiện hắn có cái tính thích trẻ em gái, thậm chí, bên cạnh hắn không có những nữ nhân khác...
Nàng trăm mối vẫn không có cách giải, thì thào: "Tại sao là ta, vì sao..."
Nàng dung mạo xinh đẹp, nhưng cũng không thể xứng với khuynh quốc khuynh thành, tư thái lung linh, nhưng không sánh bằng đẫy đà vũ mị, tính tình nàng ngây thơ, tay chân vụng về, theo như lời nói trong dân gian, là một kẻ đần có chút thiếu linh hoạt.
Vì sao hắn cứ cố chấp muốn nàng?
Vân Dịch buông nàng ra, phủi tay, hời hợt: "Có thể có vì sao chứ. Dạy dỗ một lá ngọc cành vàng thành dâm oa đãng phụ, nam nhân nào không có hứng thú, người bên ngoài muốn dùng giá cao chuộc nàng còn rất nhiều đấy."
Thì ra là thế, Lý Doãn Ninh giật mình.
Nhúng chàm công chúa tiền triều, hoàn toàn có thể cho lịch sử chinh phục của nam nhân tăng một khoản ghi chép ngăn nắp, dù tương lai nói khoác ra ngoài, người ngoài cũng sẽ cổ động hâm mộ.
Về phần nàng nghĩ như thế nào, vậy cũng không quan trọng.
Nàng chỉ là một đồ vật để hắn thỏa mãn mặt mũi cùng thú tính.
Ánh mắt Lý Doãn Ninh chua xót, nàng cắn chặt môi dưới, nhịn xuống nước mắt đang muốn tràn ra, hít sâu mấy hơi, nói thẳng: "Hôm nay ta đến, là muốn cầu ngươi cứu ca ca ta."
Theo như tính tình của hắn, nếu như khiến nàng hiểu rõ tình hình, chắc hẳn đã có đối sách.
Vân Dịch nhìn biểu lộ nàng rưng rưng muốn rơi lệ, uất ức khó chịu, nghiêng mặt đi.
Từng âm thanh sấm sét ầm ầm bọc lấy tia chớp xua tan đêm tối nổ tung ngoài cửa sổ, mưa gió đùng đùng không có đầu cuối, giống như tâm tình khi hắn biết được lòng nàng tràn đầy vui vẻ muốn đi cùng Trịnh Dịch, lại cảm kích ái mộ hứa hẹn kiếp sau cùng hắn ta.
Hắn lòng dạ sắc đá, phun ra bốn chữ: "Lực bất tòng tâm."
Lý Doãn Ninh hơi giật mình co quắp xuống dưới giày hắn.
Nàng cầu hắn như vậy, nàng cũng đã cầu hắn như vậy!
Xem ra là nàng đã ôm tưởng tượng quá tốt đẹp đối với hắn, cho là mình hạ mình làm thiếp, hắn sẽ duỗi tay trợ giúp.
Đây mới chính là trừng phạt của hắn đi.
Nói cho nàng biết hoàng huynh đã chết, rồi lại khoanh tay đứng nhìn, nhìn nàng bất lực mất đi người thân nhất, đau khổ, triệt để nếm được cái giá phải trả khi lừa gạt hắn, phản bội hắn!
Lý Doãn Ninh ngây ngốc đứng dậy, cặp mắt hoang mang, lắc đầu nói: "Không sao, hoàng huynh chết rồi, ta đi cùng huynh ấy là được..."
"Ta vốn không nên còn sống..." Nàng quay người, che mặt khóc lớn, "Ngày mất nước ấy ta nên đi tìm cái chết, đi tìm cái chết... Ta dơ bẩn như vậy..."
"Lý Doãn Ninh!" Vân Dịch nhảy lên, hét lớn, "Nàng dám làm chuyện hồ đồ gì, ta cam đoan băm vằm cháu nàng cho chó ăn, cho huyết mạch chính thống của Lý thị nàng vĩnh viễn đứt đoạn hương khói!"
"Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?" Lý Doãn Ninh quay đầu lại, kinh ngạc rơi lệ, chất vấn, "Ngươi nói đi, ta phải thế nào ngươi mới bằng lòng cứu hoàng huynh ta?"
Nàng đến gần hắn từng bước một, vô vị lại kiều diễm cười ra, rõ ràng trên mặt là nước mắt, "Cái gì ta cũng đều nguyện ý làm vì ngươi, thật sự..."
Lần đầu tiên nàng giống như một nữ nhân, sóng mắt mềm mại đáng yêu, ngữ khí dụ hoặc, như một đóa hoa đột nhiên nở rộ. Vân Dịch lại tình nguyện nhìn bộ dạng nàng trẻ con ngây thơ trong sáng, không rành chuyện đời.
Đáy lòng hắn chất đầy tức giận, nhưng không cảm thấy thoải mái chút nào, một lòng ngược lại trở nên càng thêm nặng nề.
Hắn ngồi xuống, ra vẻ bình tĩnh: "Ta như thế nào mới có thể vui vẻ, trong lòng nàng còn không rõ ràng sao? Ở bên ta lâu như vậy, mọi chuyện đều muốn ta dạy?"
Giọng điệu lạnh nhạt, tay lại vớt một bàn tay nhỏ của nàng lên.