Lý Doãn Ninh siết chặt đến chết, không chịu cho hắn nắm.
Vân Dịch đẩy đầu ngón tay nàng ra từng chút, hoàn toàn túm chặt, hắn cúi đầu xuống, nói khẽ: "Đều lui lại một bước."
Hắn không truy cứu chuyện nàng cùng Trịnh Dịch mưu đồ bí mật chạy trốn nữa, mà nàng, tiếp nhận hắn giống như trước đây, dù là bị ép buộc, đúng không?
Lý Doãn Ninh cụp mắt nhìn hắn.
Vân Dịch kéo nàng lại gần một bước, kiên định chống lại con mắt nghi hoặc của nàng, "Ta sẽ giúp nàng."
Không cần nhiều lời, bốn chữ này như cái búa sắt nặng ngàn cân, treo Lý Doãn Ninh ở không trung, trái tim lo lắng bất an quay về lồng ngực.
Nàng nghẹn ngào rơi lệ: "Cảm ơn..."
Thuận theo hắn quỳ rạp xuống dưới chân hắn, nàng thò tay cởi quần lót của hắn.
Vân Dịch đè tay của nàng lại, một tay chặn ngang ôm lấy nàng, đi vào gian trong, "Lần này ta muốn cái khác của nàng."
Lý Doãn Ninh nhắm mắt, mặc kệ hắn muốn chơi trò bịp bợm hay tư thế gì, nàng như một con rối phối hợp với hắn là được.
Chỉ coi như một cuộc giao dịch, hắn giúp nàng cứu hoàng huynh, nàng thỏa mãn dục vọng của hắn.
Vân Dịch đặt nàng trên giường, đứng dậy đi tới tủ lật tìm cái gì.
Lý Doãn Ninh ngắm một vòng, trên bàn nhỏ bên giường chồng chất một xấp văn thư, cảm khái hắn làm việc cần cù, đồng thời lại không thể không "Bội phục" tâm tính cứng cỏi của hắn.
Nàng ở bên ngoài gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, hắn thì hay rồi, ngồi trong phòng nghe tiếng gió tiếng mưa rơi phê duyệt chính vụ.
Thật là ngồi được.
Vân Dịch nhìn ánh mắt nàng, buông màn lụa trên giường.
Một mảnh vải màu xanh âm u ngăn cách ánh nến vàng sáng bên ngoài. Cái màn này là để trang trí lúc nàng qua, có khi hắn chẳng phân biệt được ngày sáng đêm đen mà làm ẩu, đám người hầu tỳ nữ nhìn thấy tóm lại không tốt.
Trong màn trướng mờ ảo, hắn áo trắng tóc đen, khuôn mặt đẹp đẽ giống như ngọc điền tiến cống, ôn nhuận mê hoặc người. Nhưng Lý Doãn Ninh biết rõ, dưới bề ngoài như ngọc của hắn, là một con sói có thể lột da cắn xương nàng.
Mỗi lần hoan ái, nàng sợ hãi cái loại cảm giác bị ném lên đám mây trên cao, dường như nàng là một nữ nhân sa vào dục vọng, phóng đãng vô sỉ. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thích làm cho nàng đến thần hồn mất hết, tâm tình sụp đổ.
"Ngươi muốn thì làm đi, ta hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút."
Lý Doãn Ninh như con cá đã rửa sạch sẽ nằm trên thớt gỗ, chờ đợi đầu bếp từ chỗ nào đó vung dao đến.
Vân Dịch cúi người, một tay cởi bỏ áo nàng, một tay cởϊ quần lót ra, hai đầu gối vắt ngang giữa hai chân nàng, xoa nắn hai vú, cọ xát hoa huyệt.
"Ừ..."
Ngón tay hắn thô ráp mài đến đầu vú đứng thẳng, môi nhỏ mở ra, Lý Doãn Ninh cảm thấy dưới thân có sợi nước nho nhỏ chảy xuống.
Vân Dịch vặn chặt đầu vú, móc viên đậu non mềm giấu kín trong thịt trai ra, ngón giữa không nhanh không chậm đè bóp.
Một luồng khoái cảm bén lên từ trên tay hắn đưa đến đại não, núm vú cũng tê tê dại dại, Lý Doãn Ninh quẫy đạp, lắc đầu nói: "Không muốn..."
Ngón tay Vân Dịch trượt đến cửa huyệt, tìm được một vòng dịch nhờn ướt sũng, hai ngón tay khép lại, đưa vào trong huyệt.
"Trướng..."
Lý Doãn Ninh yêu kiều, ngón tay thon dài căng thành trong chặt chẽ ra, đầu ngón tay mượt mà cắm vào hoa tâm mẫn cảm, cả người nàng giống như bỗng chốc bị căng đầy.
Vân Dịch cong đầu ngón tay lên, móng tay sắc nhọn cọ vào hoa tâm, xương ngón tay cứng rắn xung đột dâm thịt nhô lên phía trên vách hang. Chỉ mớᎥ vài chục cái, nàng run cả bờ mông, nâng cao vòng eo, giãy giụa như con mèo nhỏ bị kinh hãi.
"Không muốn không muốn..."
Lý Doãn Ninh nức nở nghẹn ngào kêu lên. Tay của hắn liên tục không ngừng đào ra khoái cảm trong huyệt, khối thịt trên vách tường thịt bị hắn mài đến sưng to, giống như tràn ngập tức giận muốn nổ tung bể nát.
Vân Dịch chuyển động cổ tay, lòng bàn tay hướng lên, đâm vào hoa tâm một đường trượt ra, lúc đi qua dâm thịt nhô lên phía trên nặng nề kìm kẹp, chờ nàng muốn trút lại thu tay lại.
Vòng đi vòng lại mấy lần, Lý Doãn Ninh mang theo ngón tay của hắn phun ra một vũng nước trong trẻo.
"Ăn xong ngon ngọt, nên chịu đau khổ rồi."
Trong lúc nàng đang bị dư vị quấy nhiễu, Vân Dịch tự nhiên dùng sức vươn ngón giữa về phía trước.
"A!"
Lý Doãn Ninh kêu lên sợ hãi, hắn giống như chạm đến một vòng da thịt mềm mại sâu nhất trong thân thể.
"Chặt quá vậy." Vân Dịch rút ra, từ bên cạnh lấy ra một cây gậy ngọc màu trắng thon gọn.
"Ngươi định làm gì vậy?"
Lý Doãn Ninh kinh hoàng nhìn hắn, đây là thứ hắn mớᎥ tìm ra từ trong tủ hay sao?
Gậy ngọc dài bằng nửa cánh tay nàng, trên nhọn dưới tròn, được đánh mười phần bóng loáng, giống như chuyên dùng để nạy cái gì ra.
"Đã nói rồi, muốn một cái khác của ngươi." Vân Dịch lơ đễnh.
Liên tưởng đến lúc hắn nói "Chịu khổ", lại dò xét vào miệng tử cung của nàng, Lý Doãn Ninh lập tức hiểu ra ý đồ của hắn."Ngươi chọc vào ta sẽ chết đấy!"
Mặc dù gậy ngọc dài, nh̵ưng nó rất to.
"Cô nương ngốc, cắm vào rất thoải mái." Vân Dịch siết eo nàng, thấp giọng nói, "Ta cam đoan sẽ không làm đau ngươi."
Lời hắn nói ra cho tới bây giờ không cần phản kháng, chỉ cần phục tùng. Lý Doãn Ninh tự biết chạy không khỏi, trừng cặp mắt hình cầu, nhắc nhở nói: "Ngươi chơi ta hỏng mất, sẽ không còn công chúa tiền triều giúp ngươi nữa!"